Tích Phong há miệng, muốn nói cái gì, nhưng cái gì cũng không nói được.
Bởi vì bất kể mình nói gì, chắc nàng cũng sẽ không tin mình nữa.
"Tiểu Nhất, ngươi còn đứng ngây đó làm gì."
"Yêu Vương, mời đi ra ngoài."
"Tuyết Nhi. . . . . . Phải làm thế nào, mới khiến nàng tin ta lần nữa?"
"Ngũ giới xuống dốc, ngày cuối cùng của thế giới!" Khi đó, tin hay không, đối với ai cũng không còn ý nghĩa nữa!
Một bước sai, cả bước sai. (Giống câu sai một li đi một dặm của mình)
Hắn chỉ có thể để cho sai lầm đó không tiếp tục kéo dài nữa mà thôi.
Cho dù như thế nào, việc cấp bách là hãy để cho nàng biết, Trăm Đao thật muốn tập kích.
"Ta biết rồi." Mở cửa phòng ra, sải bước đi ra ngoài.
Diệp Tuyết khoanh tay, dựa lưng vào tường, từ từ ngồi bệt xuống đất. . . . . .
Mình cũng không cùng hắn so đo, tại sao. . . . . . Tại sao hắn còn không chịu buông tha cho mình, còn nhiều lần tới trêu chọc mình!
Mình chỉ muốn yên lặng canh giữ bên cạnh Lạc Băng, chẳng lẽ nguyện vọng đơn giản như vậy, cũng không thể thức hiện được sao?
Ngón tay xuyên vào mái tóc dài ướt sũng, vùi đầu vào giữa đầu gối. . . . . .
. . . . . .
Mất hơi sức rất lớn, rốt cuộc nàng mới khôi phục lại cảm xúc của mình.
Lần nữa gọi Tiểu Nhất chuẩn bị nước, sau đó tắm rửa, tắm xong sau đó mới đi tìm Cửu Chỉ.
"Nương nương, đã trễ thế này, Cửu Chỉ cho là ngươi không tới."
"Còn không phải là bởi vì. . . . . ."
"Tiểu Nhất." Diệp Tuyết ngăn lại lời nói của nha đầu bên cạnh, tránh nặng tìm nhẹ nói: "Xảy ra một chút chuyện ngoài ý muốn, cho nên làm trễ nãi chút thời gian, bây giờ chúng ta sẽ đi thăm Lạc Băng."
Có một số việc, nói ra cũng chỉ khiến tăng thêm phiền não cho người khác mà thôi, không bằng không nói.
"Được rồi." Cửu Chỉ là người thông minh, nếu nàng không muốn nói, đương nhiên là sẽ không hỏi: "Nương nương đi theo thần."
. . . . . .
Tiểu Nhất phải ở bên ngoài cung điện, Cửu Chỉ mang theo Diệp Tuyết tiến vào một gian phòng được trang bị đầy đủ dược liệu, sau đó sờ soạn trên tường một lúc, vách tường nứt ra một cái lỗ.
Nhìn từ bên ngoài, đen thùi lùi, thỉnh thoảng có gió lạnh thổi ra từ bên trong.
Hắn ở bên cạnh cầm viên dạ minh châu, cẩn thận chiếu đường cho nàng, đi vào từng chút.
Bên trong vừa đi qua một cánh cửa đá, một cánh cửa sát, thêm một cánh cửa ngọc, cuối cùng mới đến cửa băng.
Chỉ đứng ở cửa, khí lạnh thấu xương khiến cho thân thể mỏng manh của nàng có chút không chịu nổi.
Cửu Chỉ coi như săn sóc, nhấc tay một cái, biến ra một cái áo bông thật dầy khoác lên người nàng: "Nương nương, bởi vì chỉ có một hồn phách, cho nên rất dễ dàng bị thương tổn. Khi người đi vào, nhất định phải nhớ không được làm ra động tĩnh quá lớn, càng không thể bởi vì nhất thời kích động mà đi lên đụng vào, biết không?"
"Được Được, ta bảo đảm cái gì cũng nghe theo lời của ngươi."
"Được, bởi vì hồn phách này vì người mà lưu lại, cho nên người có thể nói một ít lời nói vui vẻ cho Ma Quân nghe, như vậy đối với việc khôi phục thần hồn của Ma Quân, là giúp ích rất lớn."
"Ta biết rồi, Cửu Chỉ, ngươi mau cho ta vào đi." Diệp Tuyết có chút không chờ đợi được. Nàng giống như đi xác nhận một chút, rốt cuộc giờ phút này Lạc Băng thế nào.
Tuy rằng là bởi vì do pháp lực, theo lời Cửu Chỉ nàng không thể thấy được, nhưng nàng tin tưởng, nhưng chỉ cần mình dụng tâm cảm nhận, nhất định có thể cảm nhận được hơi thở của hắn.
Cửa băng từ từ nhấc lên, khí lạnh màu trắng thoát ra từ bên trong.
Cửu Chỉ dùng tay làm dấu mời: "Nương nương, trên đất là băng, đi bộ xin cẩn thận."
"Ta hiểu rồi."
Chân trước hai người vừa đi vào, chân sau cửa băng lập tức đóng lại.
Càng đi vào bên trong, nhiệt độ lại càng thấp, đến khi đi vào tận cùng bên trong, Diệp Tuyết bị đông cứng hai hàm răng liên tục va vào nhau.
"Nương nương, người có khỏe không?" Cửu Chỉ quan tâm hỏi. Thật ra thì hiện tại hắn có chút hối hận đồng ý với thỉnh cầu của chiến thần Bích Dao, bởi vì chỉ cần pháp lực của nương nương khôi phục, rét lạnh này không tính là gì với nàng. Hơn nữa nếu pháp lực của nương nương khôi phục, hôm nay lúc Thần giới đến, có lẽ bên tinh thần sa sút chính là thần binh Thần Tướng đi.
"Không có việc gì." Diệp Tuyết xoa xoa bàn tay, để cho mình ấm áp chút, ánh mắt gắt gao nhìn chằm chằm cách đó không xa.
Khí lạnh màu trắng từ từ tản ra, hiện ra một bóng dáng quen thuộc. . .