Khuynh Thành Tiểu Độc Phi

Khi Tấn vương thấy người của Vương phủ cùng với người của Bàng Quốc Công lạnh lùng nhìn hắn thì hắn cũng ngay lập tức đẩy Bàng Lạc Băng ra. Hắn kinh hãi đến nỗi khuôn mặt biến sắc, Vương phủ và phủ Bàng Quốc Công này chính là nơi duy nhất để hắn dựa vào. Nếu xảy ra vấn đề thì không gì có thể bù đắp nổi.

"Bàng Lạc Vũ đâu?" Vương Nam hỏi.

Bàng Lạc Tuyết nhếch miệng, gật đầu nhìn Thương Dực. Sau đó, Thương Dực cũng biến mất trong đám người kia.

"Còn không mau mặc y phục vào? Đợi khi tìm được tỷ tỷ của ngươi, ta sẽ tìm ngươi tính sổ." Bàng Quốc Công xoay người hừ lạnh.

Bàng Lạc Băng điềm đạm đáng yêu cắn môi, khiến người khác vừa nhìn đã yêu. Thế nhưng trong ánh mắt của nàng không có chút nào hối hận.

Tấn vương nhìn bóng lưng Bàng Quốc Công rời đi mà trong lòng chợt dâng từng ngụm khí lạnh.

"A!" Trong khi đó ở một nơi khác chỉ cách nhau có một bức tường bỗng truyền đến tiếng thét chói tai của người nữ tử nào đó.

Bàng Lạc Tuyết trêu đùa nói: "Vương gia, nơi đây cũng có rất nhiều điều thú vị. Băng Nhi, còn không mau qua đây?" Bàng Lạc Băng chậm rãi bước lại.

Tấn vương nhìn khuôn mặt tươi cười của Bàng Lạc Tuyết, mặc dù đang cười nhưng lại có một loại cảm giác xa cách không, thể nói được.

Thích Dao ngăn cản ánh mắt Tấn vương đang nhìn Bàng Lạc Tuyết, nói: "Ta thấy dường như tân khách đều tụ tập ở phía bên kia, có lẽ có gì hấp dẫn bên đó. Chỉ có điều ánh mắt của vương gia cũng không tốt lắm, nếu người lấy tam tiểu thư thay thế cho đại tiểu thư thì với tính khí của đại tiểu thư không biết đêm nay nàng có cho vương gia vào phòng hay không nữa. Nói cho cùng, đại tiểu thư mới là người được vương gia cưới hỏi đàng hoàng.”

"Tỷ tỷ, tỷ cũng thích náo nhiệt nhỉ? Nếu có thời gian nói chuyện cùng Vương gia, chi bằng chúng ta đến kia xem một chút." Bàng Lạc Tuyết cười đùa, còn Bàng Lạc Băng thì đuổi theo phía sau nàng.

Khuôn mặt Tấn vương nổi gân xanh. Hắn sinh ra vốn đã là người nóng tính mà giờ đây cả người hắn giống như đều muốn ăn thịt người vậy.

Tấn vương nhớ rõ lúc ấy là do quản gia đỡ mình vào phòng, sao lại có khả năng ôm Bàng Lạc Băng vào được? Tiểu nha đầu kia vốn thông minh khó lường, cũng không phải người dễ gạt. Hiện tại quan trọng nhất lúc này là phải tìm cho bằng được Bàng Lạc Vũ, cũng là để cho phủ Bàng Quốc Công  và phủ Vương gia một câu trả lời.

............................................................

Chỉ cách phủ Tấn vương một bức tường, trong phòng lại khác xa so với phía ngoài. Tiểu nha hoàn đang đứng giữ cửa, nàng vốn đến để dâng trà nhưng khi đi tới đây liền nghe được bên trong có âm thanh lạ nên muốn nhìn vào. Nàng chưa kịp tới gần thì cửa liền được mở ra. Nàng sợ hãi lên tiếng rít gào.

Lúc này, ngoài sân tân khách cũng đã đến đông đủ. Bàng Quốc Công cũng tham dự, còn có người của Vương gia, tất cả mọi người đều nhìn thấy màn này. 

Các tiểu thư cũng la thét rung trời, nhanh chóng trốn vào lòng mẫu thân mình.

"Đừng sợ, đừng sợ!"

"Đây là tiểu thư nhà ai, sao lại làm ra chuyện bại hoại nhân cách như thế này. Thật muốn phát ốm khi nhìn thấy cảnh này."

"Nhìn xem, đó chẳng phải là hỉ phục của Tấn vương phi sao?"

"A, cũng thật là… vốn là Tấn vương phi rồi mà còn chạy đến nơi đây tiêu dao khoái hoạt (ý là sống buông thả)."

"Đúng đấy, phu thê thật xứng đôi. Một người ở nơi khác vui vẻ, một người ở nơi này hưng phấn. Thực sự là một đôi trời sinh."

"Ha ha, lần này, chỉ sợ Tấn vương phủ bị một phen mất mặt rồi."

"Đúng thế."

Trong phòng, Bàng Lạc Vũ đang ngồi trên người một nam nhân, thậm chí còn đang điên cuồng vận động. Khuôn mặt nàng ửng hồng, tiếng rên rỉ càng lúc càng lớn.

"A........ A........"

Nhưng làm thế nào mà bốn người này lại điên cuồng thác loạn trong buổi tối này đây? Tóc tai Bàng Lạc Vũ rối bời, trên người không mảnh vải che thân, nằm ở trên người của một tên nam nhân.

Một tên nam nhân khác nằm ngang giắt tay lên ngực người nữ tử, tay hắn còn giật giật như muốn tìm cảm giác mềm mại ở đó, lại vô ý nhào nặn và xoa bóp. Hành động này khiến người nữ tử nhíu mày, lại phát ra tiếng rên rỉ “ưm, ưm” nho nhỏ từ miệng nàng.

Mới vừa rồi, Bàng Lạc Vũ  đang còn điên cuồng trên người nam tử kia. Giờ đây cả hai người nam nhân khác cũng đều tỉnh lại, nhìn thấy dáng vẻ Bàng Lạc Vũ không yên thì không kìm lòng được, tay hắn đưa xuống hạ thân nàng nói: "Sao vậy? Mỹ nhân, nhanh như vậy lại muốn nữa rồi sao? Mỹ nhân đừng nóng vội, đêm còn dài, chúng ta cứ từ từ thôi."

"Đừng! Ta không muốn" Bàng Lạc Vũ nũng nịu nói.

"Sao thế? Giờ lại muốn trở mặt coi như không quen biết?", Người nam nhân dưới thân hừ lạnh nói, giọng điệu rõ ràng không thích.

"Không cần lo cho nàng ta. Ngươi nhìn xem, rõ ràng nàng đang rất hưởng thụ thì sao lại không muốn đây? Ha ha, mỹ nhân, đừng giả vờ thanh cao làm gì? Ở đây ba huynh đệ ta đều là nhân chứng, bọn họ đều có thể chứng minh nàng vui sướng đến mức nào, chứng minh nàng có bao nhiêu dâm đãng. Nàng nhìn trên người mình đi, đó đều là dấu vết của chúng ta lưu lại, một mình nàng XXX với bốn người chúng ta đấy." Nam nhân khẽ cười nói, tay hắn độc chiếm ngực nàng, sau đó hai người kia lại gia nhập khiến trong lòng hắn nổi lên thú tính. Cuộc vui từ hai người giờ đây đã trở thành buổi tiệc bốn người. 

"Cứu ta, ta nóng quá, cứu ta, cứu ta, đừng đi." Bàng Lạc Vũ kinh ngạc thốt lên.

Người nam nhân vươn mình áp đảo Bàng Lạc Vũ, lại bắt đầu một cuộc vận động mới.

Từ trong đám người kia, Bàng Quốc Công  ngẩng đầu lên, nhìn thấy trong phòng loạn không thể tả. Khi nhìn thấy người nữ nhân đang mây mưa trên giường kia thì lão tức giận thét lớn: "Tiện nhân! Xem ngươi làm ra chuyện tốt gì đây?"

Lúc này Bàng Lạc Tuyết cũng thấy Bàng Lạc Vũ đang cùng mấy người xa lạ kịch liệt vận động dưới thân, một vòng hành trình mới lại bắt đầu. Bàng Lạc Tuyết mỉm cười, liếc mắt ra hiệu cho Thích Dao. Nàng xua tay ra lấy một viên thuốc màu trắng bên trong lư hương, thứ này là chất không mùi không vị. Nàng cố tình ngâm chất độc này trong y phục của Bàng Lạc Vũ mà chất này càng chà xát lên thì chất độc sẽ càng thấm sâu. 

Dược này sẽ khiến người trúng độc rục rịch không yên, hơn nữa không có cách nào giải được, trừ phi là có sự giao hợp giữa nam nhân và nữ nhân. Thế nhưng,  càng giao hợp sẽ càng kích thích độc tố trong thân thể, chất này sẽ làm người ta  trở nên dâm đãng không thể tả mà Bàng Lạc Vũ chính là đang trúng chất độc này.

Chất độc này chính là đại lễ mà Bàng Lạc Tuyết tặng cho Bàng Lạc Vũ trong ngày  tân hôn. Thêm vào đó, Bàng Lạc Băng vì bản thân mình, không muốn mình trở thành dã tràng xe cát cho nên lại tăng thêm liều lượng thuốc này.

Vì lẽ đó, hiện giờ thân thể Bàng Lạc Vũ cũng đều sắp tan rã hết rồi. Xem ra tâm tư Bàng Lạc Băng cũng không phải độc ác bình thường. Vừa nãy Thích Dao cũng bỏ vào viên thuốc này, một nửa là thuốc giải độc, nửa kia có tác dụng làm mờ ảo tri giác. Bây giờ, trò hay cũng sắp bắt đầu rồi, Bàng Lạc Vũ đã không thể làm chủ đầu óc mình nữa rồi, vở kịch này sắp diễn rồi đây.

Đầu óc Bàng Lạc Vũ đang cảm thấy choáng váng, mà toàn thân chỉ cần hơi động một chút liền cảm thấy giữa hai chân như có một trận xé rách đau đớn đến không chịu nổi. Bên cạnh đó, người nam nhân đang ôm nàng lại ngọt ngào, lại dịu dàng âu yếm nàng khiến toàn thân nàng như thoả mãn, như trầm luân trong biển tình yêu tuyệt diệu này.

Bàng Quốc Công tức giận đến nỗi cả người run rẩy thầm nghĩ nữ nhân này đúng là nữ nhi của mình sao? 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui