Khuynh Thế Ma Phi Độc Sủng Ngươi

Vì để có thể sớm đón
Dao nhi trở về, Tích Phong đã suy nghĩ thật lâu, cuối cùng nghĩ ra một
phương pháp có thể làm cho tâm pháp của Diệp Tuyết mạnh lên trong khoảng thời gian ngắn, chính là để cho Diệp Tuyết ở trong thủy lao, thông qua
hoa sen hấp thu tu vi của Thủy yêu.

Nhưng mà nếu làm như vậy tâm pháp tăng cao hơn trước đây nhưng tác dụng phụ lớn hơn.

Thủy yêu không thuộc về sinh vật ngũ giới, cho nên sau khi mượn chúng để
tăng tâm pháp, thân thể sẽ trở nên trống rỗng, không có sức lực. Người
tu luyện cảm thấy cả người tràn đầy năng lượng, nhưng lại không cách nào phóng năng lượng ấy ra ngoài, cảm giác kia thật không tốt.

Hơn
nữa nếu như không có ngoại lực trợ giúp bình ổn năng lượng trong cơ thể, dùng Thủy yêu để tu luyện sẽ lâm vào cảnh kinh mạch toàn thân nổ tung
mà chết.

Tích Phong đã nghĩ kỹ, đến lúc đó mình sẽ hy sinh một ít tu vi, giúp nàng kéo dài sinh mạng, cho đến khi hồ đan biến thành màu
tím.

Chỉ cần Dao nhi có thể trở lại, đừng nói là hy sinh một phần tu vi, dù là muốn mình trả giá bằng sinh mạng, mình sẽ không do dự!

…..

***

Vết thương của Lôi Ngao đã tốt hơn một chút, nghe chuyện muội muội kết
nghĩa bị hủy dung, vội vàng lao đến Bách Hoa Các như một cơn gió.

Cảm xúc của Hoa Cơ đã ổn định rất nhiều, Ngu Cát rất ít khi ở đây cùng nàng nói chuyện phiếm. Hai người nói tới cao hứng, trong phòng còn phát ra
một hồi tiếng cười dễ nghe.

"Muội muội." Lôi Ngao chưa được thông báo đã tới, đẩy cửa tiến vào.

Đầu tiên Hoa Cơ sững sờ, sau đó vội vàng nâng tay áo lên che mặt của mình:
"Ca ca, không phải huynh và Đại Vương đi tìm Vương Hậu rồi sao?" Quan
trọng nhất là, hắn vội vàng xông tới như vậy, nàng không muốn hắn nhìn
thấy bộ dạng người không ra người quỷ không ra quỷ của mình!

Lôi
Ngao tiến lên hai bước, bắt được tay của nàng, từ từ kéo tay áo che
trước mặt nàng xuống, tim như bị dao cắt, thật là đau: "Muội muội, là ai làm?" Là ai nhẫn tâm như vậy, lại có thể ra tay như vậy.

"Ca,
đều đã qua, không sao rồi." Theo cảm nhận của mình, pháp lực của đối
phương vô cùng cao, nàng không muốn hắn đi mạo hiểm: "Huống chi, muội
cũng không biết đối phương. . . . . . Rốt cuộc là ai?" Trong giọng nói
mang theo ảo não và tức giận.

Mặt của nàng đã bị hủy, nàng muốn tìm được hung thủ kia hơn bất cứ ai, sau đó chặt ra thành trăm mảnh.

Thế nhưng sự thật bao giờ cũng tàn khốc, ba ngày qua, nàng một mực hồi
tưởng lại xem có thể là ai, nhưng mà không thu được kết quả gì.

"Sao có thể không biết chứ?" Lôi Ngao sốt ruột, nghe nói như vậy, giọng nói không tự chủ trùng xuống.

Ngu Cát ở bên vội vàng kéo hắn lại: "Được rồi, Hoa Cơ nàng là thật không
biết. Ngươi là ca ca của nàng, chẳng những không an ủi nàng, ngược lại
còn ở trước mặt nàng la to nói lớn, rốt cuộc ngươi có yêu thương nàng
hay không? Nữ nhân coi dung mạo còn quan trọng hơn mạng sống của mình,
Hoa Cơ có thể kiên cường như vậy, đã không dễ dàng, vì sao ngươi còn tới tổn thương nàng!! Người này làm ca ca thế nào đây!!"

"Ta. . . . . ." Một phen, Lôi Ngao bị mắng vô cùng xấu hổ: "Thật xin lỗi muội muội, là ca ca quá nóng lòng, ca ca sai lầm rồi."

"Không có việc gì." Hoa Cơ cúi đầu xuống, che giấu chua sót trong lòng.

Đúng vậy, đối với nữ nhân mà nói, dung mạo còn quan trọng hơn so với sinh
mạng nữa! Mình còn sống, rốt cuộc còn ý nghĩa hay không? Nếu vẫn không
tìm được hung thủ kia? Không phải mình sẽ tiếp tục sống với khuôn mặt
đáng sợ này hay sao?

"Muội muội, mặc kệ muội biến thành cái dạng
gì, ở trong mắt huynh, muội vẫn là người đẹp nhất. Từ nay về sau, huynh
sẽ ở bên cạnh muội, mặc kệ xảy ra ra chuyện gì, cũng sẽ không để cho
muôi đối mặt một mình." Đều do mình vô dụng, bị thương nặng như vậy, nếu có mình ở đó, có lẽ muội muội sẽ không biến thành như vậy.

"Ca
ca, trên đời này huynh đối với muội là tốt nhất . . . . . ." Hai người
không kìm lòng không được ôm nhau, Hoa Cơ nhịn không được rơi lệ. Ngoài
mặt kiên cường, cũng không tránh được những tổn thương trong lòng.

Không phải nàng đã đi ra từ trong cơn ác mộng, mà là chôn vùi vết thương thật sâu trong lòng mình, nhìn thấy nàng khóc, cũng chỉ có một người là nàng mà thôi.

"Thật ra. . . . . . khuôn mặt của Hoa Cơ không hẳn là
không thể chữa." Ngu Cát nói một câu, lập tức hấp dẫn sự chú ý của hai
người đang thương tâm.

"Ngươi nói cái gì?" Lôi Ngao đứng dậy, bắt được vai của đối phương, "Mặt của muội muội ta còn có thể trị? Ngươi nói là thật?"

"Lôi Ngao, ngươi đừng kích động, từ từ nghe ta nói."

"Ngươi nói mau."

"Ngươi đã nghe nói qua về Tử Long ở Bắc Hải chưa?" Ngu Cát đẩy bàn tay hắn
đang khoác trên vai mình xuống, xoay người ngồi trên ghế.

Lôi Ngao cau mày biến đổi suy nghĩ, cuối cùng lắc đầu: "Chưa từng nghe qua."

"Tử Long quanh năm ẩn cư ở đáy biển, không có nhiều người gặp qua nó, ngươi chưa từng nghe qua cũng là bình thường." Nàng dừng lại một chút rồi
tiếp tục nói: "Trên đời có các loại rồng với các màu sắc khác nhau,
trong đó trắng, xanh, đen và tạp sắc chiếm đa số, đỏ, vàng linh tinh
không thiếu, duy nhất có màu tím là đặc biệt hiếm thấy, nghe nói mười
mấy vạn năm mới có thể xuất hiện một con. Tử Long trời sanh có chứa năng lượng cực kỳ cường đại, chỉ cần có thể lấy được Long Châu của Tử Long,
giúp Hoa Cơ khôi phục dung nhan nhất định là không thành vấn đề."

"Có thật không?" Lôi Ngao không kìm được vui mừng: "Muội muội có nghe thấy
không, chỉ cần lấy được Long Châu, muội có thể khôi phục được khuôn mặt
của ngày xưa."

"Nhưng nếu Long Châu của Tử Long kia có năng lượng cường đại như vậy, người muốn lấy Long Châu của nó chắc chắn không hề
ít. Sao nó còn có thể bình yên sống ở Bắc Hải đây?" Hoa Cơ cảm thấy có
chỗ nào không đúng.

Quả nhiên, Ngu Cát trịnh trọng gật đầu,
nghiêm túc nói: "Người muốn lấy Long Châu quả thật rất nhiều, nhưng Tử
Long có pháp lực cao cường, rất nhiều người đều là một đi không trở
lại." Thở dài một tiếng, lắc đầu, "Vẫn là quên đi, các ngươi cứ coi như
ta chưa nói gì, mặc dù Lôi Ngao có pháp lực cao cường, nhưng không nhất
định có thể là đối thủ của Tử Long."

"Vì khuôn mặt của muội muội, sao huynh có thể xem nhẹ bỏ qua, không thử một chút, làm sao biết."

"Ca ca, không cần, muội không muốn huynh đi. Nếu như vì vậy mà huynh lại
xảy ra chuyện gì, muội sống còn có ý nghĩa gì? Huynh quan trọng hơn
nhiều so với khuôn mặt của muội...."

"Yên tâm đi, muội muội, tuyệt đối huynh sẽ không xảy ra chuyện gì." Lôi Ngao vẫn kiên trì muốn đi.

Hắn tin tưởng lời của nàng..., trong lòng của muội muội mình thật sự quan
trọng hơn dung mạo của nàng, nhưng mà giống nhau, trong lòng của mình,
nụ cười của nàng còn quan trọng hơn sinh mạng của mình.

"Ca ca, không cho đi." Hoa Cơ tức giận.

"Muội muội!"

"Ca ca, nếu như huynh cố ý muốn đi, muội lập tức tự vẫn ở trước mặt ngươi."

"Đừng đừng đừng." Hắn vội vã khoát tay, để cho nàng không quá xúc động.

"Vậy huynh có đồng ý hay không?"

"Huynh đồng ý." Mặc kệ muội muội nói gì, cứ đồng ý trước, về phần có nghe hay không, không phải do nàng quyết định!

Trơ mắt nhìn muội muội chịu tổn thương lớn như vậy, chính hắn là một ca ca
nhưng cũng không làm được chuyện gì, sao có thể được!!

. . . . . .

Sáng sớm ngày thứ hai, Yêu Vương mở tiệc thân mật mời Đại Tướng của yêu
giới, nói là cho Hỏa Diễm và Lôi Ngao thực hành. Một người quay về Linh
Miêu quốc, một người khác bị phái đi thi hành nhiệm vụ.

"Muội
muội, mấy ngày nay huynh không có ở đây, muội nhất định phải chăm sóc
mình thật tốt, biết không?" Trước khi xuất hành, Lôi Ngao dặn dò không
thôi. Lần này đi, không phải đi thi hành nhiệm vụ gì, mà là chính mình
cầu xin Đại Vương thật lâu, để cho hắn lấy danh nghĩa nhiệm vụ phái mình đi ra, trên thực tế là đi Bắc Hải tìm Tử Long, lấy Long Châu.

Vì có thể khiến cho chuyến này thuận lợi hơn, tối qua mình cố ý đi tìm Ngu Cát, để cho nàng nói rõ ra tất cả tình huống chỗ Tử Long. Càng hiểu
hơn, lần này mình đi có bao nhiêu nguy hiểm. Ngộ nhỡ chuyến đi này nếu
không về được, xin muội muội còn có thể sống tốt, kiên cường sống.

"Vâng vâng, muội biết rõ. Ca ca ra ngoài, nhất định phải lấy cẩn thận làm
đầu, muội ở Bách Hoa Các chờ ca ca chiến thắng trở về." Mặc dù cảm thấy
ca ca đi lần này có chút kỳ quặc, nhưng dù sao cũng là đích thân Yêu
Vương ra lệnh, nàng không thể hoài nghi.

Mọi người đều từ biệt như vậy, Lôi Ngao và Hỏa Diễm ngự phong đi, người ở hiện trường theo đó dần tản ra đi.

. . . . . .

Tích Phong đi quanh phòng ăn một vòng, cầm chút thức ăn và rượu, tự mình mang đến thủy lao.

"Đại Vương." Có lẽ là trong lòng có suy nghĩ, hắn mới vừa xuất hiện, Diệp Tuyết đã bén nhạy phát hiện được hơi thở của hắn.

"Tuyết Nhi có đói bụng không? Bổn vương đã mang rượu và món ăn tới đây, đều là những món nàng thích ăn." Tích Phong lấy thức ăn trong giỏ ra, một tay
khác đã sớm ném hoa sen ra, đứng ở bên cạnh nàng. Tay áo vung lên, hai
đóa hoa sen ở giữa từ từ dài ra mở rộng lá sen, vừa vặn làm cái bàn.

"Tạ Đại Vương." Hai mắt Diệp Tuyết sáng lên, vui vẻ nhìn hắn: "Mang theo món gì ngon, mau mau cho thiếp nhìn một chút."

"Đừng nóng vội." Tích Phong lấy ra từng món trong giỏ lấy ra, sau đó là đũa,
ly rượu, cuối cùng lấy rượu ra rót cho hai người: "Như thế nào, những
món ăn này, Tuyết Nhi có hài lòng hay không."

"Vâng vâng, hài lòng, cực kỳ hài lòng."

"Vậy bản vương mời nàng một ly trước."

"Mời."

. . . . . .

Qua ba tuần rượu, Yêu Vương mới hỏi đến chuyện tu luyện: "Tuyết Nhi, nàng ở nơi này gần ba ngày rồi, có gì tiến triển không?"

"Xem." Diệp Tuyết vừa nghe, không kịp chờ đợi muốn biểu diễn thành công của
mình. Chỉ thấy nàng chồng hai tay lên nhau vận khí, theo bụng đi lên
từng chút, cho đến cổ họng. Sau đó khẽ nhếch miệng, một viên hồ đan màu
xanh bay ra từ trong miệng, theo sự dẫn dắt của nàng, lơ lửng trong
không trung: "Như thế nào?"

"Được, thật sự là quá tốt, Tuyết nhi
nàng thật lợi hại, nhanh như vậy khiến Bổn vương theo không kịp." Nụ
cười trên mặt của Tích Phong rất phức tạp. Có kinh ngạc, có hưng phấn,
còn có một tia ưu thương.

Không biết vì sao, gần đây chỉ cần nghĩ tới việc chỉ có thể thông qua nàng mới có thể cứu Vương Hậu trở về,
trái tim mình lại có cảm giác đau. Thậm chí có lúc chàng đã hoài nghi,
dùng mạng của nàng để đổi lấy sự trở lại của vương hậu, có đáng giá hay
không!

May mà mỗi lần loại suy nghĩ rối rắm này sẽ không kéo dài
quá lâu, sau khi phần ưu thương kia biến mất, sẽ chỉ khiến chàng càng
thêm kiên định về cách làm của mình!

"Ha ha, thiếp chính là vì muốn đuổi theo Đại Vương chứ sao." Vì có thể sánh vai cùng chàng, cùng hắn phu xướng phụ tùy.

"Được, Tuyết Nhi có chí khí, Bổn vương thích." Tích Phong tiếp tục rượu rót
cho hai người: "Nhưng mà Tuyết Nhi, nội đan này kỵ nhất là bộc lộ ra bên ngoài, lúc nàng không có chuyện gì, ngàn vạn lần không thể lấy nội đan
ra, nhất là ở nơi có người, biết không?" Trước khi chuyển sang màu xanh, muốn lấy nội đan ra, đó là việc vô cùng tốn sức, mà sau khi toàn sang
chuyển hoàn màu xanh, nội đan đã trở nên đủ cường đại, có thể tự do bị
phun ra nuốt vào.

Chỉ là vì bớt chuyện thị phi, chàng phải cấm
nàng làm ra loại hành vi này. Nếu như bị người khác thấy màu sắc hồ đan
của nàng, hết thảy kế hoạch của chàng có thể bị phá hỏng.

"Dạ, thiếp biết."

“Ngoan”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui