Khuynh Thành Tiểu Độc Phi

Thính Vũ hiên

Bàng Lạc Tuyết lặng lẽ nhìn Bàng Lạc Vũ, nàng trang điểm nhẹ nhàng, trông thật điềm đạm đáng yêu. Nàng bước đi nhẹ nhàng, khoan thai, chỉ nghe tiếng sột soạt của quần áo, thỉnh thoảng còn có tiếng lách cách của Ngọc Hoàn chạm vào nhau, từng tiếng vang lay động trong gió, lại thêm duyên dáng không bút mực nào tả nổi. Ai cũng nín thở, vì sợ nếu thở mạnh thì có thể thổi luôn mỹ nhân cao quý này.

Tiểu thư của vương gia nào đó cười nói: “Tuyết Nhi, không phải khuôn mặt của đại tỷ nàng đang bị thương sao? Làm thế nào lại nhanh chóng bình phục như thế?”

Bàng Lạc Tuyết cười nói “Cũng nhờ vào thần y. Đại tỷ ta muốn gả vào Tấn vương phủ thì việc chữa trị khuôn mặt của mình là lẽ tự nhiên.”

Tiểu thư Vương gia lại nhíu mày, nói nhỏ: “Nhưng không biết vì sao ta có cảm giác trên người nàng có một hương liệu kỳ quái.”

Dự vương lạnh nhạt nói: “Là một mùi thối rữa.”

“Đúng! Hình như là mùi của một loại xương cốt bị thối rữa. Tại sao quanh người nàng ta lại tỏa ra mùi vị kỳ quái này khiến ta không dám đến gần nàng.” Tiểu thư Vương gia khoa trương nói.

“Mùi vị khó ngửi à?” Bàng Lạc Tuyết nhìn Bàng Lạc Vũ, sau đó tiến về phía trước hai bước nhưng chưa đi đến gần thì nàng cũng nghe một mùi nồng nặc bốc lên, một mùi vị cực kỳ khó ngửi, bất luận thế nào cũng không che giấu được.

Dự vương giật mình nhìn khuôn mặt của Bàng Lạc Vũ, sau đó nói với Bàng Lạc Tuyết: “Mặt của nàng ta quả thực đã bình phục. Không biết nàng ta đã dùng Linh Đan Diệu Dược gì đây?”

Tiểu thư Vương gia theo bản năng cũng liếc mắt nhìn theo hướng Dự vương. Nàng sửng sốt một chút, lặng lẽ kéo tay áo Bàng Lạc Tuyết hình như muốn nói gì.

Triệu Chính Dương khẽ mỉm cười, nói với Bàng Lạc Tuyết: “Ta đi trước.” Bàng Quốc Công đang tiến về phía hắn nên hắn phải hành lễ.

Bàng Lạc Tuyết gật đầu một cái. Dự vương mới vừa đi thì tiểu thư Vương gia cười nói: “Nói dự vương là đệ nhất mỹ nam tử cũng không phải là quá đáng.”

Bàng Lạc Tuyết sửng sốt một chút, nói: “Thật sao?” Nàng luôn ở bên cạnh hắn lại không cảm thấy hắn đẹp như vậy. Xem ra lực sát thương của hắn đối với nữ nhân thật lớn, ngay cả tiểu thư vương gia xưa nay vốn mạnh mẽ cũng đỏ mặt.

Xa xa, Tấn vương nhìn thấy Bàng Lạc Tuyết đứng ở cửa, trông nàng cực kỳ chói mắt. Da trắng như tuyết, khuôn mặt trái xoan, thích nhất là trang phục trên người nàng, trắng đen rõ ràng hợp với ánh mắt sâu thẳm của nàng khiến hắn cảm thấy không còn nữ nhân nào xứng với hắn bằng nàng. Nghĩ vậy, theo bản năng hắn bước đến gần, nhưng còn chưa bước tới trước mặt Bàng Lạc Tuyết, hắn bị ngăn lại bởi một người, chính là Bàng Lạc Vũ.

Tấn vương lấy làm kinh hãi, bởi vì hắn biết khuôn mặt của Bàng Lạc Vũ bị tổn thương nhưng bây giờ dường như nàng đã khôi phục bộ dáng xinh đẹp như trước khiến người khác kinh hãi.

Bàng Lạc Vũ cao giọng nói: “Thần thiếp thỉnh an Tấn vương gia, dạo này người khỏe không?”

Bàng Lạc Vũ cả gan trước mặt người khác kêu tên Tấn vương khiến người khác xầm xì, bàn tán.

Theo bản năng, Tấn vương nhìn Bàng Lạc Vũ một cái, lấy lại tinh thần, nói: “Ta vẫn ổn.” Hắn dự định bước qua mặt nàng nhưng theo bản năng hắn nhìn về phía Bàng Lạc Tuyết. Lúc này, Dự vương mỉm cười đến bên cạnh Bàng Lạc Tuyết, nói chuyện với nàng với vẻ mặt vui vẻ, nồng đậm tình cảm. Tấn vương cười lạnh một tiếng, đột nhiên hắn nhận ra ánh mắt âm lãnh của mình nên cúi đầu xuống, cau mày, tự nhủ: “Được rồi, mẫu phi, người hãy yên tâm đi, con sẽ không để cho người thất vọng.” Nếu Bàng Lạc Tuyết tài giỏi, hắn có thể lấy gì được từ nàng chi bằng….? Trong đầu hắn nhanh chóng lên kế hoạch.

“Tuyết Nhi, muội có nghe huynh nói không?” Triệu Chính Dương dịu dàng nói.

Tiểu thư Vương gia không dám tin vào mắt mình, không dám tin người đang nói chuyện dịu dàng với Bàng Lạc Tuyết chính là Dự vương. Thật sự là Dự vương sao? Nàng cảm thấy dường như nghe nhầm. Một Triệu Chính Dương luôn lạnh lùng, không muốn tiếp xúc với bất kỳ nữ nhân nào mà lại có vẻ mặt ôn hòa như thế, nói chuyện với Bàng Lạc Tuyết sao? Không chỉ như vậy, mới vừa rồi hắn lại cùng Bàng Lạc Tuyết chào hỏi mình. Nếu như lúc trước, hắn chỉ liếc nhìn một cái, thế mà bây giờ...... Rõ ràng nàng chưa bao giờ biết, thì ra khi hắn bên cạnh Bàng Lạc Tuyết lại có vẻ mặt đặc biệt ôn hòa như vậy.Tiểu thư Vương gia cảm giác mình đang bị rối loạn thần kinh rồi.

Bàng Lạc Tuyết nhìn Dự vương, nói: “Muội nghe.”

Triệu Chính Dương đưa mắt nhìn theo ánh mắt của nàng, biết nàng đang nhìn vào trong đại điện. Hắn biết Doãn Thiên Chiếu lợi dụng thuật bói toán, tử vi thậm chí dùng bất kỳ quẻ bói nào để dụ hoặc hoàng đế tin tưởng hắn.

Trời cũng dần khuya, từ nơi này cũng chỉ có thể nhìn vào ánh đèn mờ mờ trong đại điện tỏa ra mà thôi, nhưng Bàng Lạc Tuyết dường như thấy rõ ràng thấy một mảng tối một mảng sáng đang đấu tranh. Đêm nay nhất định là một đêm khiến mọi người rung động và lưu luyến.....

Trên thực tế, nếu Bàng Lạc Vũ không phải là đại tiểu thư Bàng Quốc Công, không phải có địa vị là Tấn vương phi thì sẽ không ai tôn trọng nàng bởi vì danh tiếng của nàng đã vang xa. Ai cũng biết nàng đã từng đắc tội với hoàng hậu nương nương, sau lại huyên náo với Tấn vương khiến hắn bị hoàng đế trách cứ, lại nghe nói nàng ân ái với Tấn vương bị Bàng Quốc Công bắt gian tại trận. Vốn có câu “Lấy vợ cưới hiền, nghi thất nghi gia”(ý nói muốn lấy vợ phải chọn người hiền lành, chăm chỉ để quán xuyến việc gia đình), nhưng một nữ nhân như vậy thì ai dám lấy về? Dù là chánh thê cũng phải có phẩm giá, không thể tùy tiện dễ dãi. Đó là người sẽ quản lí gia đình, nếu cưới nhầm người sẽ gieo họa lớn cho toàn gia tộc.

Bàng Lạc Vũ càng nghĩ càng phẫn hận, lại thoang thoảng cảm thấy mùi thối rửa, ẩm mốc tỏa ra từ người mình nên cảm thấy sợ hãi, sợ bị người khác phát hiện.

Bàng Lạc Tuyết cũng nhìn lại Bàng Lạc Vũ. Vì nàng ngồi gần Bát công chúa nên nàng bị Bát công chúa kéo tay hỏi thăm.

Thời gian chầm chậm trôi qua, Tấn vương không kìm lòng được liếc nhìn Bàng Lạc Tuyết. Hôm nay nàng cho hắn thấy một góc nhìn khác. Trên trán nàng có đính bảo thạch màu xanh dương, trông nàng trắng trong thuần khiết mà thanh tĩnh. Nhìn từ xa, nửa khuôn mặt dưới ánh sáng mờ nhạt chợt lóe lên ánh sáng rực rỡ, bảo thạch hòa cùng tóc mây đen nhánh hợp với cảnh đêm xuân khiến người ta nghĩ về đêm trăng tròn. Màu da vốn trắng.. không cần bôi phấn, nhưgn hôm nay nàng cũng bôi một chút nên màu da trở nên trắng hơn. Trên người mặc y phục bằng lụa Vân Hà màu trắng hòa cùng đai lưng quần dài màu tím buộc quanh eo tạo thành đường cong trên thân hình tuyệt mỹ của nàng. Hắn lặng im ngồi đó say mê ngắm nhìn nàng. Nàng đẹp hơn trước rất nhiều. Lúc trước nàng chỉ mới mười một tuổi mà thôi, gương mặt và dáng dấp chưa thật sự trưởng thành. Giờ đã qua hai năm, nàng từ một đứa trẻ thoắt cái biến thành một thiếu nữ mỹ miều, xinh đẹp như đóa hoa nở rộ. Có lẽ ngày qua ngày, hắn bị dã tâm và dục vọng che mờ nên khi nhìn thấy nàng xinh đẹp như thế, ánh mắt hắn say mê ngắm nhìn. Thác Bạt nhìn Bàng Lạc Tuyết nghĩ thầm giết chết một nữ nhân xinh đẹp như thế cũng thật là đáng tiếc.

Lúc này, Bàng Lạc Tuyết nhận ra ánh mắt của hắn, nhìn đối diện với ánh mắt sâu thẳm của hắn. Trong nháy mắt, Tấn vương xuất hiện ảo giác, cảm thấy mỹ nhân trước mặt này thật mông lung, mơ hồ nhưng hắn cũng nhanh chóng tỉnh táo. Hắn không hiểu vẻ mặt của Bàng Lạc Tuyết nhìn hắn có ý gì? Mắt nàng khẽ nhíu, thể hiện lạnh lùng và khinh bỉ, và sau đó là giễu cợt. Tấn vương bỗng cảm thấy trong đầu mình trống rỗng và sau đó là tức giận không nói nên lời.

Đột nhiên, một tiếng cười khanh khách của mỹ nhân đi tới bên cạnh hoàng đế. Thế nhưng Hoàng đế lại phá lệ ban thưởng chỗ ngồi cạnh mình cho mỹ nhân, thậm chí còn ngồi ngang bằng với hoàng hậu. Mọi người tò mò nhìn mỹ nhân thầm than thở trong lòng.

“Đây chính là Yến Quý phi.”

“Nghe nói nàng được bệ hạ sủng ái.”

“Yến Quý phi thực rất xinh đẹp.”

Hiện tại Hoàng đế đang sủng ái Yến Quý phi nên mọi người cũng không tiện khen ngợi Bàng Lạc Tuyết. Lý Thính nhìn mọi người thầm than thở, còn Bàng Lạc Tuyết cảm thấy buồn cười, nhìn Yến Quý phi. Nàng chỉ nghe Sở Mộc Dương nói sơ chứ cũng chưa biết gì về Yến Quý phi. Nhìn kỹ, Yến quý phi thật xinh đẹp, lại đoan trang, cũng thuộc dạng Quốc Sắc Thiên Hương, đứng nơi nào cũng giống như Thược Dược khoe sắc. Sự xuất hiện của nàng hôm nay khiến cho cung điện bừng sáng lên, thậm chí ngọn đèn dầu cũng ảm đạm. Nói thật, đây là lần đầu tiên Bàng Lạc Tuyết thấy có một nữ nhân xứng đáng tranh đua sắc đẹp với nàng.

Mặc dù Bàng Lạc Tuyết có thể bình tĩnh nhìn Yến Quý phi, nhưng vì nàng không phải loại nữ nhân chăm chú vào sắc đẹp cho lắm nên nàng cảm thấy bình thường. Còn Bàng Lạc Vũ lại cảm thấy ngược lại. Nàng len lén nhìn Yến Quý phi, từng chút, xem xét kỹ lưỡng, phân tích, tỉ mỉ. Nàng càng so sánh càng cảm thấy kinh hãi. Vị hoàng đế này đang sủng ái một phi tần hiếm thấy. Nàng ta không có bất kỳ chi tiết nào thua mình, phong cách cao quý như trăng tròn trong đêm rằm. Bàng Lạc Vũ cuộn chặt nắm tay. Thứ duy nhất nàng có chính là sắc đẹp, nếu như ngay cả xinh đẹp đều thua người khác thì nàng còn tự xưng là Đệ Nhất Mỹ Nhân Đông Tần làm gì nữa.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui