Khuynh Thế Đích Nữ

Editor: White Silk-Hazye

Cả người Tô Khanh Lạc đều đầy vết thương và bị ném vào trong phòng, khiến Cẩn Nhi giật mình.

"Tiểu thư, ngài làm sao vậy? Là ai khiến ngài bị thương thành như vậy?" Cẩn Nhi khẩn trương lôi kéo tay của Tô Khanh Lạc tay hỏi, nước mắt cũng không nhịn được mà chảy xuống. Đột nhiên nhớ lại bên cạnh còn có hai người, trong mắt Cẩn Nhi dâng lên hận ý: "Các người là ai? Là các người khiiến tiểu thư thành ra bộ dáng này có phải hay không!"

Hai tiểu thái giám mang Tô Khanh Lạc về cũng không để ý tới lời chất vấn của Cẩn Nhi, mặt vô biểu tình đi ra cửa, Cẩn Nhi còn muốn đuổi theo để hỏi cho rõ đầu đuôi, lại bị Tô Khanh Lạc kéo lại: "Cẩn Nhi, đừng hỏi."

Nghe được giọng nói yếu ớt của Tô Khanh Lạc, mặc dù Cẩn Nhi hận, cũng chỉ có thể canh giữ ở trước giường của Tô Khanh Lạc, khóc không thành tiếng.

"Ngươi đi lấy hòm thuốc tới đây." Tô Khanh Lạc kiên cường chống đỡ không để đau đến ngất đi, cố hết sức nhắc nhở Cẩn Nhi.

Lúc này Cẩn Nhi mới nhớ tới phải chữa thương cho Tô Khanh Lạc trước, lau đi nước mắt trên mặt, lại không ngăn được nước mắt trào ra từ trong mắt, vội vàng chạy đến trước một ngăn tủ bên cạnh, lục ra hòm thuốc, run rẩy cầm lấy hòm thuốc đến trước mặt của Tô Khanh Lạc.

Dưới sự hướng dẫn của Tô Khanh Lạc, cuối cùng Cẩn Nhi đã thoa thuốc xong cho Tô Khanh Lạc, thay y phục mới, bộ y phục mặc trên người lúc nãy đã sớm loang lổ vết máu.

"Tiểu thư, ngài có muốn nghỉ ngơi một chút hay không?" Cẩn Nhi lo lắng nhìn Tô Khanh Lạc, không biết nên làm thế nào mới đúng, chỉ có thể nghĩ ra trước hết phải để cho Tô Khanh Lạc nghỉ ngơi một chút.

Tô Khanh Lạc gật đầu một cái, nằm lỳ ở trên giường, lại làm thế nào cũng không ngủ được, chỉ có thể nhắm hai mắt lại, để cho Cẩn Nhi yên tâm một chút.

Công chúa Hòa Thạc biết Tô Khanh Lạc bị đánh hèo, cũng chỉ khinh thường cười một tiếng: Tiện nhân chính là tiện nhân, đi tới chỗ nào cũng khiến người ta hận.


Buổi tối, Cẩn Nhi không biết từ nơi nào tìm được một chút cháo tốt hơn một chút, từng muỗng một đút Tô Khanh Lạc ăn hết.

Mới vừa đặt chén lên bàn, bên ngoài lập tức truyền đến âm thanh huyên náo ầm ĩ.

"Tiểu thư cứ nằm đó trước đi, nô tỳ đi ra xem một chút." Cẩn Nhi đỡ Tô Khanh Lạc nằm lên trên giường, đứng dậy muốn đi tới cửa, đột nhiên cửa lại bị một chân đá văng.

"Tô Lệnh Thị ở đâu?" Người cầm đầu chính là Phúc công công bên cạnh Hoàng thượng, thấy Tô Khanh Lạc đang nằm trên giường, Phúc công công nói: "Kính xin Tô Lệnh Thị đi theo nô tài một chuyến!"

Tô Khanh Lạc thấy thái giám và thị vệ sau lưng Phúc công công, mà Phúc công công là người bên cạnh Hoàng thượng, có thể khiến cho Phúc công công tới đây, nhất định là Hoàng thượng cũng đã biết chuyện rồi. Chuyến này, nhất định là có chuyện lớn xảy ra, sợ rằng có không thoát khỏi có liên quan tới mình. Tô Khanh Lạc nghi ngờ nói: "Không biết Công Công gọi Lạc Nhi đi là có chuyện gì?"

"Hoàng thượng có mấy lời muốn hỏi Tô Lệnh Thị, kính xin Tô Lệnh Thị đứng trì hoãn nữa, mau mau đi theo nô tài đi!" Phúc công công cũng không giải thích sự nghi ngờ của Tô Khanh Lạc, ý tứ trong lời nói rất kiên quyết, Tô Khanh Lạc nhất định phải lập tức đi gặp Hoàng thượng với hắn.

"Tiểu thư mới vừa bị đánh hèo, sao có thể đi lại được chứ?" Cẩn Nhi không nhịn được chen miệng nói, chỉ sợ Phúc công công dẫn người mạnh mẽ kéo Tô Khanh Lạc đi.

Tô Khanh Lạc nghe vậy trợn mắt nhìn Cẩn Nhi một cái, nghiêm nghị quát lên: "Trở nên không biết quy củ rồi à! Phúc công công nói chuyện với ta ngươi chen miệng vào làm gì!"

Mặc dù Phúc công công nghe được lời của Cẩn Nhi thì có chút không thích nhưng cũng vì mặt mũi của Tô Khanh Lạc nên cũng không trách tội, chỉ nghi ngờ tại sao Tô Khanh Lạc bị đánh hèo.

"Trên người Lạc Nhi bị thương nặng, lúc nãy là do sợ mình đi lại bất tiện, làm trễ nãi thời gian, kính xin công công thứ tội, Lạc Nhi sẽ đi gặp Hoàng thượng cùng với công công." Tô Khanh Lạc giãy dụa đứng dậy, Cẩn Nhi nhanh chóng đi lên đỡ lấy cơ thể lảo đảo muốn ngã của Tô Khanh Lạc.

"Chờ sau khi ta đi thì ngươi lập tức đi tìm Quỳnh Phi nương nương, nếu như ta có xảy ra chuyện gì, bảo nàng ấy hãy nghĩ biện pháp lập tức đưa ngươi xuất cung, sau khi xuất cung, ngươi lập tức đến Phủ Tần Quốc Công thông báo cho cữu cữu, cố gắng hết mức đừng để cho ngoại tổ phụ và ngoại tổ mẫu biết được." Tô Khanh Lạc nhỏ giọng nói với Cẩn Nhi.


Mặc dù Cẩn Nhi lo lắng Tô Khanh Lạc sẽ xảy ra chuyện, nhưng cũng biết mình chỉ có nghe tiểu thư phân phó thì mới có thể cứu tiểu thư, rơi lệ trịnh trọng gật đầu một cái.

Phúc công công mới vừa nghe Cẩn Nhi nói Tô Khanh Lạc bị đánh hèo, lúc này lại thấy dáng vẻ giống như bị thương không nhẹ của Tô Khanh Lạc, do dự một chút, sai người lấy cái giá (Đồ khiên ấy), sai người ta đỡ Tô Khanh Lạc lên giá rồi khiêng tới Dục Tú Cung.

Thấy biển cung tên Dục Tú Cung, Tô Khanh Lạc cả kinh. Dục Tú Cung cũng là chỗ ở của phi tần trong cung, không giống với cung điện một cung chỉ có một phi ở của Thần Quý Phi và Quỳnh Phi, Dục Tú Cung có ba vị tần phi ở, mà hôm nay Tương Quý Nhân mà Tô Khanh Lạc đụng vào chính là một vị trong số đó.

Chẳng lẽ là Tương Quý Nhân đã xảy ra chuyện? Suy nghĩ của Tô Khanh Lạc xoay chuyển rất nhanh, suy tư ra chuyện có khả năng xảy ra nhất.

Nhóm người tiểu thái giám ngừng lại, Phúc công công ra hiệu bằng ánh mắt cho tiểu thái giám bên cạnh, ý bảo hắn đỡ Tô Khanh Lạc xuống.

Mặc dù trên người không ngừng đau đớn, Tô Khanh Lạc cũng chỉ có thể cau mày lại, dựa vào tiểu thái giám mà cố sức đi chậm vào Dục Tú Cung. Phúc công công yên lặng nhìn Tô Khanh Lạc, dù chưa nghe Tô Khanh Lạc mở miệng nói qua một câu đau, nhưng mà trên mồ hôi lớn bằng hạt đậu trên trán của Tô Khanh Lạc đã nói rõ giờ phút này nàng ta đang thừa nhận thống khổ.

Làm nô tài ở trong thâm cung nhiều năm, Phúc công công đã nhìn quen sinh lão bệnh tử, cũng biết được không ít bí mật và oan khuất, lòng đã sớm lạnh lẽo cứng như bàn thạch. Nhìn tiểu cô nương đang cố nhịn đau trước mặt, đột nhiên Phúc công công trở nên không đành lòng, nhưng cũng chỉ có thể lặng lẽ thở dài một tiếng, đi theo phía trước.

Đi vào Chủ điện của Dục Tú Cung, lập tức nhìn thấy vẻ mặt tức giận của Hoàng thượng.

"Hoàng thượng, nô tài đã mang Tô Lệnh Thị đến." Phúc công công đi tới dừng lại bên cạnh Hoàng thượng.

Tô Khanh Lạc chậm rãi quỳ trên mặt đất, kèm theo tư thế của thân thể thay đổi, đau đớn thấu xương lập tức lan ra toàn thân. Mặt của Tô Khanh Lạc lại càng thêm trắng bệch, mồ hôi cũng là rơi từng giọt lớn xuống.


Phúc công công thấy vậy không khỏi mở miệng nói: "Hoàng thượng, ngày hôm nay Tô Lệnh Thị vừa mới bị đánh hèo, cho nên bị trì hoãn một ít thời gian." Ý tứ là đang muốn nhắc nhở Hoàng thượng, trên người Tô Khanh Lạc bị thương.

Nề hà Hoàng thượng đang dưới cơn thịnh nộ, căn bản không để ý tới ngụ ý của Phúc công công Ngụ ý. Trừng Tô Khanh Lạc đang quỳ trên mặt đất, lửa giận trong đôi mắt giống như muốn thiêu rụi Tô Khanh Lạc đến bụi cũng không còn.

"Vì sao phải hại hoàng tử trong bụng Tương Quý Nhân!" Giọng nói trầm thấp của Hoàng thượng vang lên, âm điệu không cao, nhưng có thể nghe ra sự tức giận trong đó.

Tô Khanh Lạc nghe vậy cả kinh, đưa mắt nhìn sang hoàng thượng, nghe thấy là đang nói tới mình thì nghi ngờ nói: "Thần nữ cũng không có hại hoàng tử trong bụng của Tương Quý Nhân mà!"

"Phách!" Chuỗi ngọc mà Hoàng thượng đang thưởng thức bị nặng nề đập xuống bàn, sợi dây chuỗi đứt ra, ngọc rơi đầy đất.

Hoàng hậu nhìn thấy dáng vẻ này của Hoàng thượng, lại nhìn thấy vẻ nghi ngờ trong mắt Tô Khanh Lạc không giống giả vờ, mở miệng nói: "Hôm nay Tô Lệnh Thị có phải đã đụng trúng Tương Quý Nhân?"

Tô Khanh Lạc nghe Hoàng hậu nói như thế, biết mình không thể thoát khỏi bị dính líu, trong đầu nhanh chóng suy nghĩ lại rõ ràng đầu đuôi, động tác cũng không dừng lại, dập đầu ba cái lên mặt đất, nghiêm mặt nói: "Thần nữ không dám lừa Hoàng thượng và Hoàng hậu, hôm nay thần nữ quả thật không cẩn thận đụng phải Tương Quý Nhân, chẳng qua lúc thần nữ phản ứng kịp, kịp thời đỡ được Tương Quý Nhân, mới không có gây ra đại họa. Tình cảnh lúc ấy có rất nhiều cung nhân nhìn thấy, cũng không đến mức tạo thành tổn thương đối với hoàng tử trong bụng của Tương Quý Nhân.

Vừa dứt lời, sau lưng vang lên tiếng cười nhạo: "Tô Lệnh Thị thật đúng là hé ra khéo mồm khéo miệng nha! Ngay cả loại chuyện cố ý tổn thương hoàng tử như vậy mà cũng có thể nói thành vô ý, thật là rất vô tội đó."

Mặc dù chỉ nghe qua mấy lần, nhưng là giọng nói này Tô Khanh Lạc đã nghe qua một lần thì sẽ không thể quên. Người tới chính là Thần Quý Phi.

Thần Quý Phi vòng qua Tô Khanh Lạc đang quỳ trong điện, đi thẳng tới bên người Hoàng thượng, giọng nói dịu dàng khiến cho người khác nghe thấy rất thoải mái: "Hoàng thượng, nô tì nghe nói Tương Quý Nhân xảy ra chuyện, lập tức chạy tới, Tương muội muội đã tốt chưa?"

"Thái y đang chẩn bệnh." Hoàng thượng không mở miệng, người nói chuyện là Hoàng hậu đang ngồi ở một bên.

Thần Quý Phi cũng không thèm để ý, vẫn như cũ dịu dàng tựa vào trên người Hoàng thượng: "Hoàng thượng đừng nóng nảy, tránh cho tổn hại thân thể, Tương muội muội sẽ bình yên vô sự thôi."


Hoàng thượng nghe giọng nói dịu dàng của Thần Quý Phi, rất là hưởng thụ, lửa giận đã tiêu hết một chút, nhưng tức giận trong lòng thì không cách nào bỏ đi được.

"Hoàng thượng!" Một vị thái y đi ra, trên mặt có chút khẩn trương, nhắm mắt nói: "Chúng thần vô năng, xin Hoàng thượng giáng tội!"

Hoàng thượng nghe vậy sự tức giận trên mặt càng sâu, giống như đang ẩn nhẫn lửa giận. Thái y này thấy vậy cũng chỉ có thể lấy hết can đảm ra nói hết lời vẫn chưa nói: "Hài tử của Tương Quý Nhân sợ là không giữ được, chúng thần chắc chắn sẽ tận lực bảo toàn tánh mạng của nương nương!"

"Hỗn trướng! Một đám vô dụng!" Cuối cùng Hoàng thượng cũng nói ra lửa giận trong lòng: "Còn không mau cút trở về, truớng (Ý là nợ của việc chữa ko hết ấy) này của các ngươi trẫm sẽ tính với các ngươi sau!"

Thái y bị hù dọa lập tức té ngã mà quay trở lại tẩm điện của Tương Quý Nhân, bên ngoài bức mành che, bởi vì nam nữ khác nhau, một đám thái y cũng chỉ có thể ở phía sau bức mành mà khám chữa bệnh, do nhóm ma ma làm trợ thủ.

"Hoàng thượng, không nên tức giận hại thân." Một tay Thần Quý Phi vừa cầm khăn tay một tay khác khẽ vuốt ngực của Hoàng thượng, làm dịu bớt sự nóng giận của Hoàng thượng, giống như vô ý nói: "Nếu như có người cố ý mưu hại Hoàng tử, Tương muội muội cũng không cách nào đề phòng, lúc này mới..." Thần Quý Phi giống như có chút nghẹn ngào, nuốt lời còn dư lại xuống cổ họng.

"Người đâu, Tô Lệnh Thị mưu hại Hoàng tử, nhốt vào Thiên Lao cho ta!" Hoàng thượng ra lệnh một tiếng, thị vệ ở ngoài cửa trực tiếp vọt vào, muốn dẫn Tô Khanh Lạc đi.

"Chậm đã!" Tô Khanh Lạc lạnh lùng quát lên, bọn thị vệ dừng lại, Tô Khanh Lạc nhân cơ hội này nói với Hoàng thượng: "Hoàng thượng lấy việc thần nữ muốn mưu hại Hoàng tử trong bụng Tương Quý Nhân vì tội, cũng không biết chứng cớ ở đâu? Hơn nữa, thần nữ chỉ là một Lệnh Thị nho nhỏ, không có lý do gì phải mưu hại Hoàng tử trong bụng của Tương Quý Nhân."

"Ha hả!" Thần Quý Phi cười lạnh một tiếng, mở miệng nói: "Tô Lệnh Thị sợ là bị choáng váng rồi, trước mắt bao người, chẳng lẽ không coi là chứng cớ? Huống chi, thân phận của ngươi đúng là không có lý do gì mà phải hại hài tử của Tương muội muội, nhưng mà, có người lại có lý do! Ai có thể bảo đảm, Tô Lệnh Thị không phải là bị người nọ chỉ điểm?"

Lời của Thần Quý Phi đầu tiên là khiến cho trên mặt Hoàng thượng và Hoàng hậu hiện lên nghi ngờ sau đó là kinh ngạc! Lúc Tô Khanh Lạc phản ứng kịp, kịp hiểu ý tứ trong lời nói của Thần Quý Phi thì chấn động.

"Người đâu! Mang xuống!" Hoàng thượng hạ lệnh lần nữa, trong giọng nói kiên quyết không cho phép nghi ngờ.

Thị vệ đã sớm chờ ở một bên lập tức mang Tô Khanh Lạc đi xuống. Lòng Tô Khanh Lạc có chút lạnh lẽo, hôm nay, chỉ hy vọng Cẩn Nhi các nàng có thể kịp thời tìm ra chứng cớ chứng minh sự trong sạch của mình.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận