"Có người? Là ai chứ?" Điện Mẫu quay đầu nhìn xung quanh. Hình như cũng không phát hiện được điều gì khác thường!
Bích Lạc nhẹ nhàng kéo nàng lại, để nàng tựa vào góc sáng sủa, còn mình thì ngẩng đầu nhìn trần thang máy...
Thời gian từng chút đi qua, bốn phía chỉ còn lại tiếng hít thở của hai người.
"Thần nói..." Nhìn thật lâu mà không có động tĩnh gì, Điện Mẫu nhịn không được nói.
Vừa mới mở miệng, một tiếng "Lạc Băng" vang vọng từ phía trên truyền xuống, ngay sau đó trong thang máy tối đen như mực...
"Cẩn thận..." Bích Lạc một bên nhắc nhở, một bên ra chiêu, vung gậy trong tay lên đồng thời biến trở về Phương Thiên Kích.
Thần khí phát ra ánh sáng u tối, chiếu lên ánh sáng chói mắt trong thang máy.
Trong không gian chật hẹp, có một con hồ ly lộ ra móng vuốt sắc nhọn đang nằm trong góc, trong mắt hiện ra ánh sáng hung ác.
May mắn là vừa rồi động tác của Bích Lạc nhanh chóng, nếu không thì, bộ
móng vuốt kia cào tới đây, coi như không bị cào thành trọng thương, cũng phải mất một lớp da.
Thúc giục thần khí, từ trên đỉnh đầu Phương Thiên Kích bắn ra một đường ánh sáng trắng, bay thẳng đến chỗ hồ ly. . . . . .
Nhưng mà động tác của hồ ly còn nhanh hơn nhiều so với tưởng tượng, chỉ
lóe lên một chút, đã tránh sang bên cạnh, đồng thời chân sau đạp một
cái, bổ nhào về phía nàng mà phản công.
Bích Lạc vội vàng tránh sang bên cạnh, lần nữa thúc giục thần khí. . . . . .
Lần này ánh sáng trắng đi sát qua con hồ ly, lưu lại trên đùi của nó một vết cắt. Có lẽ là bởi vì bị thương mà chọc giận hồ ly, trong thang máy
tràn ra một đám khói trắng, hồ ly biến thành hình người: "Bích Lạc,
ngươi đuổi giết ta nhiều ngày như vậy, đến lúc nên kết thúc rồi. Hôm nay ngươi không chết, chính là ta mất mạng."
"Cửu Dao, những lời ngươi nói lúc này vẫn còn sớm. Nếu trước khi hoàn
toàn giết chết ngươi, ta tuyệt đối sẽ không xảy ra chuyện gì." Ánh mắt
Bích Lạc rơi vào phần đuôi của đối phương: "Ta sẽ tận mắt nhìn cái đuôi
cuối cùng của ngươi biến mất, sau đó chết trước mặt ta."
"Ngươi đã là bại tướng dưới tay ta, cảm thấy còn có thể làm được sao?"
"Thắng bại là chuyện thường của người dùng binh, ngươi đã bị ta giết bảy lần rồi, ta thua ngươi một lần, cũng là bình thường."
"A ~! Lừa mình dối người." Cửu Dao cười lạnh một tiếng: "Thân là Chiến
thần Bích Lạc, ngươi cũng không phải không biết Cửu Vĩ Yêu Hồ chúng ta
càng chết càng lợi hại, khi còn một cái mạng cuối cùng, trên đời này rất ít người có thể đánh bại được chúng ta. Về phần ngươi, ngươi sẽ không
có cơ hội nhìn thấy mạng cuối cùng của ta!"
"Nhiều lời vô ích, xem chiêu."
"Chịu chết đi."
Một yêu một thần hỗn chiến thành một mảnh.
Bởi vì không gian trong thang máy nhỏ, cho dù một tay một chân của Bích
Lạc không dùng được, nhưng vẫn có thể nắm chắc toàn cục. Huống chi lần
trước bị thương nguyên nhân lớn nhất là do quá khinh địch, hiện tại toàn lực ứng phó, ngược lại biến thành Cửu Dao chống đỡ không nổi. Cũng
không phải nàng.
Sau mười mấy chiêu, bốn bức tường của thang máy bị đánh đến nát không
chịu nổi, hồ ly không chiếm được một chút lợi thế nào, bắt đầu lén lút
tìm kiếm cơ hội chạy trốn.
Bích Dao chỉ huy Phương Thiên Kích càn quyét, trực tiếp chia không gian
trong thang máy thành hai phần trên dưới, bên tai vang lên âm thanh
không khí bị chém ngang. . . . . .
Cửu Dao cuống quít ngã quỵ ở trên đất, thừa dịp trước khi đối phương
tung ra chiêu tiếp theo đã biến trở về nguyên hình, dùng lực xuyên thủng đáy thang máy, chạy thục mạng dưới đất. . . . . .
"Mã tiểu thư, có đuổi theo không?" Điện Mẫu cầm thần khí của mình gấp
gáp hỏi. Hồ ly này thật sự là càng lúc càng to gan rồi, chẳng những
quang minh chính đại móc nội tạng của con người, bây giờ lại có thể chủ
động tới cửa gây sự, tiếp tục như vậy, còn đến mức nào nữa!
"Đừng, trước tiên hoàn thành chuyện trên tay đã rồi lại nói." Dẹp yên
thế giới mới là quan trọng nhất, về phần giết con hồ ly này, đó là
chuyện sớm hay muộn thôi, để nàng sống lâu thêm hai ngày cũng không sao.
"Được." Điện Mẫu nặng nề trả lời một tiếng, sau đó thở dài một tiếng,
tiếp tục soi gương: "Mã tiểu thư, người nói thật sự bọn họ sẽ không nhận ra thần là giả sao?"
". . . . . ."
***
Ba ngày liên tiếp, Lạc Băng đều đúng lúc vội tới truyền chân khí cho
Diệp Tuyết, nhưng ba ngày này, một câu hai người nói cũng không nói ra.
Đến ngày thứ tư, Lạc Băng vẫn không nói một câu nào, đi vào là ngồi trên giường vận khí. Lần này, Diệp Tuyết không nhịn nổi nữa: "Ngươi làm sao
vậy sao?" Là đã xảy ra chuyện gì sao? Trước kia mặc dù hắn nói cũng
không nhiều, nhưng không đến nỗi yên lặng như vậy.
"Không có việc gì, quay lưng lại."
"Vậy tại sao ngươi nhìn thấy ta, lại không nói chuyện?" Diệp Tuyết không nghe theo, duy trì tư thế mặt đối mặt không nhúc nhích với hắn.
"Ta thấy nàng không nói gì, cho rằng nàng muốn yên tĩnh." Nàng không hận mình sao? Ngày đó nàng nói rồi, nếu giữ nàng ở lại, nàng sẽ hận mình cả đời, mình cho là. . . . . . Đời này nàng sẽ không bao giờ nói chuyện
với mình nữa!
". . . . . ." Đơn giản hai câu, nhưng mà khiến cho Diệp Tuyết không nhịn được dâng lên một trận chua sót. Hắn đối với mình vừa tình vừa nghĩa,
sao mình có thể không biết. Sở dĩ hắn làm như vậy, tất cả cũng đều là vì suy nghĩ cho mình, thế nhưng ân tình hôm nay mình nhận, không biết bao
giờ có thể trả: "Ngươi không cần phải đối xử tốt với ta như vậy, ta
không muốn nợ ngươi quá nhiều." Nhưng bởi vì có liên quan với hài tử,
mình lại không thể không tiếp nhận ân tình của hắn, "Ta xin ngươi hãy
coi ta là nô tỳ mà sai bảo, như vậy ngược lại sẽ làm lòng ta thoáng mái
hơn một chút."
"Không, tất cả tất cả đều là ta tự nguyện, Tuyết nhi ngươi không cần phải chịu trách nhiệm."
"Nhưng ta phải, hơn nữa phải chịu trách nhiệm rất lớn." Vẻ mặt của Diệp
Tuyết rất nghiêm túc, hình như cho tới tận bây giờ cũng chưa từng nhìn
thấy nét mặt như vậy của nàng.
Nói xong trong lúc nhất thời Lạc Băng không có chú ý, thật lâu rồi mới
từ từ mở miệng: "Nếu như nàng cảm thấy trong lòng khó chịu, lúc nào rãnh rỗi tới tìm ta, ta sẽ kiếm việc làm cho nàng." Thấy nàng sau khi nghe
lời nói của mình muốn nói lại thôi, vội vàng lại bổ sung thêm một câu,
"Yên tâm, ta sẽ không ép buộc nàng làm chuyện mà nàng không muốn làm.
Được rồi, trước xoay người, không cần làm chậm trễ thời gian."
Lần này Diệp Tuyết nghe lời quay lưng qua, đầu tiên cảm thấy sau lưng
lạnh lẽo, sau đó là nhiệt độ từ hai tay hắn, từ từ trở nên ấm áp, cho
đến khi nhiệt độ kia tản ra đến toàn thân. . . . . .
"Cám ơn ngươi."
". . . . . ." Lạc Băng không đáp lại, không biết là không nghe thấy hay vẫn không muốn trả lời. . . . . .
***
Đảo mắt một chút đã trôi qua mười mấy ngày, bụng của Diệp Tuyết đã bắt
đầu xuất hiện sự thay đổi, dĩ nhiên, điều này phải nhìn kỹ mới có thể
nhìn ra. Mà thân thể của nàng, cũng đẫy đà hơn một chút so với lúc ban
đầu tới Ma giới, sự biến hóa này ngược lại là vô cùng rõ ràng.
Ngoài trừ phải cảm ơn Lạc Băng mỗi ngày bỏ thời gian đến truyền chân khí cho nàng, còn phải cảm ơn y thuật cao siêu của Cửu Chỉ, nhất là việc
hắn làm ra thuốc tốt, dưỡng sinh kiện thể, hiệu quả vô cùng rõ rệt.
Bữa tối vô cùng đúng lúc, Diệp Tuyết, Lạc Băng, Cửu Chỉ chia ra ngồi xung quanh bàn Lưu Ly tròn.
Sau lần trước, việc Lạc Băng để cho nàng làm chính là mỗi ngày cùng nhau ăn cơm, sau khi ăn cơm cùng đi tản bộ, sau đó nếu có thời gian, nàng sẽ tự tay may cho hắn một bộ y phục. Hắn nói mặc dù hắn không sợ lạnh,
nhưng mà nếu nàng may y phục cho hắn thì tim của hắn có thể ấm áp hơn.
Diệp Tuyết cũng vui vẻ tiếp nhận, mặc dù may y phục không phải là việc
nàng am hiểu, nhưng nàng muốn dùng một cây kim một sợi chỉ may y phục
của hắn để thể hiện sự cảm kích đối với hắn.
"Tuyết Nhi cô nương, tiểu sinh mệnh trong bụng người vô cùng khỏe mạnh,
ngày mai Cửu Chỉ sẽ lên đường đi Thiên Sơn, nơi đó có một bông Tuyết
Liên sống sáu ngàn sáu trăm sáu mươi sáu năm, chỉ cần ăn vào, tương lai
khi đứa bé ra đời, nhất định sẽ vừa thông minh vừa khỏe mạnh, hơn nữa
còn có thể bách độc bất xâm."
"Vậy ta ở chỗ này cám ơn ngươi trước."
"Không cần khách khí." Cửu Chỉ vội vàng khoát tay: "Cửu Chỉ làm như vậy, cũng chỉ vì Ma Quân. Mấy ngày nay có Tuyết Nhi cô nương ở đây, mỗi ngày tâm trạng của Ma Quân đều rất vui vẻ, tâm tình Ma Quân tốt, chính là
chuyện may mắn của Ma giới ta."
"Cửu Chỉ, ngươi nói nhiều quá." Lạc Băng lớn tiếng quát lớn, nhưng cũng không có ý đinh trách móc.
"Thuộc hạ nói thật." Cửu Chỉ cúi đầu, nhẹ giọng nói một câu, sau đó cúi
đầu ăn cơm. Chưa ăn được vài miếng, giống như đột nhiên nghĩ tới cái gì, ngẩng đầu nhìn Diệp Tuyết: "Tuyết Nhi cô nương, Cửu Chỉ đi Thiên Sơn
mất khoảng mười ngày, mấy ngày này, Ma Quân của chúng ta phải làm phiền
người rồi, người nhất định phải nhìn ngài ăn cơm thật ngon, ngàn vạn
đừng để cho Ma Quân của chúng ta bị đói bị gầy."
"Cửu Chỉ! Ngươi nhiều lời quá, tập trung ăn cơm cho ta."
"Vâng" Cửu Chỉ trả lời một tiếng, vừa mở miệng ăn cơm, vừa nói: "Tuyết
Nhi cô nương, người hãy an tâm ở lại nơi này chờ đứa bé ra đời, huân
hương và dược liệu cần dùng cho việc sinh đứa bé ra Cửu Chỉ đều đã chuẩn bị xong, cũng đã chọn được bà đỡ, bảo đảm tuyệt đối không xảy ra sai
lầm nào!"
". . . . . ." Diệp Tuyết biết, đây là hắn thay đổi biện pháp để mình ở
lại đây. Nhưng mà không thể không nói, ở đây Cửu Chi đã chuẩn bị tốt tất cả, mình cũng cảm thấy, để tốt cho hài từ, ở lại chỗ này là thích hợp
nhất.
Thời gian qua đi đã chứng minh, ngay từ đầu những lời Cửu Chi nói đều là sự thật, không có một câu là lừa dối hay hãm hại nàng.
Nếu như ban đầu Tích Phong muốn lấy hài tử ra là vì hiểu lầm, vậy đến
bây giờ nàng cũng không dám đảm bảo hiểu lầm này có thể được tháo gỡ hay không. Đương nhiên nếu tháo gỡ được là rất tốt, nhưng nếu không thể
tháo ra được thì sao đây? Mình nên làm cái gì? Mình tuyệt đối không thể
lấy sự an nguy của hài từ để làm tiền đặt cược.
"Cửu Chỉ, ngươi đừng nói nhảm nữa, nếu không ta sẽ ném ngươi vào phòng băng, xem ngươi có chết rét không."
"Ma Quân tha mạng, Cửu Chỉ không dám nữa."
"Vậy thì ăn phần của ngươi đi."
"Vâng" Cửu Chỉ đưa đũa, món ăn còn chưa gắp được, miệng lại không nhịn được: "Đúng rồi, Tuyết Nhi cô nương. . . . . ."
"Hả?" Mắt Lạc Băng hơi híp lại, nhiệt độ trong không khí lập tức giảm
xuống, khiến cho mấy món ăn trước mặt hắn không cẩn thận bị đông lại.
"Khụ khụ. Ta là muốn nói dùng bữa, mọi người dùng bữa đi. . . . . . Ha ha, ha ha ha. . . . . ."
. . . . . .
Sáng sớm hôm sau, Diệp Tuyết vừa ngồi dậy từ trên giường đã nghe thấy có người đang gọi mình ở ngoài phòng, vội mở cửa đi ra ngoài, lại thấy Cửu Chỉ, mang theo một đội nhân mã bay giữa không trung. Thấy nàng ra
ngoài, vui vẻ vẫy tay về phía nàng thăm hỏi: "Tuyết Nhi cô nương, Cửu
Chỉ đi Thiên Sơn đây..., mấy ngày Cửu Chỉ không có ở đây, ngươi phải
điều dưỡng thân thể thật tốt, nếu có gì không thoải mái, nhất định phải
nói cho Ma Quân, Ma Quân sẽ cho người gọi Cửu Chi về gấp. Nhớ, vì đứa
nhỏ trong bụng người, mọi chuyện nhất định phải cẩn thận hơn."
"Cám ơn." Diệp Tuyết vẫy tay về phía hắn. Chỉ là có chút không hiểu,
không phải đi hái Tuyết Liên sao, tại sao cần mang nhiều nhân thủ như
vậy? Hơn nữa có mấy người nàng biết, đều là các đại tướng thủ hạ của Lạc Băng.
"Còn nữa, khụ khụ. . . . . . Không có, chúng ta lên đường."
Thấy Cửu Chỉ đột nhiên sửa lại lời nói, Diệp Tuyết vội nhìn về sau lưng, quả nhiên. . . . . . Lạc Băng đang trưng ra bản mặt lạnh lùng đứng ở
đó. Trong lòng không nhịn được cười thầm, hai người này, mặc dù có phân
chia chủ tớ, kì thực quan hệ lại rất thân thiết. Hôm qua sau khi ăn bữa
tối, khi cùng Lạc Băng đi ra ngoài tản bộ một lúc, Lạc Băng còn nói, Cửu Chỉ là ân nhân cứu mạng của hắn, giữa hai người tình như anh em. Nhưng
mà tính tình của Cửu Chỉ giống như đứa trẻ, nói chuyện luôn không có
biết chừng mực, cho nên mỗi lần hắn không thể không nghiêm nghị quát
lớn. Hiện tại Cửu Chỉ nói chuyện đã không cần hắn quan tâm nữa, trừ nói
giỡn, cái gì nên nói cái gì không nên nói, đều rất có chừng mực, nhưng
bởi vì lâu ngày thành thói quen, cũng không có cách nào từ bỏ nữa.
"Lên đường bình an." Diệp Tuyết nghiêng đầu, hét về phía không trung. Vì tránh cho bị mắng, nàng cảm thấy Cửu Chi nên lập tức rời đi thì tốt
hơn.
Nhưng mà chuyện lại ngoài dự liệu của nàng, sau lưng vang lên giọng nói
của Lạc Băng: "Trên đường chú ý an toàn, mọi việc phải cẩn thận."
"Biết rồi, tạ Ma Quân quan tâm. Tuyết Nhi cô nương, bảo trọng." Nghe lời nói của Lạc Băng, tâm tình của Cửu Chỉ rõ ràng lên cao.
Trên xe mây, một đội người chậm rãi rời đi. . . . . .
"Về sau ra ngoài cửa, phải mặc nhiều y phục hơn." Lạc Băng cầm áo choàng, khoác lên cho nàng từ phía sau.
"Cám ơn." Trên người ấm áp, trong lòng Diệp Tuyết cảm thấy ấm áp hơn: "Mới vừa rồi vội quá, nên quên mất."
"Có muốn đi bộ ở bên ngoài một chút không?"
"Được."
Thấy nàng đồng ý, tay Lạc Băng khẽ vẫy, lập tức từ nơi xa đi tới một con Độc Giác Thú kéo xe ngựa nhỏ, trong xe ngựa phủ đệm thật dầy, đệm
giường mềm nhũn, phía trên lều không phải dùng cọc gỗ làm thành, mà là
dùng loại lụa mỏng trong suốt gì đó, người ở bên trong xe có thể nhìn
thấy cảnh sắc bên ngoài, gió ở bên ngoài cũng không thổi vào trong xe
được.
"Chậm một chút." Hắn đỡ lấy tay của nàng. Thân thể của Tuyết Nhi càng
ngày càng nặng, nhưng mà không thể để xảy ra một chút ngoài ý muốn nào.
Lúc này chẳng may ngã một cái hoặc bị đụng vào một chút, đều có khả năng lấy mạng của nàng và hải tử.
"Ngươi không phải nói Độc Giác Thú không tốt sao? Tại sao còn dùng bọn
chúng để kéo xe ngựa?" Diệp Tuyết cũng không khách khí, đặt tay lên trên cổ tay hắn, cẩn thận ngồi vào trong xe ngựa.
Ngay sau đó Lạc Băng lên xe, cùng nàng sánh vai ngồi chung một chỗ: "Nói nó không tốt là bởi vì nó không thể bay và cũng không bất kỳ pháp lực
nào, hơn nữa nó chạy trốn quá chậm. Nhưng lúc này, khi chúng ta là đi
ngắm cảnh, cần chính là loại có tốc độ chậm như bọn chúng."
Xe ngựa lên đường, dưới sự khống chế của Lạc Băng tuyết đọng trên đất đã sớm đông lại, trở thành một con đường nhỏ vô cùng tốt, hai bên là cảnh
tuyết rất đẹp, Băng, trụ băng, cây băng, hoa băng, thậm chí còn có muôn
ngàn hình dạng của động vật được điêu khắc từ băng.
"Những động vật kia rất sinh động, giống như thật vậy." Diệp Tuyết không nhịn được mà cảm thán. Lúc ở 21 thế kỷ, khi tham gia tình nguyện đã
từng đứng đầu một cuộc triển lãm điêu khắc băng cũng có quy mô, lúc ấy
cảm thấy đặc biệt rung động, nhưng nếu so sánh với bây giờ, mới biết kỹ
thuật bên kia hoàn toàn không cùng một cấp bậc với kỹ thuật bên này. Nếu như nói nơi này là chính phẩm, vậy Liên Sơn trại nhìn thấy lúc ban đầu
cũng không bằng!
"Ha ha. . . . . ." Lạc Băng cười không nói.
Trong lúc Diệp Tuyết đang không hiểu lời của mình sai ở có chỗ nào, nhìn thấy có cái gì đó đang chuyển động, nhìn kỹ lại, mới phát hiện những
động vật được tạo ra từ băng tuyết lại thật sự có sinh mạng, chơi đùa,
chơi đùa, kiếm ăn, không được tự nhiên: "Ngươi làm như thế nào? Tại sao
có thể biến băng thành động vật có sinh mệnh như vậy?"
"Nếu như mà ta nói đây là do ta biến thành từ băng, ngươi tin không?"
"Ha ha, ngươi? Không đùa chứ." Diệp Tuyết xem thường, cười hắc hắc. Thấy vẻ mặt của hắn vẫn nghiêm túc như cũ, mới thu lại nụ cười trên mặt của
mình: "Ngươi nghiêm túc sao?"
"Ừ."
"Khó trách thân thể ngươi luôn lạnh như vậy." Thật ra thì nàng vẫn luôn
tò mò, cái này còn mang theo một chút màu sắc: Lạc Băng hắn hắn cho tới
bây giờ cũng không có nạp phi, thật sự là đang đợi một cô gái sao? Hay
là nói. . . . . . Việc chờ đợi người nào đó đều là lấy cớ, căn bản là
phương diện kia của hắn không được! Hoặc cũng có thể nói, thân thể của
hắn là Cực Hàn, khi mà cùng cô nương nào đó sinh hoạt vợ chồng, không
cẩn thận sẽ khiến cho cô nương đó đông lại!
Vừa nghĩ tới một trong hai người đang "này nọ í é í é", trong lúc bất
chợt một người biến thành người băng, bộ dáng của người còn lại nằm sấp
trên người nữ nhân mất hứng không ra được, nàng không nhịn được mà phải
mắng mình càng ngày càng không đơn thuần rồi!
"Vâng" nhưng Lạc Băng cũng không phát hiện ra ánh mắt khác thường của
nàng, nếu không, không biết nên cảm tưởng thế nào. Nói không chừng, bị
nàng kích thích, nói cũng không chừng lúc đó sẽ dùng thân thể của mình
chứng minh cho nàng thấy.
"Vậy chẳng phải ngươi sợ nhất là lửa?"
"Đúng" hắn tiếp tục gật đầu.
"A, khó trách." Cuối cùng Diệp Tuyết hiểu. Khó trách Lạc Băng và Tích
Phong vừa thấy mặt đã ra tay, thì ra là vì nguyên nhân này, băng hỏa
không thể dung hòa!
"Khó trách?"
"Không có gì, hì hì."
". . . . . ." Lạc Băng để xe ngựa dừng lại ở một chỗ tương đối rộng lớn, "Có muốn xuống xe hóng mát một chút hay không?"
"Tốt." Ngồi xe gì gì này, thật đúng là mệt mỏi.
"Đến, cẩn thận." Đầu tiên là Lạc Băng xuống xe, sau đó mới cẩn thận đỡ
nàng đi ra bên ngoài, vung tay lên, trên đất đã xuất hiện một cái ghế,
phía trên phủ lên một lớp lông mềm ấm áp: "Đến, ngồi xuống, có muốn ăn
thứ gì không?"
"Có cái gì ăn?" Đại khái nguyên nhân là do hiện tại trong bụng còn có
một người nữa, gần đây Diệp Tuyết đặc biệt tham ăn, hơn nữa không kén
ăn, cái gì cũng có thể ăn.
"Rất nhiều, nàng chờ chút." Hắn xoay người đi trong xe ngựa lấy ra một
cái rổ, trước đó đã sai người chuẩn bị bánh ngọt để bên trong. Tay nữa
vung lên, trước mặt của Diệp Tuyết đã xuất hiện một cái bàn băng, hắn
lấy ra tưng loại bánh ngọt, rồi đặt trên bàn băng: "Nhanh ăn đi."
Diệp Tuyết đã sớm không nhịn được, hắn vừa nói, lập tức dùng hai tay cầm lấy, bên trái cắn một miếng: "Oa, hình như là vị thịt bò." Bên phải nữa cắn một miếng: "Cái này hình như là thịt hươu."
"Ăn ngon không?"
"Ăn ngon." Nàng vui vẻ gật đầu.
"Vậy thì ăn nhiều một chút." Nói xong, Lạc Băng rót chén canh, đặt trước mặt nàng: "Coi chừng mắc nghẹn."
"Ngươi cũng đừng chỉ đứng nhì, ngươi cũng ăn đi."
"Ừ." Lạc Băng cầm lấy một cái, vừa muốn đưa lên miệng, đột nhiên Diệp Tuyết lại chặn tay của hắn lại: "Đợi chút."
"Hả?"
"Không phải ngươi nói ngươi là băng biến sao? Chẳng lẽ băng cũng phải cần ăn thực vật hay sao?"
"(⊙o⊙). . ." Hắn không hiểu ý của nàng.
Chỉ là không hiểu không sao, Diệp Tuyết biết mình muốn làm cái gì là
được rồi. Kéo tay hắn đang cầm bánh ngọt, từ từ kéo đến trước mặt của
mình, sau đó một cắn một miếng lên cái bánh ngọt trong tay của hắn. Ăn
chẹp chẹp, vừa ăn, vừa nói không rõ: "Nếu như ngươi là băng không cần ăn thực vật, vậy ngươi ăn chẳng phải rất lãng phí sao? Không bằng ta ăn
giúp ngươi ha ha."
". . . . . . ! ! !" Lạc Băng tức xạm mặt lại, trên bàn nhiều bánh ngọt như vậy, chẳng lẽ còn không đủ nàng ăn sao?
Còn nữa, băng quả thật không cần ăn cái gì, nhưng mà sau khi băng thành tinh thì không thể xem như giống nhau được không?!