"Ngươi muốn làm gì?" Đơn giản hai câu, thế nhưng cũng kiến cho Diệp Tuyết bối rối.
Dự cảm xấu như những cơn mưa rào đầy sấm chớp trong buổi chiều mùa hạ, nói đến là đến, không thể biết được.
"Cám ơn nàng đã làm bạn với ta ba ngày này, ba ngày này, ta vô cùng vui vẻ."
"Lạc Băng, ngươi mau xóa Định Thân Chú cho ta, buông ta ra!" Nàng liều mạng giãy dụa, nhưng không nhúc nhích được chút nào.
"Tuyết Nhi, thật ra thì nàng và Tích Phong mới thật sự là một đôi, nếu như kiếp trước không bị ta chen vào, có lẽ hai người cũng sẽ không gặp nhiều kiếp nạn như vậy. Hiện tại để ta vì nàng làm chút chuyện, bồi thường cho các ngươi."
"Không cần, Lạc Băng. . . . . ." Mặc dù không biết hắn muốn làm gì, nhưng trực giác. . . . . . Khẳng định không phải chuyện tốt!
"Tuyết Nhi, không phải nàng muốn nhìn thấy nguyên hình của ta là cái gì sao, vậy bây giờ ta sẽ cho nàng thấy."
"Không cần không muốn. . . . . . Ta không muốn nhìn. . . . . ." Diệp Tuyết khóc cầu xin. Vốn là muốn nhìn nguyên hình của hắn một chút, sau đó mình có thể an tâm ra đi, không nghĩ tới bây giờ vị trí của hai người lại đổi chỗ cho nhau. Mình không muốn hắn xảy ra chuyện gì, không muốn hắn có gì ngoài ý muốn. . . . . .
"Tuyết Nhi nghe lời, không nên như vậy." Lạc Băng vận khí, một băng hồn tinh khiết không có hình dáng từ từ xuất hiện từ trán của hắn, trôi lơ lửng trên đỉnh đầu hắn. Hắn xòe bàn tay ra, Băng Hồn tỏa ra ánh sáng vàng rơi xuống lòng bàn tay, bay lơ lửng: "Cái này chính là nguyên hình của ta, rất đẹp phải không? Hiện tại ta sẽ tặng nó cho nàng."
"Không cần, ta không muốn. . . . . . Ngươi lấy lại đi, lấy lại đi. . . . . ." Diệp Tuyết hô to, nhưng giống như Lạc Băng không hề nghe được lời của nàng..., nhàn nhạt cười, chuyển Băng Hồn đang cầm trong tay vào cơ thể nàng.
Trong nháy mắt băng hồn biến mất trong cơ thể, nàng đã cảm thấy thân thể nhẹ nhàng hơn, quanh người có ngàn vạn ánh sáng, từ bốn phương tám hướng bắn tới, tất cả biến mất trong cơ thể nàng. . . . . .
Mà trước mặt nàng, thân thể Lạc Băng lung lay, lập tức ngã quỵ trên đất. . . . . .
"Băng. . . . . ." Nàng khàn cả giọng kêu, nhưng không thể nhúc nhích được. Hắn ở trước mắt bắt đầu càng ngày càng suy yếu, dung nhan dần dần mơ hồ. . . . . .
Phía dưới thân thể bắt đầu chảy ra nước lạnh. . . . . .
Đây là hắn đang tan chảy, thật sự bắt đầu tan chảy. . . . . .
"Băng. . . . . . Không cần. . . . . . Ta không muốn ngươi phải chết, không cần ngươi vì ta mà chết. . . . . . Không đáng giá, không đáng giá. . . . . . Lạc Băng. . . . . . Ta đã nợ ngươi rất nhiều, ngươi có thể thu hồi vật này của mình lại hay không, Lạc Băng. . . . . . Ngươi chết, ta phải sống thế nào. . . . . . Lạc Băng. . . . . ." Nàng khóc đến thở không ra hơi, thiếu chút nữa ngất đi, miễn cưỡng mới giữ được một chút thần trí cuối cùng, liều mạng để cho mình duy trì tỉnh táo: "Lạc Băng. . . . . . Ta van cầu ngươi. . . . . . Không nên làm như vậy. . . . . . Van cầu ngươi. . . . . . Van cầu ngươi. . . . . ."
"Tuyết Nhi, không nên như vậy, ta mãi mãi sẽ ở bên cạnh nàng, có lẽ như vậy chính là kết quả tốt nhất. . . . . ." Âm thanh kỳ ảo từ bốn phương tám hướng vang lên, sau đó tụ tập trong phòng, dừng lại bên tai của nàng: "Tuyết Nhi, bảo trọng."
"Không cần. . . . . ." Người trên đất hoàn toàn hóa thành một vũng nước, chỉ còn lại một cái trường bào trắng như tuyết.
"A. . . . . ." Định Thân Chú trên người được xóa bỏ, Diệp Tuyết ngửa mặt lên trời hét to một tiếng, sinh ra một dòng khí cường đại, lấy cửa hàng làm trung tâm, san phẳng con phố. . . . . .
Sáu Mắt vội vã chạy về từ Ma giới, đang buồn bực loại này thời khắc mấu chốt, tại sao Ma Quân lại sai mình làm chuyện không quan trọng như vậy, cảm ứng được khí tức của Ma Quân bỗng nhiên biến mất, bay như điên đến cửa hàng, đợi khi đến hiện trường, đường cái phồn hoa đã biến thành một vùng phế tích. . . . . .
Trong đống phế tích, một người con gái tóc dài lộn xộn, quỳ trên mặt đất. Trước mặt nàng là. . . . .
Sáu Mắt thấy vậy, sáu con