Một tiếng "Dừng tay", rung động cả hai quân.
Mặc kệ là yêu hay là ma, cũng đồng loạt dừng tay lại, tập trung sự chú ý trên người nàng.
"Tuyết Nhi, đi theo ta, ta dẫn nàng rời khỏi nơi này."
Vì tình sao có thể. "Đứng lại, đừng tới đây." Thấy Lạc Băng muốn bay tới đây, Diệp Tuyết lên tiếng ngăn cản: "Ta ở nơi này sống rất tốt, ta sẽ
không đi đâu hết."
"Tuyết Nhi, một nam nhân ngay cả con của mình cũng không bảo vệ được,
chẳng lẽ nàng nhất định vẫn muốn đi theo hắn sao? Hắn khiến cho thân thể của nàng suy yếu như vậy, chứng tỏ hắn hoàn toàn không quan tâm đến
nàng...tại sao nàng lại ngốc như vậy?" Lạc Băng bất đắc dĩ khuyên.
"Bởi vì ta yêu chàng, yêu một người, thì phải yêu tất cả của chàng."
"Bao gồm cả việc hắn thương tổn nàng sao?"
"Có một số việc, không có cách nào tránh khỏi." Diệp Tuyết nói xong nhìn về phía Tích Phong ở sau lưng cách đó không xa: "Ta tin tưởng chàng,
Phong có nhiều chuyện bất đắc dĩ, chàng cũng đành bất lực tòng tâm."
"Nếu tình trạng này vẫn tiếp tục đi xuống, muội sẽ chết!" Một bóng dáng
màu đỏ xinh đẹp bay ra từ trong nhuyễn kiệu, Hỏa Linh đi theo sau lưng
Lạc Băng, nói như người có ý tốt: "Tuyết Nhi, hơi thở của muội vô cùng
rối loạn, có phải lúc tu luyện có chỗ nào xảy ra sai xót không. Tỷ thấy
trên người muội có hơi thở của Tích Phong, sở dĩ hiện tại muội có tinh
thần như vậy, chắc là hắn truyền chân khí cho muội."
"Hỏa Linh, chớ có nói bậy." Tích Phong nhảy ra, "Một nữ nhân phản bội ta, lời của ngươi sao có thể tin được?"
"Ha, Tích Phong, ta không biết tại sao ngươi phải làm ra loại chuyện tổn hại tu vi của mình này, nhưng dựa vào hiểu biết của ta với ngươi trong
bao năm qua, ngoại trừ Cửu Dao ngươi khó có thể mở lòng mình với ai
khác, tuyệt đối không có khả năng đối với Tuyết Nhi cho đi mà không cần
nhận lại, ngươi làm như vậy sau lưng, nhất định là có bí mật không muốn
cho người khác biết." Hỏa Linh không hổ là Hỏa Linh, cho dù bình thường
rất ngạo mạn, lòng ghen tỵ đặc biệt lớn, còn thích tính kế người khác,
nhưng mà đã có mối tình thắm thiết với Tích Phong. Yêu một người thì
phải hiểu hắn, cho nên với tính cách của hắn, cũng coi như hiểu khá rõ.
"Ngươi cảm thấy những lời ngươi nói, sẽ có người sẽ tin sao?" Bị nàng
nói ra tất cả âm mưu của mình, trong lòng Tích Phong cũng là có một chút lo lắng, nhưng hắn không có biểu hiện ra.
"Ta tin." Lạc Băng đứng ra ủng hộ. Lúc đầu đối với Hỏa Linh này vẫn còn
bán tín bán nghi, nhưng bây giờ khi nhìn thấy tình trạng của Tuyết Nhi,
đã không còn hoài nghi nữa.
Hiện tại tinh thần của Tuyết Nhi phấn chấn, nhưng chỉ là phần tinh thần
thôi, đây chính là điểm mấu chốt. Nàng vừa mới sảy thai, làm sao có thể
có tinh thần tốt như vậy? Để được như vậy, nhất định là trong cơ thể đã
bị rót vào năng lượng nào đó, để cho nàng tạm thời quên mất khổ sở.
"Ngươi tin có tác dụng gì, các ngươi vốn là cùng một ruốt." Tích Phong
chậm rãi nói: "Lạc Băng a Lạc Băng, đúng là ngươi vô cùng quan tâm đến
chuyện vương phi, hơn nữa còn là ăn cơm nhà vác tù và hàng tổng. Bổn
vương không ngại nói lại cho người, với Tuyết Nhi, tình cảm của Bổn
vương với nàng là tình yêu chân thành."
"Tích Phong, ngươi nói ra lời như vậy, không thấy ngượng mồm sao?" Hỏa
Linh cười lạnh: "Người nào trong Yêu Giới không biết, trong lòng Tích
Phong ngươi chỉ có một mình Cửu Dao. Còn lại những nữ nhân khách, chỉ
cần có giá trị lợi dụng, thì chính là người mà ngươi thích nhất. Môt khi hết giá trị lợi dụng, ngươi sẽ dùng một cước đá văng đi. Tình yêu của
ngươi, vĩnh viễn đều rẻ tiền như vậy!" Lời này, là nói cho người ở đây
nghe, cũng là nói cho chính mình nghe. Nữ nhân đều rất ngốc, biết rõ
trong lòng đối phương sẽ không chứa được nữ nhân khác, còn một lòng đâm
đầu vào, hi vọng mình là một ngoại lệ. Lại không biết, vĩnh viễn để lại
cho các nàng chỉ có một con đường —— tuyệt vọng!
"Tuyết Nhi và các ngươi không giống nhau." Tích Phong nói rất trân thật. Lời này, vừa là thật mà cũng vừa là giả.
Dao nhi chỉ còn lại hai cái mạng, mặc dù càng về sau, bản lãnh của nàng
sẽ càng lớn, khả năng bị người khác làm tổn thương sẽ càng ít, nhưng mà. . . . . . Hắn tuyệt đối không thể dùng tính mạng của nàng để nói giỡn!
Cho nên, nhất định, mình không có khả năng yêu Tuyết.
Nhưng trong chỗ u tối, nàng lại đặc biệt như vậy, giống như có sức mạnh
vô hình kéo hai người đến gần nhau hơn, khiến cho mình không kiềm hãm
được có ấn tượng tốt với nàng.
"Phong." Diệp Tuyết nhẹ nhàng gọi một tiếng.
Nữ nhân đều cảm tính, nữ nhân nào nghe được lời này mà không cảm động đây? Đặc biệt là người ngốc giống như Diệp Tuyết.
"Tuyết Nhi. . . . . ." Tích Phong thắm thiết gọi tên nàng.
Hai người bốn mắt nhìn nhau, trong mắt chỉ có hình bóng của nhau, không thể chứa thêm ai khác.
Mặc dù đã sớm chuẩn bị tâm lý, biết Tuyết Nhi sẽ không dễ dàng rời đi
cùng mình, vẫn không tránh khỏi sẽ phải mất chút thời gian, nhưng trong
lòng không nhịn được vẫn đau đớn, giống như có một thanh chủy thủ cắm
vào tim của mình. . . . . .
Hít sâu một hơi, đột nhiên di chuyển thân thể, trong nháy mắt đã đến bên cạnh Diệp Tuyết. . . . . .
"Ngươi. . . . . ." Nàng kinh ngạc nhìn Lạc Băng xuất hiện bên cạnh mình, vừa muốn mở miệng, đã bị hắn dùng Định Thân Chú, sau đó bế bổng lên:
"Tuyết Nhi, thật xin lỗi, cho dù thế nào, hôm nay ta nhất định phải dẫn
nàng rời đi."
Tích Phong sững sờ, ngay sau đó động thân đuổi theo, Lạc Băng đã mang
nàng đến bên trong kiệu mềm màu trắng. Màn che của kiệu bay múa bốn
phía, nhẹ nàng đặt Diệp Tuyết bên trong chiếc giường êm ái.
"Lạc Băng, thả ta ra, ngoại trừ nơi này, ta sẽ không đi nơi nào khác." Bên trong kiệu mềm.
"Lạc Băng, thả nàng ra, nếu không ngươi đừng mơ có thể rời Yêu Giới một bước." Bên ngoài kiệu mềm.
Lạc Băng nghe xong, không nhịn được muốn cười, khổ sở cười: "Tuyết Nhi,
hôm nay ta phải dẫn nàng đi. Mặc kệ tương lai nàng có hận ta hay không,
chuyện ngày hôm nay tuyệt sẽ không thay đổi." Ngón tay lạnh lẽo lướt
trên gương mặt của nàng, sau đó tung người bay ra ngoài, khép màn che
lại. Vung tay lên, Băng Long bị tan chảy trên đất được tạo lên một lần,
sau đó Băng Long bay trở về tại chỗ cũ, kéo dây thừng lên.
Ra lệnh một tiếng, xe Cửu Long gào thét mà đi, đi thẳng về phía Ma giới.
Xe Cửu Long, đây là chiếc xe nhanh nhất trên đời, nếu muốn đuổi theo,
trừ phi trong lúc đó Tích Phong cũng phải gọi ra chín con Thần Long. . . . . .
Nhưng rõ ràng, dưới tình huống không hề chuẩn bị trước, hắn có thể đi
nơi nào triệu hồi được chín con rồng đây. Thêm nữa, coi như hắn gọi tới, Lạc Băng có thể dễ dàng thả cho hắn đuổi theo sao?
"Ba vạn năm trước không thể giết chết ngươi, hôm nay ba vạn năm sau, ta
tuyệt đối sẽ không bỏ qua cơ hội này." Trên mặt Lạc Băng hiện ra sát
khí. Bị cô lập hoàn toàn, hơn nữa còn đang bị thương, chính là thời cơ
tốt nhất để giết hắn.
Ở trên không trung, Thiên Thượng Địa Hạ, Duy Ngã Độc Tôn (Câu này ta để
nguyên , đại khái nghĩa là trên trời dưới đất chỉ có ta là hơn hết cả): "San bằng cùng điện này cho ta."
Ra lệnh một tiếng, mới vừa rồi bởi vì sự xuất hiện của Diệp Tuyết mà
giao chiến của hai bên phai dừng lại, lập tức lại nổi lên tiếng chém
giết từ bốn phía. . . . . .
Những bông tuyết trên bầu trời từ màu xanh dương nhạt biến thành màu
xanh dương đậm, rơi trên người Yêu Binh một chút, ngay lập tức Yêu Binh
đã hóa thành dòng máu.
Ma vốn vô tình, Ma Quân càng vô tình.
Dịu dàng của hắn, chỉ dành cho một mình Diệp Tuyết. Trừ nàng ra, mặc kệ
trước mặt có bao nhiêu người chết, mắt của Lạc Băng cũng không chớp một
cái. Nhìn hàng nghìn hàng vạn sinh mệnh chết đi, chỉ giống như lá cây
rụng ngoài đường
Tích Phong bị buộc phải liên tục lui ra, từ khi dẫn dắt Hồ Tộc khởi
nghĩa, đến tận bây giờ khi đã trở thành Yêu Vương của Yêu Giới, đã qua
vạn năm, hắn chưa từng phải chịu thiệt thòi lớn như vậy .
Lạc Băng vận khí, tay phải bắn ra ánh sáng, khí lạnh từ xung quanh cánh
tay, tự mình đóng băng không khí: "Tích Phong, chịu chết đi." Quát to
một tiếng, mang theo tia sáng băng bắn thẳng về phía Tích Phong. . . . . .
Nếu mà trúng phải chiêu này, hắn sẽ phải chết là không thể nghi ngờ.
Nhưng vào thời khắc mấu chốt, một vệt kim quang từ bên cạnh vọt ra, đây lùi công kích của Lạc Băng.
Kim quang từ từ thu hẹp, Thánh Kỳ Lân đứng trước mặt Tích Phong, cúi đầu về phía Lạc Băng, vó trước cào xuống đất, phát ra tiếng vang "Rầm rì
rầm rì".
"Không ngờ Thánh Kỳ Lân lại có thể tới bảo hộ ngươi." Ánh mắt của Lạc
Băng trầm xuống, do dự một chút, lùi người về phía sau một chút, vung
tay lên: "Trở về Ma giới."
"Ma Quân, cứ như vậy thả hắn đi chẳng phải quá đáng tiếc sao?" Hỏa Linh
chạy lên trước khuyên nhủ. Chỉ còn một bước nữa, Tích Phong đã phải chết không có nơi chôn, tại sao có thể tiện nghi cho hắn như vậy: "Mặc dù
Thánh Kỳ Lân lợi hại, nhưng Ma giới chúng ta nhiều binh tướng như vậy,
chẳng lẽ còn phải sợ nó hay sao?"
Lạc Băng nheo mắt lại, nhìn nàng chằm chằm một lúc, sau đó từ phía xa bóp tay một cái, một viên thuốc xuất hiện: "Ăn nó đi."
"Cái gì vậy?"
"Thuốc giải."
Hỏa Linh vừa nghe, vui mừng khôn xiết, lập tức nhận lấy, nuốt vào trong bụng: "Tạ Ma Quân."
Sau khi ấm áp trong cơ thể đi qua, cả người đều thoải mái hơn nhiều, xem ra đây đúng là thuốc giải.
"Ma Quân, nếu như người không muốn nhìn thấy Thánh Kỳ Lân bị thương, thì hãy cho ta một vạn Ma binh, để cho ta tới thu thập sạch sẽ nơi này,
người hãy trở về trước." Hỏa Linh chủ động xin đi giết giặc. Nếu như
đồng ý với nàng, như vậy, ca ca có thể tiết kiệm Binh lính, có thể trực
tiếp xưng bá Yêu Giới.
"A!" Lạc Băng vừa nghe, nhịn không được mà cười: "Ngươi đừng dùng từ ‘chúng ta’ để xưng hô với ta."
"Người. . . . . . Ma Quân. . . . . . Người có ý tứ gì?" Dự cảm xấu tăng lên, khiến cho Hỏa Linh phải thay đổi sắc mặt.
"Ngươi cảm thấy, một người mà ngay cả người bên gối của mình còn có thể phản bội, ta sẽ tin tưởng ngươi được sao?"
Lời nói của Lạc Băng, như sét đánh giữa trời quang, đánh cho thân thể
nàng trầm xuống, thiếu chút nữa ngã trên mặt đất: "Ma Quân, ta tận tâm
và trung thành với người. . . . . ."
"Tận tâm và trung thành sao? Nếu không phải hiện tại trên người của
ngươi có cổ độc của ta, ngươi sẽ tận tâm trung thành trung thành với ta
sao? Nể tình lần này ngươi báo tin cho ta, ta đã giúp ngươi giải trừ cổ
độc trên người, hơn nữa hôm nay ta tạm tha cho ngươi một mạng."
"Nhưng. . . . . ."
"Đừng tưởng rằng ta không biết ngươi đã làm gì với Tuyết Nhi, nếu lần
sau còn gặp lại, ngươi chính là kẻ thù của Tuyết Nhi, ta sẽ mang tất cả
những đau đớn trên người nàng trả lại cho ngươi." Lạc Băng nói xong, ngự phong đi, xông thẳng lên trời. Ma Binh Ma Tướng theo sát phía sau. . . . . .
Rất nhanh, bầu trời khôi phục lại ánh sáng rực rỡ, Hỏa Linh chán chường đứng giữa không trung, lảo đảo muốn ngã.
Bị đả kích to lớn trong một lúc khiến cho nàng không biết nên làm thế nào cho phải!
Mất đi người giúp đỡ, như chó nhà có tang.
"Đều là nàng làm hại, giết nàng, giết nàng. . . . . ." Yêu Giới bị tổn
thất nặng nề, bây giờ nhìn thấy phản đổ bị quân địch vứt bỏ, lửa giận
trong lòng xem như tìm được nơi phát tiết.
Tiếng tranh cãi ồn ào tăng lên, vây quanh nàng đến con kiến cũng không lọt qua được. . . . . .
"Đại Vương, nên xử trí như thế nào?"
Rất nhanh, Hỏa Linh đã bị đánh cho khắp người đầy thương tích, da thịt
trên người không một chỗ nào lành lặn, bị hai Yêu Binh dồn ép đẩy tới
trước mặt Tích Phong.
Vốn, không bao lâu nữa, hồ đan của Diệp Tuyết có thể biến thành màu tím, tất cả đều do nữ nhân này trước mắt, mới khiến cho sự việc rơi vào tình huống phiền phức như vậy, lửa giận của Tích Phong cũng không có chỗ
phát tiết. Ngồi xổm xuống, nắm cằm của nàng, chăm chú nhìn thật lâu.
"Đại Vương. . . . . ." Lúc này, Hỏa Linh không chịu thua cũng không
được, run rẩy gọi một tiếng, xuất ra tất cả bản lãnh của mình để giọng
nói nghe có chút nũng nịu.
" Gương mặt xinh đẹp như vậy, lại bị đánh thành ra như vậy, thật sự là đáng tiếc."
"Đại Vương, nô tì biết sai rồi." Hỏa Linh nắm chặt tay của đối phương
mình nhẹ nhàng mơn trớn ở trên mặt, trong ánh mắt tràn đầy van xin.
"Biết sai rồi sao? Nhưng ta cảm thấy như vậy còn chưa đủ đấy."
"Đại Vương. . . . . ."
Tích Phong hừ lạnh một tiếng, một tay nàng ra, nâng lên một cước, giẫm
xuống sau lưng nàng, sau đó một tay nắm lấy mái tóc dài màu tím của
nàng, một cái tay khác cho vào miệng của nàng, dùng lực, lấy ra nội đan
của nàng.
Nội đan màu tím, màu sắc diễm lệ, nhẵn bóng mềm mại.
"Đại Vương, nô tì không muốn chết, nô tì không muốn chết. . . . . ." Hỏa Linh nằm trên mặt đất, khóc lóc cầu xin. Mất đi nội đan, lấy đạo hạnh
của chính mình, chỉ có thể sống ba ngày ba đêm. Sau ba ngày ba đêm,
chính là hồn bay phách tán: "Đại Vương, cầu xin người. . . . . . Nể tình nô tì ở phục vụ người bao lâu, không có công lao cũng có khổ lao, người tạm tha cho nô tì lần này thôi. . . . . . Đại Vương. . . . . ."
"Yên tâm, ta sẽ không để cho ngươi chết." Giọng nói của Tích Phong lạnh
lẽo như ma: "Bởi vì nếu cứ để cho ngươi chết như vậy, là quá tiện nghi
cho ngươi."
"Không. . . . . . Không cần. . . . . ." Hỏa Linh hoảng sợ nhìn hắn nhốt
một con trùng vào trong nội đan. Con trùng này nàng là biết —— đây là vô số chân, có điểm giống rết, nhưng so với rết thì mượt mà hơn, hai cái
răng nanh sắc nhọn phát sáng rạng rỡ trên cái đầu mũm mĩm, vô cùng bắt
mắt.
Đây là loại trùng lợi hại nhất của Linh Miêu quốc.
Ban đầu nàng len lén cho người này thả trùng này vào thức ăn mà Tích
Phong đưa cho Diệp Tuyết, nhưng mà lại không biết vì sao con trùng này
lại chui vào lòng bàn tay của Tích Phong.
Loại trùng này một khi tiến vào trong cơ thể, sẽ không cách nào đi ra ngoài nữa.
Tay phải của Tích Phong do con trùng này đi vào đã muốn phế, nhưng bởi
vì gặp phải công kích của Băng Phượng và Hỏa Hoàng, trong họa được phúc, không ngờ lại có thể bứt còn trùng này ra ngoài. Sau khi lấy được con
trùng, hắn cẩn thận nghiên cứu và cho người ta ra ngoài dò xét, mới biết lai lịch của loại trùng này.
"Sợ?" Tâm tình của Tích Phong rất tốt nhìn con trùng đã hoàn toàn chui
vào trong nội đan: "Đây vốn chính là đồ của nhà ngươi, cần gì phải hốt
hoảng như vậy? Ta cũng chỉ là trả vật về chỗ cũ thôi mà." Nói xong, nháy mắt cho thị vệ bên cạnh, hai Yêu Binh đi lên, đè thân thể của nàng lại, ép nàng miệng ra.
"Không. . . . . . Không. . . . . ." Hỏa Linh liều mạng giãy giụa, nhưng
mà không được, chỉ có thể trơ mắt nhìn nội đan bay trở về cơ thể của
mình một lần nữa.
Nội đan là một phần của thân thể nàng, hiện tại cổ trùng ở bên trong
trong nội đan, nội đan trở lại cơ thể, tương đương với việc cổ trùng
tiến vào thân thể. Từ đó về sau, trừ khi có người trực tiếp mở lồng ngực của nàng lấy ra nội đan, nếu không sẽ không có biện pháp thứ hai có thể lấy nội đan ra, sau đó ép cổ trùng ra.
Mà yêu quái chỉ cần nội đan vẫn ở đây, muốn chết, cũng không phải là chuyện dễ dàng.
Nội đan hòa làm, Hỏa Linh đau đến lăn lộn trên mặt đất, đau đến mức phải phát ra những tiếng thê lương: "Tích Phong. . . . . . Ngươi không được
chết tử tế. . . . . . Nhất định sẽ. . . . . . A. . . . . ."
"Ha ha." Tích Phong cười đến vui vẻ hơn: "Chuyện tương lai, tương lai
lại nói. Người đâu, đi lấy cho ta hai con rắn đực và cái, ta muốn con
nhỏ nhất."
"Vâng"