Khuynh Thế Hồng Nhan: Hoàng Huynh Nếu Muốn Xem Xuân Cung Đồ Thì Thỉnh Tự Nhiên!

"Bổn vương sẽ không dài dòng." Huân hương nhẹ điểm khói, hương thơm dịu dàng thuần tịnh xông đến từng cánh mũi, khiến Tử Du Tư không tự chủ thả lỏng hơn vài phần, "Cầm Tuyệt phường các ngươi năng lực không tồi. Bổn vương thiển nghĩ..."

Chưa đợi Tử Du Tư nói hết, Tử U Băng đã cắt ngang, thanh âm dẫn thêm mấy phần trào phúng:

"Ý của Tấn Vương điện hạ, là muốn hợp tác với chúng ta?"

Tử Du Tư miễn cưỡng gật đầu, thuận miệng bồi thêm vài phần lợi:

"Phía Tây Hoàng cung có một thương cảng rất lớn, qua được quan ải cần đến lai lịch lớn, ta thấy Cầm Tuyệt phường tài lực xác thực không tồi, nếu có thêm thân phận của ta tương trợ, các ngươi có thể tự do thu lợi tại đó. Bổn vương cũng sẽ chu cấp nguồn cung, bồi suất rất cao, chỉ cần ngươi ưng thuận, đều đặn hằng tháng củng cố thanh thế của bổn vương, về sau tiền đồ nhất định xán lạn. Ta năm phần, các ngươi năm phần, như thế nào?"

Tử U Băng nhịp nhịp ngón tay trên bàn gỗ, ý vị thâm trường nhìn về phía Tử Du Tư.

Đây là muốn đào lợi của nàng sao? Vọng tưởng!

"Được, được a. Nhưng là... Giao dịch sòng phẳng, Cầm Tuyệt chúng ta đều thương nhân, nhất quyết sẽ không chịu lỗ a. Ngươi bỏ ra ít công sức như vậy, cũng muốn đoạt năm phần lợi tức sao? Chúng ta nhân lực đông như vậy, thực không công bằng a! Còn có..." Ngân dài một tiếng, Tử U Băng khẽ nâng mi, "Lại không nghĩ, Tấn Vương điện hạ cũng sẽ có dã tâm sao..."

Nhanh như vậy liền nhìn thấu, Tử Du Tư không thể không bội phục. Người này, quả nhiên thông minh!

Nhưng là, hắn cũng không muốn nhân nhượng.

"Các hạ, ngươi chớ có rượu mời không uống lại uống rượu phạt!"

"Vương gia hiểu lầm rồi. Bổn lão bản bất quá cũng là muốn giao dịch một chút. Sáu phần lợi tức, cũng không phải lớn a, ý của Tấn Vương điện hạ liền như thế nào?"

"Tuyệt đối không thể!"

Hắn đây là ăn gan hùm sao? Biết rõ Tử Du Tư là Vương gia, lại còn muốn lỗ mãng?

"Tại đây là Cầm Tuyệt phường, lời ta nói, tự nhiên là đạo lý!"

"Ngươi nghĩ ngươi là đạo lý? Bổn vương chính là hoàng tử đương triều! Cầm Tuyệt phường cũng là ở Hoa Tường quốc, lời bổn vương nói chính là cũng là đạo lý!"

Tử Du Tư thực sự tức điên rồi! Tuy rằng hắn sinh ra thấp kém, cũng chưa từng có qua kẻ dám tồn tại tư tưởng đắc lợi từ trên người hắn!

Ngông cuồng!

"Hoàng tử đương triều, ngươi có thể làm gì được ta?"

Tử U Băng kiêu ngạo mà nâng cằm. Nàng tin tưởng, một Vương gia nho nhỏ, không có khả năng kháng cự nàng. Hắn bất quá chỉ là Huyền cấp Ngũ giai Tu luyện giả, so với Đại Huyễn sư nàng, sẽ trụ nổi mấy khắc a?

Cho dù hiện tại trước mặt là chân mệnh Thiên Tử, nàng cũng sẽ không sợ.

Từ khi nàng cường đại trở đi, điều đầu tiên học được, chính là xem bản thân như Thiên Tử!

"Ngươi, ngươi..." Tử Du Tư cả giận mà đứng dậy, đập gãy đôi bàn tử, một thân nộ khí cuồn cuộn bật ra. Đúng là so với Tử U Băng, thực lực của hắn chẳng khác nào lấy trứng chọi đá, nhưng là, Huyền cấp Ngũ giai cũng không phải nói giỡn, trực tiếp đánh văng mấy tiểu thị nữ đứng gần, báo hại các nàng ta chịu ăn mệt mà la oai oái.

Hắn từ nhỏ nổi danh thiên tài, tuy không có được tài nguyên bồi dưỡng tốt như Tử Minh Phi, nhưng cũng là cao thủ trong cao thủ, bằng không hiện tại đã sớm hóa thành tro cốt dưới ba tấc đất lạnh.

Chỉ tiếc, hôm nay, đối thủ của hắn, chính là một kẻ nổi danh không sợ trời không đất, ngang tàn bừa bãi đã thành thói quen, âm hiểm mưu kế có đến thừa thãi, là vạn người yêu mến, cũng là vạn người sợ hãi.

"Phập---- Xuy xuy xuy---"

Tức khắc, khí thế hùng hậu của Tử Du Tư liền bị áp chế, cường đại lực lượng không thể phá vỡ, nhanh như chớp nuốt trọn toàn bộ hắc khí. Khí tức mạnh mẽ như vậy, thực không thể xem thường!

Tử Du Tư khó hiểu mà nhìn phần linh lực tàn lại, hắn ta đến tột cùng là dạng thực lực gì?

Khóe môi Tử U Băng mơ hồ nhiễm một tia cười nhạt, tay vân vê mấy tiểu cầu tròn tích tụ linh lực, không nhanh không chậm nói:

"Tấn Vương khoan hãy nóng giận, ngoại bào của các ngươi, vẫn là đang trong tay ta a ~"

"Ý của ngươi là gì?"

"Ai nha, Tấn Vương điện hạ, ngươi nói xem, tỷ đệ trong hoàng thất bị bắt gặp loạn luân, sẽ có kết cục gì a?" Tử U Băng bất động thanh sắc mà nói.

"Ngươi...!"

Ra vậy...

Tử Du Tư hoàn hồn, đồng tử mở to.

Hóa ra, từ đầu người này đã biết hắn sẽ đến đây! Trách không được, lại sai người lấy ngoại bào của bọn hắn! Trách không được, trong huân hương kia có nhuyễn cốt tán!

"Được, sáu phần lợi tức!" Không cam lòng mà chấp thuận, trong lòng Tử Du Tư hiện tại đã là cuồng phong loạn khởi!

Được, được lắm! Lão bản Cầm Tuyệt phường, bổn vương nhớ kĩ ngươi!

Chờ khi bổn vương chân chính trở thành Hoàng Đế, nhất định sẽ tìm đến ngươi tính sổ!

"Gượm đã!"

Muốn đi khỏi sao? Nào có dễ dàng như vậy?

"Các hạ lại muốn gì?"

Kiên nhẫn đạt đến giới hạn, Tử Du Tư hiện tại chỉ muốn phóng như bay khỏi nơi này, càng sớm càng tốt.

"Tấn Vương ngươi xem, vừa rồi ngươi phá hư không ít đồ đạc của chúng ta, lại còn đánh thị nữ của ta, ngươi cứ như vậy rời đi, ta có phải hay không nên đòi lại chút công đạo a? Tám phần lợi tức, lập tức thành toàn!" Ánh mắt Tử U Băng hiện lên mũi nhọn, sắc bén như đao kiếm, lại vừa cực hạn xinh đẹp. Hai ngón tay như búp huệ hoa khẽ nâng lên, nhanh như chớp phóng ra một đạo linh lực tấn công về phía Tử Du Tư, chuẩn xác mà xẹt nhẹ ngang lỗ tai của hắn.

Đây là cảnh cáo!

"Ngươi, ngươi đừng ép người quá đáng!" Tử Y Ca ngồi bên không nhịn được hô lớn.

Tám phần lợi tức, không bằng hắn ta cướp luôn đi?

Thực sự quá phúc hắc rồi!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui