"Ngươi...... Ngươi nghĩ nói vậy mà ta sợ sao, Bổn cung...... Cũng không
phải là người dễ bị hù dọa!" Thấy trong mắt đối phương hiện ra ánh mắt
như hổ đói rình mồi, nói Hỏa Linh không sợ là nói dối.
Rốt cuộc là bởi vì nguyên nhân gì, lại có thể khiến cho Diệp Tuyết bỗng nhiên trở nên mạnh mẽ như vậy?
Mình nhất định phải tìm ra nguyên nhân, nhất định!
Dưới ánh mắt nhìn chằm chằm của bốn vị nương nương, Hỏa Linh từng bước lùi
về phía sau, cho đến khi lùi ra được một đoạn, nàng bỗng nhiên cao giọng nói: "Chuyện ngày hôm nay ta sẽ ghi nhớ, tất cả các ngươi cứ chờ xem,
chúng ta đi."
"Ngăn các nàng lại cho ta." Diệp Tuyết thấp giọng
ra lệnh. Nếu muốn lập uy, thì phải làm đến cùng. Làm việc bỏ dở giữa
chừng, về sau chỉ sợ có người cho rằng nàng chỉ là con cọp giấy.
"Vâng" mấy thị vệ bay trên không trung thở hổn hển, ngăn những người có liên
quan lại: "Hỏa Linh nương nương, nương nương nhà ta còn có lời nói."
"Diệp Tuyết, ta chính là phi tử mà Đại Vương tự mình sắc phong, không phải là người mà ngươi có thể làm như vậy, Đại Vương biết tuyệt sẽ không tha
cho ngươi." Hỏa Linh lo lắng nhìn nụ cười nhẹ nhàng của người trước mặt, trong lòng đã sớm rối loạn, mệt cho nàng còn có thể bày ra bộ dáng bộ
cao cao tại thượng như vậy.
"A, thật sao? Nhưng vừa rồi hình như
có người dạy ta một chiêu cái gì...... Tiền trảm hậu tấu a?" Diệp Tuyết
cố ý nhấn mạnh vào bốn chữ cuối cùng, còn bồi thêm một tiếng "A" cao
giọng, mang ý trào phúng vô cùng.
"Vậy...... Cái đó......" Không
biết Hỏa Linh có thể giải thích thế nào, nàng chỉ có thể ngẩng đầu lên,
cưỡng từ đoạt lý* nói: "Lời vừa rồi của ta cũng chỉ là hù dọa
ngươi...nếu thật sự ngươi dám làm như vậy, theo tính tình của Đại Vương, nhất định sẽ cho ngươi chết cùng ta."
(Cưỡng từ đoạt lý*: cả vú lấp miệng em)
"Có thật không?" Rõ ràng giọng điệu không tin, còn mang theo một chút đùa cợt bên trong.
"Khi...... Đương nhiên là thật." Hỏa Linh đã có ý nghĩ cái gì cũng có thể làm khi
không còn đường nào khác, nàng không biết giờ phút này hành động của
mình có bao nhiêu ngây thơ, buồn cười.
"Tuyết Nhi, không cần sợ, cho dù xảy ra chuyện gì, còn có chúng ta!"
"Đúng vậy Tuyết Nhi muội muội, về phía Đại Vương, chúng ta sẽ đi nói rõ."
"Nói là bởi vì gần đây Hỏa Linh nương nương không được Đại Vương sủng ái, bị lòng ghen tỵ làm cho lu mờ lý trí, muốn hại bốn người chúng ta, chúng
ta không còn cách nào khác, mới phải ra tay."
Ba nương nương
người xướng kẻ họa, Diệp Tuyết nghe xong, cho các nàng mặt mũi vỗ tay
trầm trồ khen ngợi: "Được, chủ ý này rất hay, có thể tưởng tượng Đại
Vương cũng không thích loại nữ nhân hay ghen tỵ. Nữ nhân sinh ra lòng
ghen tỵ, thường thường sẽ làm ra một số chuyện không thể chấp nhận được, chúng ta làm như vậy, là thay Đại Vương trừ đi một con cờ bất cứ lúc
nào cũng có thể phản bội, nói không chừng Đại Vương sẽ khen ngợi chúng
ta đấy."
"Tuyết Nhi muội muội nói thật hay, người đâu, bắt người này lại cho ta."
"Ai dám!" Hỏa Linh nóng nảy, bốn nữ nhân này, là điên rồi sao? Vẫn dám ra tay với mình sao?!
"Bắt lại!" Hai chữ này, Ngu Cát nói vô cùng rõ ràng.
"Vâng" thị vệ đi lên, áp chế tất cả những người có liên quan với Hỏa Linh xuống.
"Bốn người các ngươi, nếu dám đụng đến một sợi tóc của ta, ca ca của ta nhất định không sẽ bỏ qua cho các ngươi. Buông tay, buông ta ra...... Buông
ra......"
"Hỏa Linh nương nương đe đọa các vị nương nương trong
cung, tội thêm một bậc, buổi trưa ngày mai, thi hành hình phạt đó, hôm
nay đầu tiên cứ áp giải vào đại lao, trông chừng chặt chẽ." Diệp Tuyết
nói xong dừng lại một chút: "Trước khi áp giải vào phòng giam, hình như
trước tiên nên xử trí nha hoàn vừa mới Dĩ Hạ Phạm Thượng, nha hoàn nói
Bổn cung không có phân lượng."
Thị vệ vừa nghe, lập tức hiểu ý, dẫn nha hoàn đó từ trong đám người ra.
"Tuyết phi nương nương tha mạng, nô tỳ biết sai, về sau nô tỳ không dám nữa, nương nương tha mạng......"
"Lập tức thi hành." Diệp Tuyết không chớp mắt, cười rất tự nhiên, làm cho người ta không rét mà run.
Thị nữ và thị vệ ở Ỷ Phượng Các rối rít cảm thán: Thật đúng là Tuyết phi
nương nương đã không nên tiếng thì thôi, một khi nên tiếng! Xem ra nương nương muốn vùng lên!
"Không cần, Tuyết phi nương nương tha
mạng......Tuyết phi nương nương...... Nương nương, cứu nô tỳ, nương
nương, cứu cứu nô tỳ......" Nha hoàn tuyệt vọng vươn tay về phía Hỏa
Linh, giống như muốn bắt được tay của nàng, nhờ đó mà giữ được mạng của
mình. Nhưng khoảng cách của hai người quá xa, nàng đưa ra tay, chỉ nắm
được một mảnh không khí.
Mà giờ phút này Hỏa Linh cũng không dám
hành động thiếu suy nghĩ, mặc dù rất tức giận vì người khác khi dễ của
mình nha hoàn, nhưng so sánh với mạng của mình, cái nào nặng cái nào nhẹ khá là rõ ràng.
Tiếng của nha hoàn đi xa, nhưng ngay sau đó
tiếng kêu thảm thiết vang lên, nghe được tiếng hét trong lòng người của
Hỏa Vân Điện vô cùng lo sợ. Phạt một nghìn roi, hình phạt nặng như vậy,
không có mấy người có thể sống được!
Diệp Tuyết vẫy nha hoàn Thần Tịch của mình đến, nói nhỏ mấy câu ở bên tai đối phương, tiểu nha đầu
kia gật đầu một, chạy về phía đang hành hình.
"Dẫn người đi xuống."
"Vâng"
"Các ngươi đều sẽ bị báo ứng, chờ cho ta......"
......
Đám người bị áp giải đi xa, Diệp Tuyết mới bất ngờ cúi người, nói tiếng cảm ơn với ba vị nương nương: "Tạ ơn các tỷ tỷ đã ra tay tương trợ, ân tình này, Tuyết Nhi nhất định ghi nhớ trong lòng."
"Tuyết Nhi muội
muội, muội đừng khách khí. Nếu đã gọi chúng ta một tiếng tỷ tỷ, không
cần khách phải khí như vậy." Hoa Cơ nâng nàng dậy. Nét mặt đào hoa tôn
lên màu hồng, cười đến vô cùng rực rỡ.
"Hoa Cơ nói đúng. Hỏa
Linh, ta sớm đã nhìn nàng không vừa mắt, hôm nay các ngươi không trị,
chờ mấy ngày nữa, ta nhất định sẽ không bỏ qua cho nàng." Khi nói chuyện Ngu Cát luôn mang theo sự khí phách.
Diệp Tuyết nghe vậy cười
nhẹ một tiếng. Đúng vậy, thân phận của Ngu Cơ nương nương đặc biệt như
vậy, bản lãnh lại cao cường như thế, đến Yêu Vương còn phải nhường nàng
ba phần, có chuyện gì mà nàng không dám làm!
"Đứng ở chỗ này nói chuyện lâu sẽ mỏi, chúng ta đi vào rồi nói."
"Được."
"Sương Mai, pha trà."
Bốn người vào phòng, vây quanh bàn tròn nhỏ từ từ ngồi xuống, ngồi xong lại uống một ly trà, mới tiếp tục đề tài một lần nữa.
"Lại nói Tuyết Nhi muội muội, buổi trưa ngày mai, muội thật sự muốn hành hình Hỏa Linh sao?"
"Dĩ nhiên không phải." Mặc dù vừa rồi nói giống như thật, nhưng Diệp Tuyết
cũng không hồ đồ, giết Hỏa Linh, cho dù hiện tại Yêu Vương chưa có phản
ứng gì, nhưng Hỏa Diễm tuyệt đối sẽ không từ bỏ ý đồ. Đến lúc đó Linh
Miêu quốc khởi binh làm phản, không biết sẽ có bao nhiêu sinh mạng vô
tội phải chết oan, đối với ai cũng không có chỗ tốt.
Lấy đại cục làm trọng, đạo lý này nàng vẫn hiểu.
"Ta đã phân phó, lệnh cho cai ngục rút lui, chờ Hỏa Diễm tới cứu muội muội ra ngoài."
"Ừ, Tuyết Nhi làm rất đúng." Ngu Cát gật đầu tán đồng: "Chỉ là sau này muội ra cửa, thì phải hết sức cẩn thận, đề phòng Hỏa Linh tính kế gì với
muội.""Muội biết rõ." Nếu như sợ, nàng cũng sẽ không làm như vậy.
Ở lại bên cạnh Tích Phong, có lẽ cũng không có gì là không tốt, chỉ cần
ngoan ngoãn không chạm vào ranh giới cuối cũng của hắn, thật ra thì hắn
vẫn là một Yêu Vương tốt bụng. Mà nếu mình muốn lưu lại, muốn đứng vững
trong cung này, đầu tiên là phải học làm sao để trở lên mạnh mẽ hơn!
Một người, cái gì cũng không sợ, mới kiến người ta kính sợ ngươi.
Chuyện này cứ quyết định như vậy, Diệp Tuyết cầm ly lên nhấp một hớp nhỏ nước trà bên trong. Này
Trà, thật ra cũng không giống lá trà của 21 thế kỷ, mà là nước gì đó ngâm
ra, nó có tên khá đặc biệt, chẳng qua là nàng gọi không quen, nên sửa
lại tên cho nó. Uống vào miệng mát mẻ vô cùng, có chút giống Bạc Hà, chờ khi đến cổ họng, là bắt đầu thay đổi ngọt, uống vào bụng, vừa ấm áp,
lại vô cùng thoải mái.
Bốn người hình như không có gì để nói,
lẳng lặng uống hết ly trà, Ngu Cát là người đứng lên đầu tiên: "Tuyết
Nhi, ta còn có chuyện, xin đi trước một bước. Nếu có chuyện gì xảy ra,
nhớ nói cho ta biết đầu tiên, ngàn vạn lần không được lấy an nguy của
mình để đùa giỡn."
"Vâng, Tuyết Nhi biết."
"Vậy ta cũng đi dạo một chút, Tuyết Nhi muội muội, ta và muội cùng sống trong một cung, nhưng gặp nhau cũng thật khó, cho nên nhất định phải hết sức cẩn thận,
phải tự chăm sóc tốt cho mình, biết không?" Hoa Cơ biết Yêu Vương cho
Tuyết lập ba điều kiện, cho nên để không cho Tuyết tìm phiền toái, nàng
sẽ kiềm chế mình thật tốt.
"Ừ, Hoa Cơ tỷ tỷ đi thong thả."
Hai người song song rời đi, Tuyết tiễn hai người tới cửa, sau đó nhẹ nhàng
khép cửa phòng lại, trong phòng chỉ còn lại Diệp Tuyết và Yên Yên.
"Yên Yên tỷ tỷ, đã tìm thấy Xà Vương, bây giờ đang ở trong cung, đáng tiếc hiện tại tỷ không thể nhìn thấy hắn được."
"Tại sao?" Nghe tin đã tìm được Đằng Vân, trong lòng Yên Yên trở nên kích
động, nhưng câu nói kế tiếp của Diệp Tuyết, khiến cho nàng lập tức khẩn
trương: "Có phải là đã xảy ra chuyện gì hay không?"
"Tối qua tỷ đã đi đâu?" Diệp Tuyết không có trực tiếp trả lời, mà là hỏi một vấn đề khác.
"Ta...... Ra bên ngoài tìm Đằng Vân, tình cảnh nguy hiểm như vậy, ta thật sự
không có biện pháp ở trong cung mà không làm được gì, chỉ có thể yên
lặng chờ."
"Khó trách tối qua khi Tiểu Tinh Linh tới tìm tỷ mà tỷ lại không ở đó." Vậy chỉ có thể nói là số mạng đi, nếu tối qua Tiểu
Tinh Linh tìm được nàng, đã không tới phiên chính mình tự đi tìm Xà
Vương, Yêu Vương...... Cũng sẽ không đi theo mình mà tìm được xà vương.
"Muội nói Nha Nha của Đằng Vân tới tìm tỷ?"
"Vâng Vâng, tìm tỷ hai lần, cũng không gặp được tỷ."
"......" Trong mắt Yên Yên đều là ảo não, sớm biết như vậy, mình nên ngoan ngoãn ở Lôi Đình điện, không đi đâu cả, chờ Nha Nha đến tìm mình là có thể
thấy Đằng Vân. Làm cho hiện tại...... Ai......
"Hiện tại Đằng Vân như thế nào? Đại Vương sẽ xử trí chàng như thế nào?"
"Xà Vương bị trọng thương, Nhưng mà nhờ có ngự y cứu chữa, thương thế đã
được khống chế, đã không có gì đáng ngại. Nhưng mà vì để thương thế của
hắn khôi phục nhanh hơn, ngự y không cho hắn gặp bất cứ ai. Mà Đại Vương cũng đồng ý, ở trước khi Xà Vương khôi phục hoàn toàn, tuyệt đối sẽ
không trị tội của hắn. Chỉ cần đến lúc đó Xà Vương khỏe lại, tỷ khuyên
hắn một chút, nói hắn không cần đối nghịch với Đại Vương, muôi nghĩ Đại
Vương cũng sẽ không làm khó hắn."
"Là thật sao?" Trong mắt Yên
Yên đều là vui mừng. Cũng đã chờ đợi ba ngàn năm, đợi thêm mấy ngày thì
có sao? Huống chi, nàng chỉ cần Đằng Vân không gặp việc gì. Chỉ cần
chàng bình an, cho dù cả đời này nàng không gặp được chàng, cũng sẽ
không oán hận một câu nào.
"Vâng vâng, đương nhiên là thật."
Trong miệng Diệp Tuyết nói như vậy, trong lòng lại đang sám hối: Yên Yên nương nương, nếu muội lừa tỷ, thật sự là bất đắc dĩ, xin tỷ tha thứ cho muội.
Mình quyết không thể để cho tỷ ấy biết Xà Vương đã ra đi ngoài ý muốn.
Lúc ấy Yêu Vương tính ở lại đối phó với Thất Thải Phượng Hoàng, giao Xà
Vương đã biến thành rắn cho Lôi Ngao mang về, nhưng bởi vì do mình, bọn
họ cũng không hề rời đi. Trong lúc đánh nhau, hai cánh tay của Lôi Ngao
bị hỏa Hoàng đả thương nghiêm trọng, lúc ấy Xà Vương lại ở trong tay áo, nên một cơ hội cầu cứu cũng không có, đã bị chết cháy, chỉ còn lại một
xác rắn đã cháy xém.
"A, đúng rồi." Yên Yên lau đi nước mắt không biết là vui hay buồn ở khóe mắt, hắng giọng nói một câu: "Ta nghe nói
cả tối hôm qua Đại Vương cũng không trở lại cung, muội muội có biết Đại
Vương đi đâu không?"
"Biết." Diệp Tuyết cười rất tự nhiên, nói ra lời thoại đã lúc trước đã sớm chuẩn bị: "Trước khi đi Đại Vương đã tới
chỗ muội một chuyến, nói Vương Hậu mất tích lâu như vậy, rốt cuộc có tin tức. Hắn muốn tự mình đi tìm hiểu ngọn ngành, chắc khoảng bảy tám ngày
sẽ trở lại, Ưng Vương cũng đi theo hắn đi rồi."
Vì ổn định của Yêu Giới, chuyện Tích Phong và Lôi Ngao bị thương nặng phải được giữ bí mật.
"A, thật sao?" Yên Yên nghe vậy, trong lòng không có cảm giác gì. Bảy tám
ngày sao? Mình vốn định cầu xin Yêu Vương, dựa vào việc mình đã cẩn thận phục vụ hắn suốt ba ngàn năm, có thể đồng ý cho mình đi gặp Đằng Vân
một lần hay không. Hiện tại xem ra...... Chắc không được rồi!
Chỉ là bảy tám ngày sau cũng tốt, sau bảy tám ngày, lấy tu vi của Đằng Vân, thương thế nặng thế nào, cũng có thể khôi phục không kém lắm đi!
"Muội muội, vậy trước tiên tỷ không quấy rầy muội nữa, tỷ đi về trước đây."
"Vâng, tỷ tỷ đi thong thả."
Không có việc gì chứ.......
Sau khi tiễn người về, Diệp Tuyết nằm trên giường nghỉ ngơi, mãi cho đến khi trên trời đầy sao, nàng mới thõa mãn mở mắt.
"Nương nương, ngươi tỉnh rồi." Có lẽ là Sương Mai đã đợi ở bên giường từ sớm,
thấy nàng tỉnh, vội vàng đi lên nâng nàng dậy. Thần Lộ ở bên còn lại đưa khan ướt cho nàng.
"Là đã xảy ra chuyện gì sao?"
Diệp
Tuyết xuống giường, ngồi ở trên mép giường, đợi Thần Tịch mang khăn đến, tùy ý xoa xoa mặt. Lúc này, hai nha đầu này chờ mình ở cửa sổ, không
phải là đã xảy ra chuyện gì chứ.
"Nương nương, Hỏa Linh nương nương đã được ca ca của nàng cứu ra từ phòng giam."
"Oh." Đây là chuyện mình đã tính trước, không có gì đáng ngạc nhiên. Nhưng
khi nhìn bộ dáng muốn nói lại thôi của hai người trước mặt, chuyện sẽ
không dừng ở đây: "Có lời gì cứ nói, đừng làm cho người ta thấp thỏm, có chuyện gấp."
"Nương nương......" Thần Tịch tát vào miệng một,
nửa ngày không nói ra câu gì nữa, nàng chỉ có thể chỉ vào Sương Mai ở
bên cạnh: "Vậy thì ngươi nói đi."
"Ai nha, các ngươi có phải muốn ta gấp chết hay không? Sẽ không phải là các ngươi lại làm ra chuyện gì
chứ?" Diệp Tuyết phát huy đầy đủ trí tưởng tượng phong phú của mình.
"Hoa Cơ nương nương đã xảy ra chuyện." Sương Mai hạ quết tâm, nói ra.
"Cái gì?" Diệp Tuyết lập tức ngồi dậy từ trên giường, "Ngươi nói Hoa Cơ
nương nương đã xảy ra chuyện? Rốt cuộc xảy ra chuyện gì? Bây giờ nàng ở
nơi nào? Như thế nào? Ai nha, chuyện quan trọng như vậy, tại sao các
ngươi không gọi ta dậy?" Diệp Tuyết vội vã cầm quần áo lên, mặc qua loa
vào người. Hai nha đầu này rõ là...... Không gọi mình tỉnh cũng coi như
thôi, nói chuyện ấp a ấp úng như vậy, rõ là...... Không biết nên làm sao với các nàng.
"Nương nương đừng kích động, ngự y đã xem qua, bây giờ đã không có đáng ngại gì, chỉ là......"
"Nói mau?"
"Nửa bên mặt của Hoa Cơ nương nương bị thương vô cùng nghiêm trọng, ngự y
nói có thể sau này cũng không thể khôi phục lại được......"
"Cái gì!?