Khuynh Thành Tiểu Độc Phi

Tấn Vương còn chưa kịp bước đi, ngay lập tức đã có người chặn lại, khóe miệng nhị tiểu thư Bàng Lạc Tuyết khẽ nhếch, giương mắt chống lại ánh mắt của Tấn vương: “Tấn Vương điện hạ, chẳng lẽ ngài khinh thường mọi người? Mọi người tới chúc mừng đại hôn của Tấn Vương điện hạ, ngay cả một ly rượu mà ngài cũng không muốn tiếp sao?”

Bàng Lạc Tuyết rào trước đón sau, lời nói sắc sảo. Bàng Lạc Tuyết vừa dứt lời, quả nhiên sắc mặt tân khách đều thay đổi.

“Đúng vậy, ngài không nể mặt chúng ta sao? Chúng ta còn tới nơi này làm gì? Nếu ngài không chào đón chúng ta, vậy thì rượu mừng không cần uống cũng được!” Sắc mặt Tô Ấp tối sầm lại, hô to, trút ngược ly rượu trong tay, để rượu chảy hết xuống sàn, động tác này của hắn vừa mang theo vài tức giận lại vừa mang theo vài phần tiêu sái. Bàng Lạc Tuyết cũng hơi kinh sợ vì cơn giận của hắn.

Không thể không nói Tô Ấp là một cao thủ diễn trò, phối hợp ăn ý như vậy, Bàng Lạc Tuyết rất hài lòng.

Vì trò nháo này, cái tân khách khác cũng đều lục tục đặt ly rượu trong tay xuống, Tấn vương có chút nóng nảy, vội mở miệng nói: “Các vị bớt giận, là bản vương chiêu đãi không chu toàn, bản vương xin tự phạt ba chén.”

Nói xong, hắn vội vàng bảo quản gia rót rượu, ngửa đầu uống một cạn, đang định uống chén thứ hai, lại nghe thấy Triệu Chính Dương nói: “Ba chén sao được? Ở đây có nhiều tân khách như vậy, đều là đại quan trong triều, trong lúc bận rộn như vậy vẫn tới đây chúc mừng, dù thế nào cũng đáng ít nhất mười ly!”

Tay cầm ly rượu của Tấn vương cứng lại, lạnh lùng liếc mắt nhìn Triệu Chính Dương, chỉ thấy hắn cười đầy thâm ý, cười đến mức trong lòng hắn cảm thấy bất an, chẳng qua những lời này của Triệu Chính Dương lại khiến những người khác hết sức đồng tình.

“Dự Vương điện hạ nói không sai, chúng ta đông người như vậy, phạt mười ly cũng không nhiều.”

“Đúng vậy! Tấn Vương điện hạ cũng không nên khiến mọi người thất vọng.”



“Hay là Tấn Vương điện hạ cho rằng chúng ta không xứng được uống ly rượu mừng này?”

Thích Dao cầm ly rượu nhìn Tấn vương.

Thất chủy bát thiệt (1) vây quanh Tấn vương. Tấn vương không còn cách nào, đành để bọn hắn đắc ý: “Được, bản vương tự phạt mười ly!”

(1) Thất chủy bát thiệt: bảy miệng tám lưỡi, ý chỉ mọi người tranh nhau nói.

Dứt lời, hắn uống cạn chén thứ hai, mọi người cùng hô to ồn ào. Sau đó, hắn nhanh chóng uống cạn mười ly. Tấn vương vẫn còn chịu được, tửu lượng của hắn không thấp, đương nhiên là Bàng Lạc Tuyết biết điều này. Thấy Tấn vương uống xong mười ly, Bàng Lạc Tuyết nháy mắt với Triệu Chính Dương, Triệu Chính Dương lập tức hiểu ý, cầm một ly rượu đi tới trước mặt Tấn vương: “Tấn vương đệ đệ, tuy vừa rồi đã chúc phúc cho tân hôn của ngươi, nhưng một ly rượu này là tâm ý của bản vương, ngươi có thể uống chứ?

Triệu Chính Dương đã mời rượu thì sao Tấn vương phải cự tuyệt, trong lòng hắn đang tính toán kế hoạch của chính mình, âm thầm hừ lạnh. Lúc này rượu Triệu Chính Dương uống chính là rượu ngon, đợi lát nữa hắn sẽ khiến cho ly rượu ngon này biến thành nước đắng!

“Đa tạ hoàng huynh.” Tấn vương ngửa đầu uống cạn. Nếu như hắn cho rằng uống xong ly rượu này, hắn có thể thoát thân, như vậy hắn hoàn toàn sai lầm rồi. Hắn vừa mới uống xong ly rượu Triệu Chính Dương mời, Tô Ấp liền tiến lên nghênh đón, Tấn vương muốn rời đi, nhưng không vượt qua được Tô Ấp, tiếp đó, các tân khách khác cũng lần lượt tiến lên mời rượu chúc mừng, Tấn vương chỉ có thể kiên trì, uống cạn một ly rồi một ly...

Bàng Lạc Tuyết thấy mặt Tấn vương đỏ ửng, nàng biết Tấn Vương đã say rồi.

“Không được... Bản vương không được nữa rồi…” Tấn vương buông ly rượu xuống, thân thể có chút lảo đảo, ở đây có khoảng một trăm người, hắn kính rượu không thiếu một ai, đương nhiên, hắn phải uống một trăm ly rượu, dù cho tửu lượng có cao tới đâu, cũng không thể chịu nổi.

“Ha ha… Tấn Vương điện hạ, ngày cưới, làm sao có thể nói không được chứ?” Có người mở miệng chế nhạo, nhất thời mọi người đều cười vang.

Ánh mắt Tấn vương mơ màng, không còn nhìn rõ những gương mặt trước mắt mình nữa, nhưng lời này, hắn vẫn nghe được, hắn quát lên: “Không được? Sao lại có thể không được? Bây giờ bản vương sẽ đi động phòng hoa chúc cùng vương phi!”

Nói xong, hắn bước một bước, thân thể nghiêng ngả, thiếu chút nữa đã ngã xuống đất, Tấn vương nhíu mày, hắn phân phó nói: “Quản gia, đỡ bản vương tới tân phòng.”

Bây giờ Tấn vương đã uống say thế này, đương nhiên cũng không có ai đi mời rượu hắn nữa, Bàng Lạc Tuyết đã thành công trong việc khiến hắn uống quá chén, đương nhiên là nàng hy vọng hắn mau mau vào động phòng rồi, nghĩ đến Bàng Lạc Băng đang ở trong tân phòng, khóe miệng Bàng Lạc Tuyết nhếch lên, nở nụ cười đầy thâm ý.

Bên trong tân phòng.

Bàng Lạc Băng ở trên giường chờ Tấn vương, hắn còn chưa bước vào, nàng đã ngửi thấy mùi rượu nồng nặc.

“Vương gia, ngài chậm một chút, cẩn thận một chút …” Giọng nói của quản gia truyền đến kèm theo tiếng bước chân xiêu vẹo.

“Chậm? Bản vương phải đi gặp vương phi của bản vương, làm sao có thể đi chậm? Bản vương phải nhanh một chút, không thể để cho vương phi của bản vương phải đợi lâu.” Tấn vương mang theo men say, bước đến cửa, Tấn vương đẩy quản gia sang một bên: “Cút qua một bên đi, đừng quấy rầy bản vương cùng vương phi động phòng hoa chúc!”

Đương nhiên là quản gia không dám làm trái ý hắn, vội vàng lui xuống, Tấn vương đẩy cửa ra rồi đóng rầm cửa lại.

“Nô tỳ tham kiến Vương gia.” Cúc Thanh nhìn thấy Tấn vương tiến đến, vội vàng hành lễ, nhưng không có ý rời đi. Nhị tiểu thư đã phân phó, sở dĩ nàng đi theo là để hầu hạ bọn họ uống một ly rượu giao bôi đích thực, đối với việc này, nàng biết, trong rượu có cái gì thì không thể nói được rồi. Tuy nhiên thứ này không phải là thứ mà ai muốn cũng có thể có được, đêm nay chính là đại lễ nhị tiểu thư tặng cho bọn họ.

“Vương gia.”

Cúc Thanh cẩn thận từng li từng tí khẽ nói.

Chỉ là, Tấn vương lạnh lùng liếc mắt nhìn Cúc Thanh, lớn tiếng quát lên: “Còn không mau cút ra ngoài, ngươi còn ở chỗ này làm cái gì?”

Sắc mặt Cúc Thanh cứng đờ, trong lòng có chút lo âu, nhưng vẫn cúi đầu, lui ra.

Trong phòng chỉ còn lại tân lang và tân nương, Bàng Lạc Băng nghe ngóng động tĩnh lúc Tấn vương tiến vào, trong lòng vui sướng vô cùng, mặc dù nàng đã chuẩn bị xong, nhưng khăn voan còn che trước mặt, Tấn vương nhìn tân nương đang nằm ở trên giường, nhếch miệng, xem ra tân nương còn sốt ruột hơn cả hắn rồi!

“Vương phi…” Tấn vương mở miệng gọi to, cả người lảo đảo bước đến bên giường, ngắm nhìn thân thể mềm mại dưới y phục tân nương, bởi vì say rượu mà ánh mắt trở nên mờ mịt, tuy nhiên dù hắn say rượu, hắn vẫn nhớ kỹ kế hoạch của mình, hiện tại quan trọng nhất là đem gạo nấu thành cơm, đợi lát nữa hắn đưa tân nương đi mời rượu, để cho tất cả mọi người nhìn thấy Tấn vương phi của hắn!

“Vương gia, để thiếp tới hầu hạ người…” Bàng Lạc Băng mở miệng, dù nàng rất hạnh phúc nhưng lại không có cách nào cho hắn biết tâm trạng của nàng, bên dưới lớp khăn voan, nàng khẽ nhíu mày.

Tấn vương đã say, đâu còn để ý đến cách xưng hô của tân nương tử? Hắn vén khăn voan lên, ngắm nhìn dung nhan bên dưới khăn voan, giật mình: “Vương phi, đêm xuân đáng giá ngàn vàng, đêm nay bản vương sẽ chăm sóc cho vương phi, nàng cởi y phục đi.”

Tấn vương chỉ thấy gương mặt, lại không nhìn rõ dung nhan, dĩ nhiên là hắn cho rằng người đang nằm trên giường chính là tân nương của hắn rồi, nên hắn không nghĩ nhiều nữa, Tấn vương không đợi được nữa, tự tay cởi y phục của tân nương tử.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui