Cửu Chỉ đi phía trước, Bích Lạc theo sát phía sau, đi về phía tẩm cung của Diệp Tuyết.
"Ai u ~" đi không xa dược phòng, đột nhiên nàng lại ôm bụng ngồi xổm dưới đất, trên mặt đều là vẻ khổ sở.
"Làm sao vậy?" Cửu Chỉ cuống quít kiểm tra, nhưng nàng lại dùng một tay lấy hắn đẩy ra, mồ hôi từ trên trán chảy ra, sau đó tập trung lại một chỗ: "Đừng đụng vào ta."
"Bích Lạc, rốt cuộc ngươi làm sao? Ta kiểm tra giúp ngươi." Hắn lo lắng lại đi tới, muốn dìu nàng đi. Lại thấy nàng lăn trên mặt đất, làm ra tư thế phòng bị: "Ta nói, đừng đụng vào ta. . . . . ."
"Bích Lạc. . . . . ."
Hô hấp của nàng nặng nhọc, cố gắng chống đỡ cho cơ thể không ngã xuống: "Đây là. . . . . . Là bệnh cũ, ngươi nhanh đi tìm Băng Phượng giúp ta, sau đó. . . . . . Sau đó nói cho hắn biết, nói. . . . . . Nói bệnh cũ của ta tái phát, gọi hắn lập tức lấy thuốc tới đây, nhanh. . . . . . Nhanh lên. . . . . ."
"Nhưng ngươi ở đây được không? Nếu không ta trước. . . . . ."
"Không cần, nhanh đi. . . . . ." Nàng cất cao giọng, hét to về phía hắn: "Ngươi muốn ta chết sao?"
"Được, ta sẽ đi!" Cửu Chỉ đã bị dọa không nhẹ, vừa hô như thế, càng không thể nghĩ được gì.
Trong tình huống mọi thứ đều không biết, việc hắn có thể làm chỉ là nghe theo lời nói của nàng: "Ngươi chờ, nhất định phải chờ ở đây."
"Nhanh đi!!! . . . . . ."
Một cơn gió thoáng qua, Cửu Chỉ ở bên cạnh đã biến mất.
Tiếng thở hổn hển của Bích Lạc lập tức khôi phục lại, trong mắt ý cười dày đặc.
Thật không ngờ là khả năng diễn xuất của mình ngày càng tốt? Còn tên Cửu Chỉ kia lại quá đần, rất dễ lừa!!
Nhịn không được ngửa mặt lên trời kích động cười to ba tiếng, quay người lại, bay trở về dược phòng.
Thật ra thì "Bệnh cũ" là mật mã của mình với Băng Phượng hỏa Hoàng, chỉ cần Cửu Chỉ đi qua, bọn họ sẽ nghĩ biện pháp giữ hắn lại.
Ha ha, kể từ đó, mình sẽ có đủ thời gian đến chế độc tình rồi.
Bảy ngày, ngại cho Tuyết Nhi nói được.
Lúc nữ nhân mang thai, là thời gian khổ nhất.
Chẳng lẽ cậu ấy nghĩ một khi mang thai là đá Tích Phong đi sao?
Mặc kệ là đối với cậu ấy hay là đối với đứa bé trong bụng, đều vô cùng tàn nhẫn!
Cho nên. . . . . .
Nếu như đã dùng đến chiêu này rồi, nhiều hơn mấy ngày hay ít mấy ngày thì thế nào?
Từ khi mang thai đến khi đứa bé ra đời, phải mất hơn mươi ngày, vậy mình điều chế bảy mươi ngày độc tình đi, để ba người có thời gian hạnh phúc với nhau.
Tích Phong. . . . . . Thật ra thì cũng rất đáng thương!
Nhìn biểu hiện mấy ngày nay của hắn, càng lúc càng cảm thấy hắn cũng là người bị hại!
Quên mất Tuyết Nhi là đáng hận, nhưng cũng không phải hắn tình nguyện.
Họ chẳng những phong ấn trí nhớ của hắn, huống chi Cửu Dao dùng pháp lực chuyển tình cảm của hắn với Tuyết Nhi lên người mình. Từ đầu đến cuối, hắn cũng chỉ là con rối bị người ta khống chế, thậm chí còn không có quyền được nói không!!
Tất cả, chỉ có thể nói là trời trêu người!
Nhanh chóng tìm ra cái bình có họa tiết bọ rùa, sau đó học mới bộ dáng vừa rồi của Cửu Chỉ múc ra hai con.
Sau đó lập tức tìm ra cái hộp thất thải từ trong ngăn kéo, mở ra: "Hai muỗng màu vàng, mười muỗng màu đỏ. . . . . ." Miệng lẩm bẩm, nhưng ánh mắt nhìn lướt qua một cái, hình như bên cạnh có cái gì đó đang động đậy.
Quay đầu nhìn lại, thiếu chút nữa thét chói tai.
Thì ra là mới vừa rồi quá nóng vội, quên đóng lắp bình lại, hiện tại những con cổ trùng kia đã bò ra bên ngoài, có mấy con động động cánh, đang định bay đi.
"Hỏng bét!!"
Mặc dù không có khái niệm gì đó, nhưng cổ trùng có thể ăn hết hận trong lòng, khá là hiếm thấy.
Cũng không biết Cửu Chỉ đã tốn bao nhiêu công sức mới lấy được những con cổ trùng này, nếu là cứ bay đi như vậy, sợ rằng hắn sẽ chết vì đau long mất.
Trong lòng hoảng hốt, bỏ cái hộp vàng óng trong tay xuống, bắt lại.
Cũng là họa vô đơn chí, lúc đi qua làn váy của y phục không cẩn thận đụng tới cái hộp. . . . . .
"Loảng xoảng, bịch. . . . . ." Một tiếng, cái hộp bị lật ngược lại, thuốc bột bên trong hộp bị đổ ra, trộn chung với nhau. . . . . .
(⊙o⊙). . .
Bích Lạc trợn tròn mắt!
Xong đời, xong đời, lần này thì đúng là chơi với trứng rồi! Đập đồ không nói, kế hoạch của mình cũng bị phá hỏng toàn bộ, một vở kịch mình tự biên tự diễn như vậy, cũng là công dã tràng!
Hu hu, không cần!
Tay áo vung lên, bắt toàn bộ cổ trùng vào trong bình, sau đó quỳ dưới đất, vì những thuốc kia mà mặc niệm!
Tại sao có thể như vậy!!! . . . . . .
Không được, nếu đã đến bước này, sao có thể từ bỏ được.
Trong khoảng thời gian này, mình nhất định sẽ kiến Tuyết Nhi trải qua vui vẻ, mà nữ nhân vui vẻ là lớn nhất, phải là có một gia đình hạnh phúc và một ông chồng yêu nàng!
Những thuốc bộ này bị trộn chung với nhau, chắc hiệu quả vẫn như vậy.
Cùng lắm thì. . . . . . Thời gian dài một chút chứ sao. . . . . .
Chỉ cần mình cố gắng lấy chỗ có nhiều màu đỏ, chắc sẽ không sao!
Nói làm là làm, Bích Lạc lập tức ra tay, nhanh chóng múc ba muỗng bột thuốc hỗn hợp!
Chuyện tới bây giờ, chỉ có thể đánh cuộc một lần!
. . . . . .
Lúc Cửu Chỉ dẫn Băng Phượng vội vàng đến đây, Bích Lạc đã nằm lại chỗ vừa rồi, mồ hôi lạnh như mưa.
"Bích Lạc, Bích Lạc, ngươi làm sao vậy?"
"Thuốc đây?"
"Chủ nhân, ở chỗ này." Băng Phượng sờ mó trong tay áo, sau đó lấy tốc độ Cửu Chỉ không thể nhìn rõ ràng đưa vật cầm trong tay vào trong miệng của nàng.
Vừa đỡ lưng của nàng, vừa lo lắng hỏi: "Chủ nhân, người có khỏe không?"
"Ừ, tốt hơn nhiều rồi." Bích Lạc co lại hai chân, tĩnh tọa ngay tại chỗ.
Rất nhanh, sắc mặt đã khôi phục lại bình thường.
"Bích Lạc, rốt cuộc ngươi bị bệnh gì? Mới vừa uống thuốc gì? Có muốn ta khám cho ngươi không." Quan tâm của Cửu Chỉ không lời nào có thể miêu tả nói được.
Bích Lạc vội vàng vẫy tay: "Không có việc gì, đã nói là bệnh cũ rồi, chính là đã rất lâu rồi, chỉ cần uống thuốc đúng lúc, sẽ không có gì đáng ngại."
"Nhưng như vậy chỉ là trị phần ngọn mà không trị phần gốc."
"Ta biết rõ, nhưng mà bệnh