"Băng, làm sao mà ngươi chảy nhiều mồ hôi như vậy?" Diệp Tuyết cuống quít đỡ hắn để hắn ngồi xuống cái ghế ở bên cạnh, sau đó cầm khăn lụa muốn lau mồ hôi giúp hắn, nhưng lại bị Lạc Băng ngăn lại, chỉ chỉ vào cái chậu lớn đựng băng ở bên cạnh, ở trong đó còn có khối băng chưa dùng hết.
"Ngươi muốn ta nhúng khăn lụa vào trong nước lạnh phải không?"
"Ừ."
"Được, ngươi chờ một chút." Sau khi Diệp Tuyết để hắn ngồi ngay ngắn, mới chạy đến bỏ khăn vào chậu nước bên cạnh, vắt qua loa một chút, vừa định xoay người lại, chỉ nghe một tiếng "Rầm" ở sau lưng, Lạc Băng bỗng nhiên ngã lăn xuống đất.
"Băng. . . . . ."
. . . . . .
Lúc ấy Diệp Tuyết bị dọa sợ, vốn đã không còn hơi sức, lúc đó chân tay lại càng nhũn ra. Vội vàng hấp tấp chạy lên muốn đỡ hắn dậy, nhưng không thể nào làm không được, nàng chỉ có thể vội vàng ôm đầu của hắn hu hu mà khóc thút thít: "Lạc Băng. . . . . . Băng. . . . . . Ngươi tỉnh tỉnh, không nên làm ta sợ. . . . . . Ngươi tỉnh tỉnh. . . . . ."
"Tuyết Nhi cô nương. . . . . ." Sáu Mắt ở bên ngoài cảm ứng được hơi thở của Ma Quân ở bên trong đột nhiên yếu đi, vội vàng hiện thân trong cửa hàng. Mặc dù Ma Quân đã phân phó, nếu không được người ra lệnh, mình tuyệt đối không thể tùy tiện xuất hiện. Nhưng mà lúc này. . . . . . Mình cũng không quản được nhiều như vậy, nếu Ma Quân xảy ra điều gì ngoài ý muốn, Ma giới phải làm thế nào?
"Sáu Mắt? Mau cứu cứu Lạc Băng. . . . . ." Diệp Tuyết giống như vớ được cây cỏ cứu mạng, vội vàng nhìn hắn.
"Yên tâm, giao cho ta." Vừa an ủi nàng, vừa nâng người dậy từ trên mặt đất, mang vào phòng.
Còn một mình nàng lau nước mắt đi trên mặt, đi theo bên cạnh mở cửa đóng cửa, chờ xem có thể giúp được cái gì.
. . . . . .
Giằng co một lúc lâu, cuối cùng hơi thở của Lạc Băng cũng bình ổn lại.
Canh giữ ở bên giường, Diệp Tuyết nắm tay hắn, ánh mắt lại nhìn sang Ma Tướng ở bên cạnh: "Sáu Mắt, ngươi có thể nói cho ta biết rốt cuộc Lạc Băng hắn làm sao? Tại sao lại suy yếu như vậy? Rốt cuộc hắn sẽ không xảy ra chuyện gì chứ?" Đường đường Ma Quân, chỉ đối phó mấy phàm nhân cũng trở thành như vậy, hắn bị làm sao vậy? Trong này. . . . . . Nhất định là có chuyện gì mà mình không biết.
"Xin Tuyết Nhi cô nương yên tâm, Ma Quân chỉ là quá mệt mỏi mà thôi." Sáu Mắt bình tĩnh an ủi. Trong lòng lại rất muốn nói cho nàng biết, thật ra thì thân thể Ma Quân không tốt, hơn nữa rất không tốt. Hiện tại hắn cần gấp rút trở về Ma giới bế quan tu hành, nếu không, nếu không vạn năm đạo hạnh cũng khó có thể giữ lại được. Nhưng Ma Quân đã hạ tử lệnh, cho dù xảy ra ra chuyện gì, cũng tuyệt đối không thể nói cho Tuyết Nhi cô nương biết tình trạng thân thể của hắn, nếu không, hắn sẽ vứt bỏ thân phận Ma Quân của mình, từ đó không quan tâm Ma giới nữa, hơn nữa từ đó còn khiến cho cuộc sống của con dân Ma giới rơi vào nước sôi lửa bỏng!
Tất cả con dân Ma giới sẽ sống trong cảnh nước sôi lửa bỏng!
Còn có trừng phạt nào lớn hơn nữa, ai cũng không gánh nổi!
"Nhưng tại sao hắn. . . . . ."
Biết nàng muốn hỏi cái gì, Sáu Mắt vừa nhìn đã biết, nhưng hắn không thể giải đáp cho nàng.
Vẻ mặt nghiêm túc, trên mặt nhiều hơn mấy phần trách cứ: "Người cho rằng tu vi của Ma Quân là vô cùng vô tận sao? Người cũng không thử tính lại xem, hơn hai mươi ngày này, người đã tiêu hao bao nhiêu tu vi của Ma Quân? Người muốn nhìn thấy ánh mặt trời ở Ma giới, đã tiêu hao bao nhiêu tu vi của Ma Quân? Hơn nữa khi ở Yêu Giới, đại chiến với Tích Phong, tổn hao bao nhiêu tu vi của người? Gày vò như vậy, thân thể của người làm sao có thể tốt được!"
"Ta. . . . . ." Diệp Tuyết bị nói nhưng không có cách nào phản bác được. Đúng vậy, đây tất cả đều do mình làm hại, mình vẫn còn ở đây hỏi tại sao!
Nếu đã nói như vậy, chắc là sẽ không nguy hiểm đến tính mạng. Ngày mai mình sẽ biến mất khỏi cuộc đời này, đến lúc đó. . . . . . Thân thể của hắn có thể từ từ bình phục.
"Thật xin lỗi, đều là ta không tốt."
"Đừng nói với ta, ta sẽ không chịu nổi." Tất cả đều là do Ma Quân tự nguyện, cho dù muốn nói xin lỗi, cũng phải nói với Ma Quân: "Ngươi cũng chỉ còn lại một ngày cuối cùng, chỉ hy vọng sẽ không tổn thương Ma Quân nữa!"
"Thật xin lỗi, ta biết rõ nên làm như thế nào."
"Vậy ta đi trước." Mắt thấy Ma Quân cũng sắp tỉnh, Sáu Mắt xoay người hóa thành một đạo ánh sang rời đi.
"Thật xin lỗi Lạc Băng, chờ ta đi, ngươi nhất định phải sống thật khỏe, ta không đáng giá để ngươi làm như vậy với ta." Đưa cánh tay trắng nõn ra, đau lòng chạm vào khuôn mặt của hắn: "Ngươi là người tốt như vậy, nhất định có thể tìm được người đáng giá hơn để yêu, hơn nữa người kia sẽ luôn luôn thương yêu ngươi." Chạm vào thân thể hắn, không nhịn được mà ở trên mặt hắn nhẹ nhàng đặt một nụ hôn.
Nhưng nàng không biết, tất cả dịu dàng của hắn, tất cả thương yêu, chỉ dành cho một mình nàng, trừ ra nàng, ai hắn cũng không cần.
. . . . . .
Khi Lạc Băng tỉnh lại, thấy Tuyết Nhi nằm ngủ ở bên cạnh, giơ tay lên muốn lau đi những giọt nước mắt của nàng, ngược lại khiến nàng mở mắt. Nhìn thấy hắn tỉnh lại, vô cùng vui mừng: "Lạc Băng, rốt cuộc ngươi cũng tỉnh, cảm giác như thế nào?"
"Ta