Khuynh Thế Ma Phi Độc Sủng Ngươi

"Yêu Vương, xin đừng lo lắng, chúng ta tìm ngươi tới là có chuyện muốn thỏa thuận cùng ngươi." Giọng nói của Cửu Chỉ không cao không thấp, không nặng không nhẹ, không kiêu ngạo không tự ti, không vội không giận, hoàn toàn chính là giọng điệu đang kể lại, không mang theo bất kỳ tình cảm dao động.
Nhưng mà Tích Phong cũng không có nhiều thời gian để lo lắng như vậy, nghiên cứu, phân tích đến cùng là đối phương đang dùng giọng điệu gì, chỉ nhàn nhạt mở miệng, cái hắn muốn, nhưng mà chỉ có một kết quả: "Rốt cuộc có chuyện gì?"
Bị người ám toán, sau đó mặc cho người khác xử trí, nhưng mới vừa gặp phải cảnh ngộ vô cùng không tốt, nếu đổi lại là trước kia, nhất định đối phương sẽ bị trừng trị thích đáng một phen, nhưng mà vào giờ phút này, chuyện của Tuyết Nhi khiến cho hắn không có cái tính tình kia.
"Chính là. . . . . . chuyện về linh hồ."
"Như thế nào?"
"Chúng ta hi vọng ngươi có thể chủ động một chút." Cửu Chỉ nói vô cùng uyển chuyển. Mọi người đều đã sống đến từng tuổi này, hắn cảm thấy một số chuyện, không cần phải nói quá rõ cho đối phương biết.
Nhưng mà Tích Phong lại cố tình giả ngu: "Chủ động thế nào?"
"Chính là. . . . . . Cái đó. . . . . ." Cửu Chỉ không biết nói từ đâu.
Hắn cảm thấy, vì để ngăn Tích Phong mở miệng cự tuyệt, mình nhất định phải chuẩn bị ngôn từ cho tốt.
Nhưng mà người vừa mới nói mình là nữ nhi khuê các, Bích Lạc không tiện mở miệng, đại khái chê hắn ấp úng nói quá chậm, rốt cuộc nóng lòng nhảy ra nói: "Chính là chúng ta phụ trách đưa Tuyết Nhi lên giường của ngươi, mà ngươi phụ trách sanh con."
". . . . . ." Hai người đàn ông này đồng thời sửng sốt.
Cửu Chỉ là bởi vì nàng trực tiếp.
Mà Tích Phong có lẽ là vì lời nàng đã nói!
"Không được!"
Không hề nghĩ ngợi, chính là một tiếng cự tuyệt.
Nếu làm như thế, khác gì cưỡng bức?
Hắn sẽ không làm chuyện gì khiến Tuyết Nhi bị thương nữa!

"Không được?" Bích Lạc vừa nghe câu trả lời của hắn, lập tức nhảy lên: "Cho đến hôm nay, chẳng lẽ ngươi chưa từng có ý lấy công chuộc tội sao? Đã như vậy, ngươi cần gì làm bộ làm tịch (giả vờ giả vịt) cả ngày đi theo sau lưng Tuyết Nhi?"
Ngay cả việc bỏ ra một chút nhỏ như vậy cũng không chịu, còn có thể trông cậy vào hắn làm cái gì đấy?
Giờ phút này thật sự Tích Phong đã hiểu được ý của câu nói: không thèm nói nhiều nửa câu!
Vị trí hoàn cảnh của hai người giống nhau như đúc, nhưng tại sao suy nghĩ lại hoàn toàn khác nhau đến vậy?
Rốt cuộc con mắt nào của nàng nhìn thấy mình bởi vì không muốn lấy công chuộc tội mà cố ý cự tuyệt? Chẳng lẽ nàng không thấy gì sao, với quan hệ hiện tại của mình và Tuyết Nhi, nếu làm như vậy khoảng cách của hai người sẽ càng xa hơn?
Rất có thể. . . . . . Đến lúc đó ngay cả cơ hội để mình yên lặng chờ đợi ở bên cạnh nàng, xa xa đưa mắt nhìn nàng cũng không có!
"Mặc kệ ngươi nói gì, dù sao chỉ cần chuyện Tuyết Nhi không đồng ý, ta là tuyệt đối sẽ không làm."
"Ngươi ngươi ngươi. . . . . ." Bích Lạc nghe xong lời này, trong lúc bất chợt hiểu ra.
Thì ra là hắn đang lo lắng chuyện này?
Mặt mũi mỉm cười, tức giận mới vừa xuất hiện đã biến mất: "Tích Phong, không ngờ nhiều năm không gặp như vậy, cư nhiên đầu óc của ngươi lại trở nên không sáng sủa như vậy, lúc chuyển thế đụng vào tường của đường hầm luân hồi sao?! Ngươi cho rằng dựa vào quan hệ của ta và Tuyết Nhi, ta sẽ hãm hại cậu ấy sao? Ta làm như vậy, cũng là ý của Tuyết Nhi! Ngươi cho rằng vừa rồi ta làm ngươi hôn mê, bắt cóc ngươi là muốn làm gì? Coi trọng ngươi? Hay là ta ăn no rửng mỡ không có chuyện gì để làm?"
"Đó là?"
"Còn không phải là ý của Tuyết Nhi sao, mới vừa rồi ngươi còn nằm trên giường Tuyết Nhi một lúc đấy!"
"Ngươi nói cái gì?" Trong giọng nói của Tích Phong có vui mừng cũng có ảo não.
Mình và Tuyết Nhi còn có thể ở gần nhau sao?
Đối với câu hỏi của hắn, Bích Lạc có chút xì mũi coi thường: "Đáng tiếc dù sao Tuyết Nhi cũng là nữ nhân, cuối cùng vẫn không làm được chuyện như vậy. Sớm biết, ta nên giúp Tuyết Nhi cởi sạch ngươi sau đó mới mang di."
". . . . . ." Tích Phong trầm mặc.

Lời này. . . . . . Nên nói ra từ trong miệng một nữ nhân sao?
Cửu Chỉ đứng ở bên cạnh, cũng bày tỏ vô cùng lúng túng!
Dè dặt!
Bích Lạc Chiến thần hình như cũng không biết đây là khái niệm gì đi!
Nhìn hai người trầm mặc, Bích Lạc ngược lại không chút ngần ngại, lại tiếp tục đề tài của mình: "Bởi vì Tuyết Nhi cảm thấy thật có lỗi, cho nên mới phải tới để thỏa thuận với ngươi, ngươi có thể chủ động một chút được không."
". . . . . ."
"Ngươi có nói không? Rốt cuộc có được không? Hoặc là thử nhìn một chút cũng tốt."
". . . . . . Tuyết Nhi. . . . . . Nàng thật sẽ không trách ta sao?"
"Dĩ nhiên sẽ không! Chẳng những không trách tội ngươi, còn có thể cảm kích ngươi." Nàng nỗ lực quạt gió thổi lửa, hơn nữa còn bảo đảm bằng những lời thề son sắc: "Ta dám lấy tánh mạng bảo đảm, nếu đến lúc đó Tuyết Nhi có bất kỳ ý muốn trị tội nào, ngươi cứ đẩy hết trách nhiệm lên người ta, ngươi xem được không?"
". . . . . . Để ta suy nghĩ đã."
"Được rồi!" Bích Lạc thật có chút chỉ tiếc rèn sắt không thành thép.
Thời Tam quốc có việc giúp đỡ kẻ bất tài, chắc cũng là kiểu này.
Xem ra chỗ dựa vững chắc giống như nước, vẫn phải là dựa vào chính mình!
Người xung quanh, sao mà mỗi người đều yếu như vậy!
"Chiều mai, tới lại tới chỗ ta, đến lúc đó ta có chuyện cần bàn với ngươi."
"Chuyện gì? Hôm nay không thể nói sao?"

"Nói nhảm, nếu là bây giờ có thể nói, làm sao ta phải hẹn ngươi chiều mai? Còn nữa, đêm đã khuya, chẳng lẽ ngươi đã quên bây giờ ngươi đang ở phòng ta sao, không cảm thấy có chút khó nói sao? Dù sao danh dự của ngươi đã mất, không sao cả, nhưng cũng không nên liên lụy tới ta." Bích Lạc nói xong, người đã kề đến bên cạnh Cửu Chỉ, mặc kệ là thái độ hay là lời nói giọng nói, cũng trở nên quyến rũ động lòng người: "Cửu Chỉ, ngươi nói ta nói có lý phải không?"
Đúng đúng, cực kỳ có lý, cực kỳ có lý." Cửu Chỉ vội vàng nhích sang bên cạnh, sau đó thở dài nói lời từ biệt: "Đã như vậy, Cửu Chỉ xin được cáo lui trước." Nói xong, vội vã đi tới cửa.
Thật ra thì hắn có tình cảm khác với Bích Lạc, nhưng trước khi Ma Quân sống lại, sao hắn có thể suy tính đến chuyện của mình!
Tích Phong cũng theo sát hắn đi ra ngoài, trong phòng lập tức chỉ còn sót một mình Bích Lạc.
"Chủ nhân. . . . . ." Hỏa Hoàng thấy mọi người đã rời đi, vào hỏi nàng còn cần sai bảo gì không.
"Ngươi cũng đi nghỉ ngơi đi." Bích Lạc vẫy tay. Chuyện gì, cũng chờ đến ngày mai rồi hãy nói!
. . . . . .
Tối qua ở bên ngoài bình tĩnh thật lâu, cho đến nửa đêm mới trở về tẩm cung.
Hôm nay ngủ lâu hơn một chút, mãi cho đến giờ ăn cơm trưa mới tỉnh lại.
Rời giường mở cửa đi ra ngoài, Thánh Kỳ Lân đã sớm đợi ở cửa: "Chủ nhân, Bích Lạc Chiến thần tìm người ba bốn lần rồi."
"Bích Lạc? Có dặn gì không?"
"Không có, chỉ nói chờ chủ nhân tỉnh lại, người đi đến chỗ Chiến thần một chuyến."
"Biết." Diệp Tuyết đứng ở cửa, nhắm mắt lại, cố gắng cảm thụ thế giới lạnh lẽo chung quanh.
Chỉ khi ở trong giá lạnh, nàng mới có thể được ở cùng Lạc Băng.
. . . . . .
Diệp Tuyết ngự phong đến chỗ Bích Lạc thì Bích Lạc đang định sai Băng Phượng đi xem nàng đã tỉnh hay chưa.
Thấy nàng hiện thân, trên mặt lập tức cười lên như một đóa hoa: "Tuyết Nhi, cậu thật là có thể ngủ nha, xem bây giờ đã là lúc nào rồi."
"Việc gấp?"
"Cái này ngược lại thì không có, nhưng mà hôm qua mình vừa làm được mấy món điểm tâm thượng hạng (bánh ngọt ngon nhất), muốn cậu đến nếm thử một chút mà thôi." Bích Lạc nói xong, kéo tay của nàng, không nói lời nào kéo nàng vào phòng.

Trên bàn đã bày ngay ngắn hơn mười món điểm tâm ngọt, màu sắc rực rỡ, rất là đẹp mắt.
Không khỏi gợi lên trí nhớ những ngày qua của Diệp Tuyết.
Nói về điểm tâm, trong trí nhớ của nàng điểm tâm ngon nhất phải là điểm tâm mà Hoa Cơ làm. Cho dù là mùi vị hay hình dáng, đều là tốt nhất.
"Đừng nhưng chỉ nhìn, nếm thử một chút xem sao." Bích Lạc cầm lên một cái, đặt vào trong tay nàng.
Khi lòng bàn tay Diệp Tuyết chạm vào điểm tâm, ấn đường không tự chủ nhíu xuống.
Cầm điểm tân, không có vẻ muốn ăn.
"Tuyết Nhi, tại sao không ăn?" Trong mắt Bích Lạc hiện ra vẻ chờ đợi. Chỉ cần Tuyết Nhi cắn một cái, dù là một ngụm nhỏ, cũng đủ rồi.
"Ta không có khẩu vị." Lúc này, thật không biết nên may mắn vì pháp lực mình cao cường hay là nên hận cảm giác của mình quá nhạy bén.
Lỗ mũi hơi khẽ ngửi, cũng đã biết điểm tâm này bị động tay chân.
Nàng cũng biết đây là Bích Lạc cố ý làm, muốn làm cái gì không biết, sau đó ăn điểm tâm!
Nhưng do bóng ma trong lòng, lại để cho nàng không muốn thỏa hiệp như vậy, nàng không cho phép xảy ra quan hệ với hắn trong tình trạng không biết gì.
"Cái này. . . . . . Lại không có khẩu vị, cũng không cần phải ăn quá nhiều, nếu không mình sẽ rất đau lòng? Cậu có biết vì chuẩn bị mấy món điểm tâm này, mình đã mất bao nhiêu thời gian không? Rốt cuộc cậu có còn coi mình là bạn thân nữa không?"
". . . . . ." Bị chụp một cái mũ nặng như vậy, cảm giác thật sự không tốt.
Để điểm tâm đang cầm trong tay xuống mâm, xoay người đi ra ngoài: "Thật xin lỗi."
"Này, Tuyết Nhi, cậu tính không ăn sao, chớ đi." Bích Lạc không thể không tuyên bố kế hoạch này thất bại, vội vàng đi lên ngăn lại nàng.
Chỉ cần người ở lại, biện pháp có thể từ từ nghĩ.
"Cậu còn chưa có ăn cơm trưa, nếu không ở lại đây ăn đi, mình mời cậu ăn món ngon." Bích Lạc suy nghĩ một chút: "Có nhớ thức ăn ở thời không kia không? Mình mời cậu hai món trường nhất thì thế nào? Gà xé cay, sườn xào chua ngọt! Lại thêm thịt bò


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận