Bảy ngày trôi qua, Cửu Chỉ tiến lên bắt mạch cho Diệp Tuyết, trên mặt hiện ra nụ cười mừng rỡ.
Nhưng khi thấy Tích Phong vẫn nắm một tay của nàng thì gân xanh ở khóe mắt nhảy lên —— dự cảm xấu.
"Cửu Chỉ, kết quả như thế nào?"
"Chúc mừng nương nương, người đã mang thai ba ngày." Cửu Chỉ một năm một mười bẩm báo, không chút giấu giếm. Về phần vì sao tác dụng của độc tình mà hai người dùng còn chưa biến mất, hắn chỉ có thể trở về kiểm tra tỉ mỉ nghiên cứu sách vở một chút.
"Có thật không?" Diệp Tuyết không thể tự kiềm chế tình cảm của mình, đôi mắt ướt lệ, nép vào lòng ngực của nam nhân ở bên cạnh: "Phong, chàng nghe thấy không? Đây là hài tử của chúng ta."
"Đúng Đúng, nghe được, dĩ nhiên nghe được." Tích Phong đưa tay, từng chút từng chút vuốt ve tóc dài như tơ lụa của nàng, nhưng mà trong mắt lại mang theo bi thương.
Hai người yên lặng lắng nghe nhịp tim của nhau, khiến Cửu Chỉ xấu hổ đứng ở bên cạnh, nhưng cũng không dám lỗ mãng, chỉ có thể lẳng lặng chờ.
Một lúc lâu sau, Diệp Tuyết mới rời khỏi ngực Tích Phong, đưa tay vuốt ve mặt của chàng: "Chờ ta chết rồi, chàng nhất định phải chăm sóc hài tử của chúng ta thật tốt, không được để cho người khác ức hiếp nó, được không?" Mình là cô nhi, cho nên mình càng hiểu khát vọng tình thân của hài tử hơn so với người bình thường khác.
"Tuyết Nhi, đừng nói lời ngu ngốc này, ta sẽ không để nàng chết." Rốt cuộc Tích Phong cũng biết, nếu nói độc tình, quả thật có thể hóa giải hận ý của nhau, chuyển thành tình yêu, sau đó quý mến nhau, yêu không hối tiếc. Nhưng cũng sẽ không thay đổi trí nhớ của ngươi với người khác, chuyện tình cảm khác.
Giống như hiện tại, dưới tác dụng của độc tình, Tuyết Nhi dễ dàng tha thứ những tổn thương mình đã gây ra cho nàng, nhưng lại không thay đổi được suy nghĩ phải cứu Lạc Băng của nàng.
"Phong, thật xin lỗi, thiếp yêu chàng, nhưng mà, thiếp cũng yêu Lạc Băng!" Diệp Tuyết nói một cách chân thành.
Nàng biết bây giờ mình đang không bình thường, có hai phần tình yêu, nhưng một phần nàng cũng không bỏ được, nặng nề như vậy, ép nàng không thở nổi.
Giống như tái hiện lại tình cảnh đời trước, nhưng mà. . . . . . Thực sự chỉ cần mình biến mất là có thể giải quyết triệt để vấn đề sao?
"Nhưng hài tử không thể không có mẫu thân."
"Chàng có thể vì nó mà tìm thêm một người, thiếp tin chỉ cần chàng đồng ý, nhất định có thể tìm được một ngươi yêu chàng, chàng yêu nàng, nàng cũng sẽ yêu hài tử của chúng ta."
"Nhưng Tuyết Nhi. . . . . ."
"Hư ~" nàng đưa tay mềm mại như ngọc, đặt trên môi của chàng: "Hãy nghe thiếp một lần có được không? Coi như đây là chuyện cuối cùng thiếp nhờ chàng."
". . . . . . Được!" Tích Phong nhất định là không muốn, nhưng lại chỉ có thể đồng ý.
Từ xưa mẹ kế đều rất độc ác.
Sao mình lại có thể để hài tử chịu khổ?
Hài tử chỉ có mẫu thân, so với việc hài tử chỉ có phụ thân thì vẫn hạnh phúc hơn nhiều!
Rốt cuộc đợi đến khi hai người nói xong, không sao, Cửu Chỉ mới mở miệng một lần nữa: "Nương nương, về sau phương diện ăn uống làm việc và nghỉ ngơi cần chú ý nhiều một chút, Cửu Chỉ sẽ dặn dò tiểu nhất cẩn thận, xin nương nương về sau nghe nhiều là được."
"Ngươi nói cho ta biết đi, ta có thể chăm sóc Tuyết Nhi." Tích Phong xung phong nhận việc.
Nhưng mà tích cực của chàng, đổi lấy lại là một tiếng hừ lạnh từ đối phương: "Hay là thôi đi, đây là vì cứu Ma Quân mới cố ý muốn có hài tử, cho nên vẫn là để người Ma giới chúng ta tự mình phục vụ đi, cũng không cần làm phiền Yêu Vương."
"Được rồi." Hắn âm thầm tức giận.
Thật là nhất thời kích động, chuyện gì cũng quên mất.
Người Ma giới đều hận mình hại chết Ma Quân của bọn họ, sao có thể hòa thuận ở chung cùng mình! Bọn họ ước gì mình rời khỏi Ma giới, không, phải nói là ước gì mình từ bây giờ biến mất khỏi ngũ giới chứ!
"Nương nương, Cửu Chỉ còn có việc, xin cáo lui trước."
"Đi đi." Diệp Tuyết vẫy vẫy tay.
Mới vừa rồi Tích Phong lúng túng nàng cũng thấy