Khuynh Thành Tiểu Độc Phi

Bên trong Quốc công phủ khung cảnh học tập hết sức nghiêm túc, mà bên ngoài phủ Bàng Lạc Vũ lại tình cảm nồng nàn chờ mong gặp gỡ với Tấn vương.

Nhớ ngày đó ở Lâm An tự, nàng cùng mẫu thân đi thắp hương, lúc đó nàng còn một lòng hâm mộ Nam Cung tướng quân, điều làm nàng không cam lòng chính là Nam Cung tướng quân có quan hệ bà con cùng Bàng Lạc Tuyết, mà hắn rất yêu thương Bàng Lạc Tuyết, làm cho nàng đố kị muốn phát điên, lúc đó nàng liền thề, nàng nhất định phải đoạt đi sự chú ý của Nam Cung tướng quân, chỉ tiếc không lâu sau liền ra cửa theo đại ca đi du học. Hoàn hảo gặp được Tấn vương, hắn tuấn mỹ như vậy, khí chất thông minh. Nàng còn nhớ lần đầu tiên thấy dáng vẻ của hắn.

Lúc đó mẫu thân muốn tụng kinh lễ Phật, nàng chờ buồn chán quá liền đi dạo xung quanh viện, Tụng Chi bị ra ngoài sao chép kinh Phật, một mình nàng liền đi sâu vào rừng đào, giữa tháng sáu nên hoa đào chưa nở, chỉ có quả đào đáng yêu mọc ở đầu cành, Bàng Lạc Vũ một thân quần áo hồng nhạt, nhảy lên nhảy xuống ở trong rừng đào. Lại bị quả đào trên cây rơi xuống đập vào đầu, ngẩng đầu đang muốn tức giận, liền nhìn thấy một người nằm trên cây, nhắm mắt nghỉ ngơi, lửa giận trong lòng thoáng cái lắng lại, nàng chưa từng gặp qua người so với tướng quân càng thêm tuấn mỹ, người này đầu đội tử kim quan, lông mi thật dài tạo thành một bóng râm nhỏ trên khuôn mặt như ngọc của hắn. Bàng Lạc Tuyết nhìn một chút liền ngây dại.

Trên cây, Tấn vương như là cảm nhận được có người đang chăm chú nhìn mình, chậm rãi mở mắt ra, cúi đầu nhìn thấy Bàng Lạc Vũ dưới gốc cây, giống như một đóa hoa tươi tốt giữa rừng đào xanh um, trên khuôn mặt ửng hồng làm cho nàng thoạt nhìn càng thêm đáng yêu.

Tấn vương từ trên cây nhảy xuống, rơi xuống trước người Bàng Lạc Vũ, làm Bàng Lạc Vũ kinh động, lui về phía sau một bước sắp ngã xuống đất.

Thân thủ Tấn vương nhanh nhẹn ôm lấy eo nàng, xoay một vòng, vững vàng ôm nàng vào trong lòng.

Bàng Lạc Vũ vội vàng đẩy hắn ra nói: “Ngươi là người nào, vì sao lại ở chỗ này.”

Tấn vương chỉ cười nói: “Nghe nói hôm nay tiểu thư Quốc công phủ ra cửa thắp hương, liền muốn tiếp cận, không ngờ thiếu duyên, tiểu thư chưa gặp được trái lại nhìn thấy mỹ nữ như một đóa hoa đào phấn nộn.”

Bàng Lạc Vũ xấu hổ đỏ mặt nói: “Người này thật không biết xấu hổ. Nếu là nhìn tiểu thư Quốc công gia, vậy liền đi đi.”

Tấn vương cũng không giận: “Chỉ là nghe nói đại tiểu thư nhà Bàng quốc công xinh đẹp như hoa, cho nên mới đến đây đánh giá mà thôi, lại chưa tình nghĩ lại gặp được một vị cô nương xinh đẹp hơn hoa ở chỗ này.”

Bàng Lạc Vũ mặt đỏ giống như mây chiều nói: “Tiểu nữ tử chính là Bàng Lạc Vũ, đại tiểu thư Bàng quốc công gia, xin hỏi quý danh công tử?”

Tấn vương ngẩng đầu nhìn Bàng Lạc Vũ: “Hóa ra người chính là đại tiểu thư Bàng quốc công gia, quả thực giống như đồn đại mạo mỹ xinh đẹp không tầm thường, tiểu vương bất tài, vừa rồi va chạm trúng tiểu thư, mong rằng tiểu thư thứ lỗi. Tiểu vương là Tấn vương Triệu Tấn.”

Trong lòng Bàng Lạc Vũ cả kinh vội vàng hành lễ nói: “Thần nữ tham kiến Tấn vương điện hạ.”

Tấn vương cười rạng rỡ nói: “Bàng tiểu thư xin đứng lên đi, hà tất phải hành lễ như vậy.”

Bàng Lạc Vũ nói: “Tấn vương điện hạ khách khí, nếu như Tấn vương điện hạ không chê liền gọi thần nữ là Vũ nhi đi.”

"Vũ nhi, Vũ nhi." Tấn vương lập đi lập lại mấy lần ở trong miệng.

"Tiểu thư, tiểu thư. Người đang ở đâu a?" Xa xa truyền đến tiếng kêu lo lắng của Tụng Chi.

Trong lòng Bàng Lạc Vũ cả kinh liền nói: “Thần nữ còn có việc nên đi trước, không quấy rầy Tấn vương điện hạ nghỉ ngơi.”

Nói xong liền đi ra phía ngoài, cây trâm của nàng vướng trên nhành đào rơi trên mặt đất, cũng không phát giác. Vội vội vàng vàng đi ra phía ngoài.

Mới ra khỏi cánh rừng liền thấy vẻ mặt Tụng Chi sốt ruột, không kịp quay đầu nhìn hắn một cái, liền trở lại bên cạnh mẫu thân, ngồi xe ngựa hồi phủ.

Tấn vương đi tới dưới tàng cây, nhặt cây trâm trên mặt đất lên, thổi đất trên mặt, một cây trâm hồ diệp tinh xảo, lấy khăn tay bao lại cất vào lòng.

Bàng Lạc Vũ, hóa ra nàng chính là Bàng Lạc Vũ, nhìn cũng không tệ lắm, chỉ tiếc thân phận lại là thứ nữ, mẹ đẻ Nghi quý phi của hắn tuyệt đối không chịu để cho nàng trở thành chính phi, thực sự là đáng tiếc.

Nghĩ nghĩ liền đi khỏi rừng đào.

Kể từ ngày đó Bàng Lạc Vũ thường hay mơ mơ hồ hồ, có một ngày thị vệ bên cạnh Tấn vương lặng lẽ đưa thư của Tấn vương đến. Hai người lặng lẽ giấu giếm người nhà len lén gặp gỡ.

Bàng Lạc Vũ chìm đắm trong ào tưởng ngọt ngào, xe ngựa ngừng lại. Cúc Thanh không dám cắt ngang suy nghĩ của Bàng Lạc Vũ, lúc này cũng không thể không cắt ngang, vì đã đến nơi.

Cúc Thanh xuống xe ngựa, đỡ Bàng Lạc Vũ liễu yếu đào tơ xuống, hai người không chậm trễ trực tiếp thuê chung phòng tốt nhất trên lầu hai, Cúc Thanh đứng ở ngoài cửa, Bàng Lạc Vũ một mình đi vào.

Vừa mới đóng cửa, liền rơi vào một vòng tay ấm áp, làm cho nàng quyến luyến cái ôm ấm áp này muốn ngừng mà không được. Xoay người ôm thắt lưng tinh tráng củaTấn vương nói: “Mới mấy ngày không gặp, người đã như vậy, ta phải làm thế nào mới tốt.”

Tấn vương trong lòng ôm mỹ nhân nói: “Một ngày không thấy như cách ba thu, chúng ta đã mấy ngày không gặp, đương nhiên nhớ thật nhiều.”

Bàng Lạc Vũ xấu hổ đỏ mặt liếc Tấn vương một cái: “Miệng lưỡi thật trơn tru nha, đều tại ta bị hoàng hậu trách phạt, vốn cho rằng có thể nỗi bật trong mẫu đơn yến, làm hoàng hậu vui vẻ, l.q.d ta cũng có thể sớm ngày gả cho chàng…” Nói đến đó, liền khóc nức nở không ngừng.

Tấn vương cũng rất tức giận chuyện hoàng hậu phế đi ngón tay của người mình thương yêu, thế là an ủi nói: “Lão yêu phụ kia luôn luôn khó lấy lòng, làm khó Vũ nhi của ta chịu khó thêu thùa, l.q.d ta nghe người ta nói bức thêu kia thật tinh mỹ, đáng tiếc bị lão yêu phụ kia dụng cực hình, sau này Vũ nhi của ta sợ là cũng thêu không được hình dáng tinh mỹ như vậynữa.”

Trong lòng Bàng Lạc Vũ băn khoăn, đương nhiên nàng biết mẫu thêu đó từ tay ai, bất quá việc này không thể nói cho Tấn vương biết, thế là rơi lệ không ngớt.

Tấn vương đau lòng lau nước mắt trên mặt Bàng Lạc Vũ, ôn nhu nói nhỏ, lại nhẹ nhàng hôn xuống gương mặt nàng.

Bàng Lạc Vũ ngồi trong lòng Tấn vương, vẻ mặt e thẹn. Dục hỏa chống đỡ bên dưới làm trong lòng Tấn vương ngứa ngáy khó nhịn.

Nhiệt độ trong phòng lên cao, Tấn vương ôm thân thể mềm mại của Bàng Lạc Vũ chậm rãi hôn lên môi nàng, đôi môi hồng sắc mê người thật muốn một ngụm liền nuốt vào trong bụng.

Mặc dù Bàng Lạc Vũ cùng Tấn vương lén gặp mặt rất nhiều lần, thế nhưng hôn cũng chỉ là hôn nhẹ, chưa có nhiệt tình như lần này. Chỉ biết nhiều ngày không gặp người trong lòng, đối với mình nhung nhớ quá sâu, nghĩ vậy liền nâng hai tay ôm cổ Tấn vương, đáp lại nụ hôn của hắn.

Tấn vương được mỹ nhân trong lòng đồng ý, càng thêm ra sức hôn Bàng Lạc Vũ, hai tay không nghe lời chạy loạn ở trên người nàng, làm cho người trong lòng một trận rùng mình, Bàng Lạc Vũ yêu kiều rên một tiếng, hoàn toàn khơi dậy dục hỏa trong lòng Tấn vương. Ôm lấy Bàng Lạc Vũ đi đến bên giường.

Trên giường màn sa hạ xuống, trên mặt đất y phục rơi khắp nơi, trên giường tình ý triền miên, căm phòng đầy hơi thở kiều diễm.

Ai cũng không chú ý tới trong lư hương, toát ra làn khói trắng, hương thơm ngọt ngào tràn ngập toàn bộ gian phòng.

Bên ngoài phòng mặt Cúc Thanh khẩn trương nhìn người qua lại, rất sợ gặp được người quen, để tiểu thư biết chắc chắn sẽ lột một lớp da của nàng.

Lúc này đối diện trên lầu Vọng Giang lâu, tay Thích Dao cầm một cái chén dạ quang, nhìn gian phòng đối diện, khóe miệng nhếch lên một nụ cười tà ác.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui