Khuynh Thành Tiểu Độc Phi

Một đêm mộng đẹp, sáng sớm tinh thần Bàng Lạc Tuyết có vẻ sáng láng, tùy tiện ăn chút gì đó, đi đến chỗ lão phu nhân thỉnh an, lại thuận tiện đến chỗ Dương thị thăm Lạc Băng, thấy nàng vẫn là một bộ dáng cẩn thận từng li từng tí, cũng không nói thêm cái gì, liếc mắt nhìn Tiểu Ngọc bên cạnh nàng một cái, dặn Tử Tước mấy câu liền đi.

Bàng Lạc Tuyết phân phó Liên Ngẫu cùng Liên Diệp lấy những sổ sách mấy ngày gần đây ra xem, vừa mới ngồi xuống thời gian không tới một nén nhang. Thích Dao xem chỗ này như chỗ không người đi tới gian phòng của Bàng Lạc Tuyết, tự mình rót một ly trà chậm rãi uống.

"Nghe nói hôm qua muội tiến cung mang về được không ít bảo bối?" Thích Dao lười biếng hỏi.

"Thiếu chút nữa mạng cũng không còn, còn hiếm lạ những thứ bảo bối kia làm gì, tỷ tỷ thật không thương xót ta. Mấy thứ ấy được để trong cái hộp ngay trên bàn, tỷ xem một chút xem có đáng mừng hay không?"

"Muội làm trò, bản lĩnh của Tuyết nhi ta còn không rõ ràng sao, cùng lắm thì cướp đại lao thôi." Lời nói của Thích Dao cũng không có một chút để ý, nhưng ánh mắt lại không nhịn được quan sát trên dưới Bàng Lạc Tuyết.

Bàng Lạc Tuyết che miệng cười trộm, thầm nghĩ, tỷ cũng biết thương tiếc ta, cái tên mạnh miệng mềm lòng: "Thật ra hôm qua trái lại có chút chiếm tiện nghi, Vương quý phi kia tâm tư ác độc, bất quá, Bàng Lạc Tuyết ta cũng không để cho bọn họ chiếm được nửa phần tiện nghi. Trái lại được vòng ngọc tốt nhất trên đời này, cái vòng xanh kia tỷ có thể cầm đi, bất quá huyết phách cần phải lưu lại cho muội."

Thích Dao nhíu mày, bàn tay trắng nõn cầm huyết phách lên, híp mắt nhìn, lại duỗi tay ra cầm lấy chiếc vòng xanh, "Quả thật là không tệ, không hỗ là vòng tay được lưu truyền trăm năm, tự muội cất giữ đi, vật như vậy cũng không có nhiều, ta là một người tập võ dùng cái này làm gì, bình thường muội đưa tới những thứ ấy ta cũng cảm thấy ràng buộc." Thích Dao oán giận nói.

"Nữ nhân đều vì tướng mạo của mình mà vui vẻ, sợ là Dao tỷ tỷ còn chưa tìm được thứ làm cho tâm mình động." Bàng Lạc Tuyết nói lời dí dỏm lại không chú ý tới mặt Thích Dao hơi đỏ.

"Hôm nay, có người trả ngàn lượng hoàng kim để muội đàn một bản, Tuyết nhi có bằng lòng hay không?" Thích Dao hỏi.

"Nga? Là ai có nhã hứng tốt như vậy?" Bàng Lạc Tuyết hỏi.

Thích Dao bình tĩnh nhìn về phía Bàng Lạc Tuyết nói: "Chính là Dự vương điện hạ."

Thân thể Bàng Lạc Tuyết hơi khẽ động, trong lòng không ngừng rét lạnh, quả nhiên nam tử đều bạc tình, nào có người nào toàn tâm toàn ý vĩnh hằng, lạnh lùng nói: "Cứ tự nhiên, nếu Dự vương điện hạ bỏ ra số tiền kia, chúng ta làm ăn, làm sao không nắm lấy chứ."

Thích Dao nhíu mày.

Liên Diệp cùng Liên Ngẫu hầu hạ Bàng Lạc Tuyết mặc y phục bình thường ra ngoài. Lại để nàng mang khăn che mặt đỡ nàng ra.

Bàng Lạc Tuyết nói: "Từ hôm nay trở đi Liên Ngẫu ngươi cùng Liên Diệp cần phải mua thêm nhiều cửa hàng lương thực, hiểu chưa?"

"Biết, tỷ tỷ."

"Tuyết nhi, vì sao phải mua thêm? Bây giờ sản nghiệp của chúng ta đã là số một."Thích Dao không hiểu.

"Không, còn chưa đủ, chúng ta phải có đầy đủ vốn luyến, mới có thể có nhiều lợi thế hơn, bằng không, chỉ có thể mặc cho người ta xâm chiếm. Dao tỷ tỷ, tỷ chỉ cần phụ trách tốt việc tìm hiểu tin tức, kiếm tiền đã có bọn họ." Bàng Lạc Tuyết nói.

Thích Dao gật gật đầu. Hai người cùng lên xe ngựa

Lúc này Bàng Lạc Tuyết cũng không biết tình huống của mình rốt cuộc là làm sao, trong lòng lại cảm giác như có người dùng tay xé rách, nếu nói tình cảm của mình đối với Dự vương một chút cũng không có, đó là không có khả năng, nàng biết được hắn đến Thúy Vi lâu nghe cầm, trong lòng đột nhiên đau xót.

Bàng Lạc Tuyết cười tự giễu, quả thực người cố chấp với cảm tình như nàng cũng bị cảm động, nhược điểm lớn nhất của nữ nhân nguồn gốc chính là nam nhân, mà nam nhân thường chỉ hay mưu cầu danh lợi!

Thích Dao nhìn Bàng Lạc Tuyết, bỗng nhiên thân thủ cầm tay nàng, cười nói: "Tuyết nhi đang suy nghĩ gì vậy?"

Bàng Lạc Tuyết hoàn hồn, nhìn vẻ mặt Thích Dao lo lắng, thân thủ vỗ vỗ tay nàng: "Muội đang suy nghĩ, ngày xuân cũng sắp trôi qua, mùa hè liền tới, thời gian trôi qua thật đúng là rất nhanh!"

"Đúng vậy, ngày bất tri bất giác cũng lặng lẽ chạy trốn, nhìn sản nghiệp trên tay chúng ta càng lúc càng lớn, đối với tương lai mới có thể nắm chắc hơn, trọng yếu hơn là, ta muốn cho Tấn vương nợ máu trả bằng máu!" Thích Dao nảy sinh ác độc nói.

"Đây là tự nhiên, bọn họ muốn chạy cũng không thoát." Bàng Lạc Tuyết hung hăng nắm khăn tay của mình.

Xe ngựa không nhanh không chậm đi về phía trước, dừng ở cửa sau Thúy Vi lâu, Thích Dao xoay người nhảy xuống xe ngựa, tay đỡ Bàng Lạc Tuyết xuống xe, Tiết ma ma sớm đã chờ ở cửa, thấy hai người đến liền nhanh miệng nói: “Lâu chủ, Dự vương điện hạ đã ở trong gian phòng mẫu đơn kia chờ Như Yên cô nương.”

Thích Dao gật gật đầu, Bàng Lạc Tuyết cho Tiết ma ma đến phòng Thích Dao mang đàn vào trong phòng, nàng sau đó liền đi đến.

Bàng Lạc Tuyết nói: "Dự vương có để lộ ý tứ gì không? Muội nghĩ hắn sẽ không đơn giản tới nghe cầm như vậy, sợ là có nguyên nhân khác."

Thích Dao cười lạnh: "Từ khi Thúy Vi lâu khai trương, đây chính là nơi tiêu tiền lớn nhất kinh thành, con cháu hoàng thất ai mà không đến xem, nhất là hiện tại sản nghiệp trên danh nghĩa của Thúy Vi lâu không nhỏ, người nào lại không động tâm chứ, chính bản thân Tấn vương còn thường xuyên tới đây nghe đàn mà."

"Hắn muốn đến, cũng phải nhìn xem chúng ta có đáp ứng hay không, đúng rồi, nói cho Nguyệt Như biết, cần phải vững vàng nắm chặt tâm của quản gia Tấn vương, tỷ cũng tìm thời gian hợp lý truyền đến tai quản gia phu nhân, nhớ kỹ đừng cho bà ta biết là Nguyệt Như, đừng làm thương tổn đến nàng." Bàng Lạc Tuyết an bài.

"Cái này đương nhiên, người ở chỗ của ta, nếu có bị thương, ta cũng sẽ đau lòng nha. Được rồi, chúng ta cũng nên tiến vào, sợ là đã để quý khách đợi lâu." Thích Dao nói.

Bàng Lạc Tuyết gật gật đầu, cùng đi vào với Thích Dao, đi đến sảnh mẫu đơn, Dự vương điện hạ cũng thật có ý tứ, mẫu thân hắn yêu nhất là mẫu đơn, hắn cũng là một người con có hiếu, nên sảnh nhiều như vậy lại không chọn, lại cố tình chọn sảnh này.

Thích Dao dẫn đầu gõ cửa, đẩy cửa đi vào, quả nhiên thấy Dự vương cùng Nam Cung Trạch, Tô Ấp, Lâm Thanh ngồi ở nơi đó. Thích Dao che mất tầm mắt của Bàng Lạc Tuyết, cho nên Bàng Lạc Tuyết không nhìn thấy ca ca Bàng Sách của mình cũng ở trong đó, hoàn hảo Bàng Lạc Tuyết chưa bao giờ để lộ diện mạo chân thực của mình, bằng không lão ca ca nhà mình, sao có thể tha cho nàng.

Thích Dao nói: "Nô gia tham kiến các vị công tử, còn tưởng rằng hôm nay chỉ có Dự vương điện hạ đến, cũng không nghĩ mấy vị công tử cũng nể tình như vậy, tất cả đều tới."

Tô Ấp vĩnh viễn là bộ dạng bất cần đời, "Đây đều là do Dao lâu chủ biết làm ăn a, từ sau khi bản công tử nghe Như Yên cô nương đàn liền ngày nhớ đêm mong a."

Thích Dao cầm cây quạt che miệng cười, "Ta thấy cũng không hẳn vậy đi."

"Nga? Làm sao có thể nói như vậy?" Tô Ấp hỏi.

Thích Dao trêu ghẹo nói: "Lời này của Tô công tử nói thật là chưa thành tâm a, phải biết rằng quy củ của Thúy Vi lâu chúng ta rất nghiêm, mặc dù Như Yên cô nương mỗi tháng chỉ đàn một lần cầm, thế nhưng theo ta được biết, hôm nay tiền chính là Dự vương điện hạ trả, nói cũng đúng, mỗi lần công tử đều phải như vậy, nô gia liền hoài nghi tâm của công tử a."

Thích Dao nói nửa thật nửa giả, làm cho Tô Ấp cảm thấy lúng túng, Lâm Thanh giúp đỡ nói: "Tài đánh đàn của Như Yên cô nương đích thực cao siêu, hôm nay chúng ta cũng là được Dự vương mời đi tới nơi này, đã đắc tội nhiều chỗ mong lâu chủ rộng lượng bỏ qua."

Quả nhiên Thích Dao đỏ mặt: "Thúy Vi lâu của chúng ta mở cửa làm ăn, đương nhiên khách quan nói cái gì thì là cái đấy, Lâm công tử thật biết nói đùa."

Bàng Lạc Tuyết đi tới trước cầm đài, ngẩng đầu nhìn thấy đại ca của mình, cũng ở nơi đó nhàn nhã uống rượu, bị hoảng sợ, cũng đúng, ca ca nhà mình chính là bằng hữu tốt cùng Dự vương, hừ, bọn nam nhân không đáng tin này trái lại cũng thật biết hưởng thụ, mà trong phòng này không có cô nương bồi rượu, làm tâm tư hơi thất lạc của Bàng Lạc Tuyết có chút dễ chịu, nhìn thấy đại ca nhà mình khoan thai uống rượu, thật muốn đi qua đạp hắn hai cái.

Dự vương nhìn Như Yên đang điều chỉnh thử dây đàn, chân mày cau lại nói: "Như Yên cô nương nhìn kỹ thật giống một vị bạn cũ của tại hạ."

Bàng Lạc Tuyết cả kinh, chẳng lẽ là đã bị phát hiện.

Mấy người khác nhìn sang, chỉ có Nam Cung Trạch là nhíu mày, Tô Ấp cùng đại ca nhà mình hoàn toàn là một bộ dáng không liên quan, Bàng Lạc Tuyết tức giận chỉ muốn cởi giầy đi đánh bọn họ.

"Chẳng lẽ Chính Dương huynh đã coi trọng cô nương nhà ai, cho nên cảm thấy giống, ta cũng rất hiếu kỳ, lúc nào thì Như Yên cô nương mới có thể tháo mặt nạ xuống, để chúng ta thấy được dung mạo chứ." Tô Ấp hiếu kỳ nói.

Bàng Lạc Tuyết nói: "Đa tạ các vị công tử đã để ý, chỉ là tiểu nữ tử có nguyên tắc của mình, mạng che mặt không thể tháo xuống, trừ phi tiểu nữ gặp được người ngưỡng mộ trong lòng kia, bằng không thà chết chứ không chịu khuất phục."

Các vị này cũng đều là công tử thế gia, sao có thể làm khó xử hai tiểu cô nương.

"Như vậy cũng được, chỉ là Như Yên tiểu thư cảm thấy Dự vương điện hạ như thế nào đây, có thể làm tri kỷ của ngươi không?" Tô Ấp nói.

Bàng Lạc Tuyết ngẩng đầu, Dự vương nhìn qua, ánh mắt lành lạnh của Bàng Lạc Tuyết rơi vào trong mắt Dự vương. Dự vương cười nhạt một cái, mình đã có thể xác nhận nàng chính là Bàng Lạc Tuyết, thật là thú vị, đại tiểu thư Bàng gia vậy mà đến đây đàn, sợ là lâu chủ của nơi này dính líu cùng nàng không phải là ít, ai là chủ tử còn chưa biết a, thật là thú vị.

Dự vương nói: "Không biết Dao lâu chủ có thể nguyện ý bán Thúy Vi lâu này cho tại hạ hay không, bao nhiêu tiền, ngài cứ ra giá?"

Thích Dao nhíu mày: "Đa tạ điện hạ đã để ý cái quán nhỏ của nô gia, chỉ bất quá, nô gia chỉ có một mình tại nơi kinh thành, chỉ biết sống nương tựa vào Thúy Vi lâu này, chắc hẳn Dự vương điện hạ đương nhiên hiểu được cuộc sống của dân thường không dễ, lầu này ta sẽ không bán."

Dự vương uống rượu không nói lời nào, trong nháy mắt trong phòng yên tĩnh lại.

Thích Dao nắm cây quạt trong tay thật chặt.

Bàng Lạc Tuyết đứng dậy đi đến bên cạnh Thích Dao nhìn Dự vương một cái nói: "Lâu chủ, các vị công tử đều là hào môn thế gia, nhất là Dự vương điện hạ lại là hậu duệ hoàng thất quý tộc, sao có thể đi ép buộc người của Thúy Vi lâu, lâu chủ không cần khẩn trương, chắc hẳn Dự vương điện hạ cũng chỉ là hỏi một chút, cũng không có ý tứ này, phải biết rằng thành viên trong hoàng thất mở tửu quán, nếu như bệ hạ biết, sợ là sẽ phải bị trách phạt."

Thích Dao yên tâm không còn khẩn trương nữa, gật gật đầu: "Vương gia thật là, sao không nói rõ ràng, làm dọa nô gia một hồi."

Dự vương nghe vậy chỉ cười tà mị: "Đều do bản vương không đúng, bản vương tự phạt một chén, Dao lâu chủ đừng nên chấp nhặt cùng tại hạ, hôm nay bản vương cũng chỉ là tới nghe cầm, cũng đều tại tên hỗn đản Tô Ấp này, mỗi ngày đều ở bên cạnh bản vương khen Như Yên cô nương cầm kỹ cao siêu, hôm nay bản vương liền trả gấp mười lần so với giá bình thường, xem như bồi tội cho Dao lâu chủ."

Tô Ấp phun ra một ngụm rượu: "Chính Dương, ngươi điên rồi."

Dự vương lạnh lùng nhìn hắn một cái, Tô Ấp mắt trợn trắng, trong lòng nói, chẳng lẽ là Chính Dương coi trọng Như Yên cô nương? Không đúng a, Chính Dương không phải là người không gần nữ sắc sao?

Bàng Lạc Tuyết cầm đàn bên cạnh lên, thân thủ di chuyện trên dây đàn.

“Cách hoa mới nghỉ ngơi liêm tiêm mưa, một tiếng trong nháy mắt hồn không nói gì. Lương yên tự song về, trường điều đưa tình thùy.

Tiểu bình sơn sắc xa, trang mỏng chì hoa cạn. Một mình lập dao giai, thấu hàn kim lũ hài.

Tinh liêm một mảnh thương tâm bạch, vân hoàn hương sương mù thành xa cách. Không nói gì hỏi thêm y, đồng âm nguyệt đã tây.

Gió tây minh lạc vĩ, không được sầu người ngủ. Chỉ là năm ngoái thu, thế nào lệ dục lưu.”

"Ba ba ba!" Dự vương vỗ tay nói: "Quả thật là giá tiền này thật đáng giá, bản vương bái phục. Mong rằng sau này Dao lâu chủ không nên đóng cửa, luôn làm ăn phát đạt." Dự vương nửa thật nửa giả nói.

Thích Dao mắt trợn trắng một cái, thầm nghĩ đây là đương nhiên, Thúy Vi lâu này đã không còn là Di Hồng viện lúc trước.

Bàng Lạc Tuyết lại đàn thêm một khúc xem như cảm tạ, Thích Dao cùng cạn chước mấy chén, xem như là kết thêm bằng hữu.

Bàng Lạc Tuyết hành lễ xin cáo lui, Thích Dao nói: "Dự vương này xác thực lợi hại, những hoàng tử này không biết thế nào, đều nhấm vào gia nghiệp của chúng ta."

"Hoàng tử là thấy Thúy Vi lâu của chúng ta là nơi thu tin tức tốt, đương nhiên là miếng thịt béo bỡ, bọn họ đều muốn cắn một ngụm, chỉ là miếng thịt này có độc, bọn họ phải nuốt xuống mới được." Bàng Lạc Tuyết cười giả dối, mắt nheo lại cực kỳ giống một tiểu hồ li.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui