"Bích Lạc, dừng tay. . . . . ." Tích Phong lớn tiếng quát.
Nhưng vô dụng, đối phương đã đặt ngón tay lên trên trán của hắn. . . . . .
Chuyện đã xảy ra mấy ngày trước của hắn và Tuyết Nhi truyền không thiếu chút nào vào đầu Bích Lạc. . . . . .
Ánh mắt càng ngày càng lạnh, nụ cười trên mặt từ từ tắt đi. . . . . .
"Tích Phong, cái tên khốn kiếp này!" Quát to một tiếng, đột nhiên nàng trực tiếp ra tay đánh một chưởng vào ngực hắn, đánh bay hắn từ trên đất ra ngoài.
"Phốc. . . . . ." Nặng nề ngã xuống đất, hắn phun một ngụm máu tươi xuống mặt đất.
"Tại sao ngươi có thể tổn thương Tuyết Nhi như vậy, tại sao có thể!!! Cho dù không có trí nhớ của kiếp trước, chẳng nhẽ trái tim của ngươi cũng bị Cửu Vĩ hồ kia tha đi rồi sao?? Uổng công ngươi sống chung với Tuyết Nhi nhiều năm như vậy, ta muốn giết chết ngươi. . . . . ." Nàng vung Phương Thiên Kích lên, đâm về phía ngực của hắn. . . . . .
"Nếu như giết ta có thể chuộc tội, có thể kiến trong lòng Tuyết Nhi dễ chịu hơn một chút, vậy thì ngươi giết ta đi!" Hắn nhắm mắt lại, không có gì để hối tiếc.
Ma Tướng ở bốn phía hai mắt nhìn nhau, trong lòng mong đợi, dù sao Ma Quân cũng là bị Yêu Vương hại chết, nếu như một đao của Bích Dao giết chết hắn, cũng tính là vì báo thù cho Ma Quân!
Nhưng Yêu Vương vừa chết, Yêu Giới chắc chắn sẽ không từ bỏ ý đồ. Mặc dù bây giờ Yêu Giới đã bị thương nặng, không đáng để nhắc tới, nhưng vấn đề trước mắt là Thần giới cũng đang nhìn chằm chằm vào Ma giới, ngộ nhỡ Yêu Giới vì báo thù, đầu hàng Thần giới, như vậy thì Ma giới sẽ tràn ngập nguy cơ rồi.
"A! . . . . . ." Gân xanh trên mu bàn tay Bích Dao tuôn ra, vung thần khí trong tay, Phương Thiên Kích vẽ ra một đạo ánh sáng thật to trên không trung, bay thẳng về phía bầu trời. . . . . .
Tầng mây bị rách thành hai nửa, kéo theo dòng khí chung quanh.
Lập tức sấm sét vang dội, những hạt mưa to rơi xuống. . . . . .
"Tích Phong, mạng của ngươi tạm thời giữ lại, chờ giải quyết xòn chuyện của Ma giới, ta lại tới thập ngươi! Ngươi làm ta quá là thất vọng!" Một cước đá lên vai khiến hắn quỳ một chân trên đất, gọi Băng Phượng ra, chớp mắt đã rời đi.
"Tại sao bây giờ lại không giết ta. . . . . ."
Hắn chán nản đứng dậy từ dưới đất, không thiết lập kết giới, mặc cho mưa rơi trên người của mình, trên mặt.
Tập tễnh từng bước đi về phía xa, chỉ để lại một bóng lưng thê lương. . . . . .
. . . . . .
Trăm Đao mang theo người của Thần giới dựng trại ở một nơi hoang dã vắng vẻ.
Các đại tướng là thuộc hạ của hắn cũng không đoán được mệnh lệnh của hắn.
"Tướng quân, Bích Lạc là đồ đệ của người, chẳng lẽ người còn sợ nàng sao? Bây giờ là cơ hội tốt nhất để thu phục Ma giới, tại sao lại rút lui như vậy?"
"Đúng vậy, Tướng quân, tình hình quân sự thay đổi trong nháy mắt, người cho Ma giới thời gian ba ngày, không chừng đến lúc đó bọn họ đã nghĩ ra biện pháp đối phó chúng ta, hoặc là tìm cứu binh từ xa tới, đến lúc đó muốn tấn công, đã khó lại càng khó rồi."
"Tướng quân. . . . . ."
"Tất cả đều câm mồm cho ta." Ánh mắt của Trăm Đao lạnh lẽo, những thứ âm thanh giống như ruồi muỗi kia đều dùng lại, chỉ còn lại một ít gương mặt lo lắng ưu sầu.
Khí phách ngồi trên ghế hổ, trong tay vuốt vuốt binh phù: "Chuyện các ngươi nghĩ được, chẳng lẽ ta không nghĩ được sao? Không sai, Bích Lạc là đồ nhi của ta, pháp thuật của nàng đều do ta dạy, muốn bắt nàng lại, nhất định không là có vấn đề gì. Chẳng lẽ cả đám các ngươi đều không có mắt sao? Nàng có Thất Thải Phượng Hoàng giúp đỡ, sau lưng lại có Thánh Kỳ Lân tương trợ, ba con Thần Thú này cũng không phải có thể dễ dàng đối phó! Thay vì kiến cho cả hai bên đều tổn hại, không bằng cho đồ nhi của ta mộ chút mặt mũi, cũng kiến nàng sinh lòng biết ơn với sư phụ là ta."
Nói một phen, thật lễ độ.
Chúng thần rối rít cúi đầu, vì mình suy nghĩ thiếu sót mà tự trạch.
"Vậy. . . . . . Bây giờ chúng ta nên làm như thế nào? Thật sự phải đợi ba ngày, chờ Ma giới quy thuận mình sao?"
"Dĩ nhiên không phải." Trăm Đao nhếch miệng lên, tà khí trên người nặng hơn: "Lúc