Khuynh Thế Ma Phi Độc Sủng Ngươi

"Tất cả rồi sẽ tốt."
Bạch Hổ nói xong, tìm một tảng đá ở gần đó, ngồi xuống.
Hai người vừa ngồi xuống, ai cũng không nói thêm gì nữa.
Tất cả rồi sẽ tốt?
Có lẽ vậy!
Rất nhiều chuyện chính là như thế, khi trải qua những việc đó cảm thấy như một nấc thang lớn, có thể vĩnh viễn cũng không vượt qua được. Nhưng chờ rất lâu về sau, khi quay đầu lại nhìn một chút, chẳng qua cũng chỉ như thế!
Tai nạn, thường thường đều được phóng đại trong lòng người bị.
Không biết đã trôi qua bao lâu, cho đến khi hai người Huyền Vũ và Chu Tước ở bên trong ra ngoài, mới phá vỡ không khí này.
"Các ngươi nói, như vậy có thể thụ thai thành công không?"
Chuyện sinh con, không phải là có thể thay đổi theo suy nghĩ của mọi người được.
"Cái này khó có thể nói." Chu Tước thở dài một tiếng.
Nhớ ngày đó Tích Phong sống chung với Cửu Dao ba vạn năm, ngay cả một cái rắm cũng không có sinh ra.

"Vậy làm sao bây giờ đây? Ngộ nhỡ không thành công được, thì làm sao có thể ăn nói với chủ nhân!"
"Sinh không được cứ tiếp tục sinh, tiếp tục tìm nữ nhân, cho đến thành công mới thôi!" Cảm xúc của Thanh long đã ổn định lại, chăm chú nhìn vào nhà cỏ có chút cắn răng nghiến lợi nói: "Chu Tước, đợi lát nữa ngươi đi tìm chút dược liệu bồi bổ thân thể, nữ nhân này không được thì có thể tìm thêm, nhưng Hỏa Diễm ở bên trong phải sống, ngàn vạn lần không thể để hắn bởi vì hao tổn thể lực quá độ mà chết!"
"Được, ta sẽ đi." Chu Tước lĩnh mệnh, hóa thành một đạo ánh sáng đỏ, bay lên trời.
Huyền Vũ và Bạch Hổ lưng tựa lưng ngồi, cho đến khi không thấy bóng dáng của Chu Tước trên trời nữa, mới trầm lặng nói: "Cũng không biết bên phía chủ nhân sao rồi." Linh Miêu và linh hồ, thiếu một thứ cũng không được!
Cần Phong Hệ Linh Miêu, có thể dùng loại biện pháp xấu xa này, nhưng là linh hồ. . . . . . Nên như thế nào đây?
. . . . . .
Mấy ngày nay, thời gian của Diệp Tuyết vẫn trôi qua hỗn hỗn độn độn như cũ.
Cả ngày giống như Cô Hồn Dã Quỷ, đi lung tung khắp nơi.
May mắn là nàng đã thu lại khí lạnh trên người, nếu không, cho dù con Ma giới đã quen với cuộc sống giá rét cũng không chịu nổi!
Mà thánh mỹ nam giống như cái bóng luôn đi theo phía sau nàng, trong vòng ba bước, như hình với bóng.
Ngoại trừ việc thỉnh thoảng trả lời mấy vấn đề của nàng, hoặc là nhắc nhở nàng nên ăn cơm, nên nghỉ ngơi, nên đi ngủ rồi, ngoài ra sẽ không nhiều lời thêm.

Yên lặng, là thuộc hạ tốt.
Nửa phía sau, chính là Tích Phong.
Ngoài trăm thuớc, cứ như vậy ở xa nhìn nàng. Nàng đi, hắn cũng yên lặng đi theo; nàng ngừng, hắn lại thê lương nhìn nàng.
Chỉ cần có thể ở xa nhìn nàng, yên lặng bảo vệ nàng, vậy là đủ!
. . . . . .
Ngày hôm đó, Diệp Tuyết cũng giống như mọi ngày, đi đi đi lại không có mục đích, trên mặt tuyết lưu lại những dấu chân nông nông sâu sâu của nàng.
Gió rét thổi tới, thổi bay tuyết rơi trên người nàng, nhưng mà ngay sau đó, quanh người nàng xuất hiện một ít bông tuyết mềm min tinh khiết, vòng quanh nàng bồng bềnh đong đưa
~~Nơi xa truyền tới tiếng vang, sau đó có một chiếc xe do Độc Giác Thú kéo chạy tới phía này.
Xe dừng lại ở bên cạnh, Cửu Chỉ xuống xe: "Nương nương."
Diệp Tuyết không có đáp lại, mà nhìn chiếc xe này thất thần.
Hôm đó chính nàng ngồi xe này với Lạc Băng tăng tốc ra ngoài du ngoạn, sau đó lúc nghỉ ngơi thì mang bánh ngọt ra ăn rồi thấy cây sáo ngọc đó, từ đó mới xảy ra chuyện về sau.
Hiện tại xe vẫn còn, Lạc Băng. . . . . . Đã không có ở đây. . . . . .
Cảnh còn người mất!
Không nhịn được đưa tay đi vuốt ve sừng Độc Giác Thú, con thú con kia lại có thể đưa đầu lưỡi nóng ấm ra liếm tay nàng, đôi mắt xinh đẹp thật to đặc biệt có hồn, giống như có thể


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận