Khuynh Thành Tuyết

Mọi người kinh hãi, chỉ thấy nhà tranh tốt lành này đột nhiên sụp xuống

Chờ bụi mù tản đi, mọi người lúc này mới thấy rõ

“Là Thiên Hựu!” Văn Khúc một tiếng thét kinh hãi, chỉ vào nhà tránh, chỉ thấy Thiên Hựu tay cầm thương giáo đứng nghiêm, trần nhà này sụp xuống càng không tạo thành ảnh hưởng chút nào với nàng!

Cả đám con tin bị đè ở dưới nhà tranh này không ngừng kêu khổ, hai tay bị trói ở phía sau làm cho bọn họ không cách nào đứng dậy, giờ khắc này trái lại bị nhà tranh che dấu lên!

Những người còn lại kia, hãy còn đứng dậy, chính là sơn tặc!

“Thông minh!” Hồng Nhạn một chút liền nhìn thấy xà nhà chính phía sau Thiên Hựu bị ngoại lực phá hủy, không khỏi sáng mắt lên, khen ngợi Thiên Hựu cơ trí!

Một đám sơn tặc trong phòng hiển nhiên bị trần nhà đột nhiên sụp đổ này nện bối rối, từ trêи xuống dưới nhìn một lát

Thiên Hựu khóe miệng nhếch lên, xé ra một vệt nụ cười tàn nhẫn, trêи mặt vẻ thô bạo hiển lộ hết, liếc mắt nhìn sơn tặc cách mình gần nhất, xách ngược thương giáo, nhìn như tiện tay vung lên, một côn này lại là vù vù xé gió, theo đỉnh đầu sơn tặc đập xuống

“Ầm” một tiếng, máu tươi thoáng chốc bắn toé, sơn tặc này theo tiếng ngã xuống đất, không biết sống chết

Thấy được máu tươi, nụ cười trêи mặt Thiên Hựu càng sâu, cười quái dị một tiếng, thương giáo vung một cái, một sơn tặc khác cũng gặp họa

“Nàng…” Mọi người chưa từng gặp Thiên Hựu như vậy, không khỏi sững sờ rồi.

“Hỏng rồi!” An Lương đột nhiên kêu một tiếng, trêи mặt là hoang mang từ trước giờ không có qua!

“Nhanh để binh lính đi trợ giúp!” An Lương lạnh giọng hạ lệnh, nhưng mà đâu còn có binh lính nghe theo mệnh lệnh, sớm đã bị cử động bất thình lình của Thiên Hựu sững sờ tại chỗ, không biết làm sao rồi…

Tên trọc đầu một bên này cũng để Thiên Hựu dọa rồi, liền nghe tiếng “Ầm ầm”, quay đầu nhìn lại, năm tên thủ hạ ngã vào trong vũng máu…

“Lên, lên, lên cho ta!” Tên trọc đầu tức đến nổ phổi, ra lệnh một tiếng

Thiên Hựu nghe vậy quay đầu nhìn hắn, dọa đến tên trọc đầu này đặt ʍôиɠ ngồi trêи mặt đất…

Chỉ thấy Thiên Hựu một đôi mắt đỏ đậm như là dã thú, nói là sung huyết, ngược lại cũng không giống, chi bằng nói là sau khi tuyệt vọng qua liều mạng một lần!

Một tên sơn tặc nghe mệnh lệnh của tên trọc đầu, lén lút từ phía sau tới gần Thiên Hựu, Thiên Hựu cười lạnh một tiếng, lùi về sau một bước, dựng ngược trường mâu dán vào bên eo chính mình đâm tới phía sau, trực tiếp đâm vào bụng sơn tặc này, đột nhiên rút ra, tràn ra một vệt ánh sáng màu máu!

Những sơn tặc khác thấy được Thiên Hựu chiêu nào chiêu nấy đoạt mệnh dĩ nhiên sợ đến không biết làm sao, tên trọc này vẫn cứ giựt giây mọi người, lại không nghĩ chính mình đã bị Thiên Hựu nhìn chằm chằm

“Đừng…. Đừng đừng đừng… Ngươi đừng lại đây!” Tên trọc đầu quát to một tiếng, dao bầu trong tay nằm ngang ở trước ngực phòng bị

Thiên Hựu cười lạnh một tiếng, bước dài hướng về tên trọc đầu này, căn bản phớt lờ đao trong tay của hắn

“Ngươi đừng lại đây!” Tên trọc đầu kinh hãi, dao bầu ở trước người múa lung tung

Thiên Hựu cứ như vậy lẳng lặng nhìn hắn, mãi đến tận hắn múa mệt rồi, cho đến trêи mặt hắn lộ ra một tia biểu tình tuyệt vọng

“Ha” Thiên Hựu giơ tay, trường mâu chặn lấy cái cổ của tên trọc kia, một mặt nghiền ngẫm nhìn hắn

“Thiên Hựu!” An Lương một tiếng kêu sợ hãi, Thiên Hựu cả người run lên, không khỏi quay đầu nhìn lại

Tên trọc đầu này mắt thấy Thiên Hựu phân tâm, lòng mừng rỡ, nắm lên dao bầu trực tiếp bổ về phía đỉnh đầu Thiên Hựu

Nhưng Thiên Hựu lại không có động tác chút nào, mắt thấy dao bầu này cách đỉnh đầu Thiên Hựu không đủ một thước, Mục Khuynh Tuyết muốn rách cả mí mắt!

“Ô Thước!” Mục Khuynh Tuyết quát to một tiếng, Ô Thước từ lâu giương cung lắp tên không chút do dự nào

“Vèo!”

Thiên Hựu chỉ cảm thấy đỉnh đầu vèo một cái, tên trọc đầu này vẫn cứ một tiếng hét thảm, tay phải nâng đao ở không trung bị mũi tên nhọn đâm thủng, cả dao bầu cũng không biết ném đến nơi nào rồi

An Lương tiếng kêu sợ hãi kia, để Thiên Hựu dần dần phục hồi tinh thần lại

Vài tên sơn tặc hãy còn đứng dồn dập quỳ rạp xuống trước mặt Thiên Hựu, cầu xin nàng đừng giết chính mình

Thiên Hựu sững sờ, bốn phía nhìn một chút, bên cạnh năm, sáu tên sơn tặc máu me khắp người, ngã trêи mặt đất bất tỉnh nhân sự, xem ra…

Thiên Hựu một mặt mờ mịt đi ra nhà tranh, không dám tin lại quay đầu lại liếc mắt nhìn, sau khi chờ xác thực những người kia đúng là bị chính mình giết chết, trêи tay Thiên Hựu buông lỏng, trường mâu leng keng rơi xuống đất

Trong lòng đột nhiên trống rỗng, ngồi ở trêи đất, ánh mắt vô hồn…

Giết….. Giết người rồi…

Mình….mình giết…. Người… Rồi….

Nhìn Thiên Hựu dáng vẻ ấy, An Lương liền biết nàng lấy lại tinh thần rồi, “Vân Nhuế!” Gọi lớn Vân Nhuế một tiếng, bước nhanh chạy đến phía Thiên Hựu

Cả đám người vây quanh ở bên cạnh Thiên Hựu dò hỏi nàng còn tốt không, Thiên Hựu lại là mờ mịt nhìn một vòng, tựa hồ là không thấy ánh mắt quan tâm của Mục Khuynh Tuyết, không thấy biểu hiện lo lắng của Lạc Tử Y

“Sư…phụ…” Thiên Hựu một đôi mắt nhìn chằm chằm An Lương

“Có sư phụ” An Lương chau mày, cầm lấy tay của Thiên Hựu muốn vỗ về

“Sư phụ… Ta….ha…ta…ta giết người rồi…”

“Ta…giết người rồi…”

“Ha ha…ta…ha ha!”

Thiên Hựu đột nhiên cười lớn một tiếng, sau đó quay về bầu trời một trận thét dài

“A a a!!!” Một tiếng này, thét đến tan nát cõi lòng, thét đến cuồng loạn, thét đến nàng tuôn ra gân xanh, thét đến nàng gần như hôn mê…

“Sư phụ!” Chờ tiếng này thét xong, Thiên Hựu nhào vào trong lồng ngực An Lương, tan vỡ khóc rống

“Vân Nhuế, một người cũng không thể chết!” An Lương ôm lấy Thiên Hựu, quay đầu thét ra lệnh một tiếng với Vân Nhuế, người sau gật gù, vội chạy đến trong nhà lá lần lượt từng người kiểm tra

“Sư phụ…”

“Sư phụ!”

Thiên Hựu khóc đến thương tâm, An Lương không biết nên làm sao an ủi

“Thiên Hựu, không có chuyện gì, bọn họ không có chuyện gì, có Vân Nhuế, bọn họ sẽ không chết, ngươi không giết người, không giết người!”

An Lương quay đầu liếc nhìn Vân Nhuế, chỉ thấy người sau một mặt nghiêm nghị, không khỏi ở trong lòng cầu xin thần phật phù hộ…

“Thiên Hựu…” Mục Khuynh Tuyết một bên không nhìn nổi, vỗ vỗ phía sau lưng của Thiên Hựu

Nhưng mà Thiên Hựu nghe được âm thanh này, đột nhiên từ trong lồng ngực An Lương tránh thoát, trong mắt nhìn về phía Mục Khuynh Tuyết, là thất vọng… Là phẫn nộ!

“Tại sao vậy!?” Thiên Hựu gầm lên một tiếng

“Ngươi tại sao không cứu ta?” Thiên Hựu trợn tròn hai mắt, giận dữ hỏi Mục Khuynh Tuyết

Không chỉ là Mục Khuynh Tuyết, tất cả mọi người là sững sờ…

“Ngươi nếu như cứu ta, ta làm sao đến mức mất khống chế đến thất thủ giết người đây!!!”

“Ở trong lòng ngươi, ta đến cùng tính là cái gì?”

“Có phải là tùy tùy tiện tiện mạng của một người đi đường, đều quan trọng hơn ta!?”

Thiên Hựu gào thét, gầm thét lên, từng câu hỏi như lưỡi dao sắc xuyên thẳng tim Mục Khuynh Tuyết, đau đến cô thở không nổi, đau đến cô gần như nghẹt thở!

Mục Khuynh Tuyết bị mấy câu nói này của Thiên Hựu hỏi đến bối rối, trong lòng cũng là một trận ngột ngạt, nhìn Thiên Hựu, lạnh giọng mở miệng, “Không phải là giết mấy người sao!”

Nhưng mà cô lời này vừa ra khỏi miệng, An Lương chính là một bộ vẻ mặt xong đời

Quả nhiên… Thiên Hựu cười khẽ một tiếng

“Ha… Không phải là giết người sao…” Thiên Hựu ngẩng đầu nhìn về phía Mục Khuynh Tuyết, trong mắt tràn đầy mệt mỏi

“Nếu như trong lòng ngươi cũng có người để ý… Lại làm sao không hiểu tâm tình vào giờ khắc này của ta chứ…ha…”

“Ngươi!” Mục Khuynh Tuyết bị câu nói này của Thiên Hựu tức giận cả người run rẫy, chỉ vào Thiên Hựu, một lát nói không ra lời

“Tiểu tướng quân” Vân Nhuế bước nhanh chạy tới

Thiên Hựu ngẩng đầu nhìn nàng một chút, gương mặt chán chường

“Đều chết hết?” Nở nụ cười tự giễu

Vân Nhuế sững sờ, vội lắc lắc đầu, “Không chết, một người cũng chưa chết, bị thương không nhẹ, nhưng tuyệt đối không có nguy hiểm đến tính mạng, tiểu tướng quân đừng lo lắng!”

Thiên Hựu nghe vậy một lát chưa lấy lại tinh thần, “Thật sự?” Bỗng nhiên đứng dậy, cầm lấy tay của Vân Nhuế, một mặt chờ mong

“Thật sự, không tin, tiểu tướng quân đến bắt mạch, xem bọn họ có mạch đập hay không!” Vân Nhuế khẽ cười một tiếng

Thiên Hựu nghe vậy, trong lòng buông lỏng, vội học dáng vẻ của Vân Nhuế, lần lượt từng cái bắt mạch, quả nhiên, đều có mạch đập!

“Thái y, cám ơn ngươi! Ngươi cứu Thiên Hựu rồi! Đại ân đại đức của Thái y, Thiên Hựu suốt đời khó quên, kiếp sau, Thiên Hựu nguyện làm trâu làm ngựa, báo đáp thái y!” Thiên Hựu phù phù một tiếng quỳ gối trước mặt Vân Nhuế, dập đầu

Vân Nhuế sợ hết hồn, vội cũng quỳ xuống thân thể, “Tiểu tướng quân nói gì vậy, trị bệnh cứu người, bản phận của thầy thuốc, Vân Nhuế vạn không dám nhận!”

Thiên Hựu lòng mừng rỡ, quay đầu muốn tìm sư phụ

Nhưng không ngờ, thấy được bóng lưng run rẩy… Cô đơn quay người của Mục Khuynh Tuyết…

Hết chương 75


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui