Khuynh Thế Ma Phi Độc Sủng Ngươi

Bởi vì trạng thái hôn mê này phải sau khi hài tử của hai người ra đời mới có thể hiện rõ ràng, nói cách khác, hài tử là mồi lửa, nếu cả đời hai người không sinh hài tử, tác dụng phụ này có thể không tồn tại.
Cho nên Cửu Chỉ không nói, người khác cũng không biết, vì thế những ngày tháng an nhàn cứ như vậy trôi qua, bụng của Diệp Tuyết càng ngày càng to... sóng gió lại tới
Rốt cuộc có một ngày, Cửu Chỉ đã chuẩn bị xong một loại thuốc tốt, bảo Tiểu Nhất sắc cho Diệp Tuyết uống.
"Không phải ta đang yên lành sao? Tại sao vẫn phải uống thuốc?"
"Nương nương, ngày mai chính là ngày dự sinh, thuốc hôm nay, là thuốc để người an thần ạ."
"Ngày mai sao?" Thật là nhanh!
Phong Hệ Linh Miêu đã có được, chỉ cần hài tử vừa sinh ra, chính là lúc có thể cứu Lạc Băng sống lại.
Băng, ngày không có thiếp, hi vọng chàng có thể sống tốt hơn.
Chàng nhất định sẽ làm được!
"Nương nương cũng không cần quá khẩn trương, đến lúc đó Cửu Chỉ còn có thể kê ra một loại thuốc để nương nương uống vào, là có thể giảm bớt đau đớn cho nương nương." Thấy vẻ mặt mê mang của nàng, Cửu Chỉ cho là nàng sợ đau, trong lòng hồi hộp, cho nên dùng hết khả năng của mình để an ủi nàng.
Diệp Tuyết cũng lười giải thích, chỉ là gật đầu một cái coi như đáp lại.
Đôi tay xoa bụng vừa tròn vừa lớn của mình, ánh mắt rất phức tạp.
"Tuyết Nhi đừng sợ, ta cũng vậy sẽ luôn luôn ở bên cạnh nàng, cho nên ngày mai nhất định phải dũng cảm đối mặt." Tích Phong nắm chặt tay của nàng, nhu tình nói.
"Thiếp biết."
Thật ra mặc dù sinh con khổ sở, nhưng cũng là một chuyện vô cùng hạnh phúc.
Có thể sinh ra kết tinh tình yêu của mình và người mình thích, là nguyện vọng lớn nhất mỗi nữ nhân.

Nàng, cũng giống như vậy.
Mỗi ngày trôi qua đầy hoảng sợ, suốt đêm không nói chuyện.
Ngày thứ hai, Tiểu Nhất bưng nước đi qua hầu hạ Diệp Tuyết rời giường rửa mặt.
Vừa tới cửa phòng, đã nghe thấy tiếng rên rỉ đầy thống khổ của nàng và tiếng an ủi hốt hoảng của Tích Phong.
"Tuyết Nhi, đừng sợ, nàng kiên nhẫn một chút, để ta đi gọi người. . . . . ."
Ngay sau đó, tiếng bước chân dồn dập vang lên, chạy về phía cửa phòng.
Tiểu Nhất vội vàng tiến lên, đẩy cửa ra trước một bước: "Làm sao vậy, nương nương muốn sinh sao?"
Tích Phong cũng đã đến cửa, một tay nhận lấy cái chậu mà nàng đang bưng: "Đúng vậy, ngươi nhanh đi gọi Cửu Chỉ tới đây."
"Được, nô tỳ đi ngay."
Xoay người tiện tay đặt cái chậu trên bàn, lại vội vã đi qua cầm tay người trên giường, dùng áo giúp nàng lau đi mồ hôi trên trán: "Tuyết Nhi, Cửu Chỉ sẽ nhanh tới thôi, nàng yên tâm đi. . . . . ."
"Thiếp biết, thiếp biết. . . . . ." Mặc dù khổ sở, nhưng trên mặt Diệp Tuyết lại mang theo nụ cười hạnh phúc. Bảo bảo sẽ ra đời, bảo bảo của mình và Phong. . . . . .
Bởi vì hôm qua đã tính ngày sinh, cho nên sớm chuẩn bị tốt, Tiểu Nhất đi thông báo, Cửu Chỉ lập tức dẫn theo người và đồ vật tới ngay.
Hai nữ y đi vào, còn những người có liên quan bị đuổi ra bên ngoài.
Cửu Chỉ đứng ở bên ngoài trông coi, để phòng ngừa trường hợp xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn.
Tứ đại Thần Thú cũng đến ngay sau đó, chia mỗi người một hướng Đông Tây Nam Bắc để bảo vệ.
"Băng Phượng, hỏa Hoàng, hai người các ngươi cũng đi giúp một tay, coi chừng trên không trung." Bích Lạc phân phó.

Lúc này, sợ nhất là có người tới đánh lén, trên trời dưới đất, phải phòng thủ chặt chẽ, không để bất kỳ kẻ nào có cơ hội để lợi dụng.
Hai ánh sáng hào quang bảy màu bay lên trời, biến bầu trời thành màu thất thải, tuyết nhẹ nhàng đong đưa rơi xuống, nhìn qua là có thể thấy được rất nhiều màu sắc khác nhau!
Nhưng ngàn tính vạn tính, cuối cùng có một lỗ hổng.
Mọi người đang bên ngoài yên lặng coi chừng, hai nữ y ở bên trong đã ngất xỉu ngã trên đất.
Mà giờ phút này, pháp lực trên người Diệp Tuyết tựa hồ bằng không, cho nên khi thấy Ngu Cơ ở bên giường, muốn hô cứu mạng cũng không kịp, bị nàng dùng một tay bịt miệng.
"Ha ha. . . . . . Ha ha ha. . . . . . Diệp Tuyết, kết quả ngày hôm nay, hẳn là ngươi đã sớm nghĩ tới." Ngu Cơ phát ra tiếng cười dữ tợn: "Nhưng đáng tiếc, tuy mấy ngày này ngươi đề phòng ta vô cùng cẩn thận, nhưng vào lúc cuối cùng lại lật thuyền. Ở bên ngoài bảo hộ kín hơn nữa cũng có tác dụng gì, chỉ cần trong phòng này có nước, ta có thể ra vào dễ như trở bàn tay!"
"Diệp Tuyết, ngươi vất vả trù tính chỉ vì chờ đợi một ngày này, nhưng mà bây giờ lại thất bại trong gang tấc."
"Đừng có dùng loại ánh mắt này nhìn ta, đến bây giờ ngươi không có giết ta, cũng bởi vì ta còn có giá trị lợi dụng. Chờ sau khi chuyện ngươi muốn làm đã xong, việc đầu tiên ngươi muốn làm chính là giết ta! Hiện tại ta lấy mạng của ngươi, cũng chỉ là vì tự vệ."
"Diệp Tuyết, chịu chết đi!"
Tay trái Ngu Cát che miệng của nàng, tay phải giơ lên cao, hiện ra một lưỡi dao sắc bén, tỏa ra ánh sáng lạnh lẻo, đâm thẳng về phía bụng đang nhô lên của nàng. . . . . .
Không. . . . . .
Trong lòng Diệp Tuyết hô to.
Sau những cơn đau bụng sinh, có cái gì đó rời khỏi cơ thể, từ dưới thân ra ngoài. . . . . .
Trong phòng ánh sáng rực rỡ, đồng thời ánh sáng cũng ngăn cản lưỡi dao đang đâm xuống của Ngu Cát, nổ tung cửa sổ trên tường.
Mọi người ở bên ngoài mới biết có chuyện không ổn, mọi người đang muốn đi vào, chỉ thấy một con hồ ly màu đen, trên trán lóe lên một vầng trăng lưỡi liềm màu vàng, hình dáng còn lớn hơn cái phòng, đang đứng phía sau phòng, trên miệng ngậm một người.

Chỉ hơi vung đầu một chút, người trong miệng đã bị quăng xuống đất, trừ Ngu Cát còn có thể là ai!
"Linh hồ?" Trong kinh ngạc, Bích Lạc là người trấn định lại đầu tiên, mặc dù cảm giác không thể tin được, nhưng vẫn nói ra suy đoán trong lòng mình.
Hồ ly màu đen há mồm gầm thét một tiếng về phía nàng, như đang nói giỡn, sau đó thu nhỏ thân thể lại, đi vào trong phòng lần nữa, nằm ở bên cạnh Diệp Tuyết, hóa thành một đứa bé gào khóc đòi ăn.
Thánh Kỳ Lân bắt Ngu Cát lại, mọi người đi vào trong phòng.
Thấy sàn nhà bừa bãi và hai nữ y đang nằm trên đất, trong lòng khó tránh khỏi căng thẳng.
"Cửu Chỉ, ngươi mau kiểm tra cho Tuyết Nhi một chút, nhanh lên một chút." Tích Phong ngồi bên giường, nhìn người đang bất tỉnh nhân sự (ngất xỉu), trong lòng oán hận chính mình làm sao có thể sơ suất như vậy. Người khác không biết bản lĩnh của Ngu Cát, làm sao mình cũng quên mất như vậy!
"Cửu Chỉ biết." Cửu Chỉ tiến lên, mở mí mắt của Diệp Tuyết ra nhìn một chút, sau đó lại cầm tay của nàng để bắt mạch, không bao lâu thì gật đầu, biểu hiện thật nhẹ nhõm: "Nương nương không có việc gì, chỉ là bị kinh sợ một chút, hơn nữa mất sức một chút, chỉ là ngất đi mà thôi, chỉ cần nghỉ ngơi cho tốt, rất nhanh sẽ khỏe lại."
"Có thật không?" Tích Phong vén tóc dài trên trán Diệp Tuyết sang hai bên, thâm tình nhìn: "Tuyết Nhi, Tuyết Nhi của ta, vất vả cho nàng rồi." Tầm mắt rơi vào trên người hài tử mới sinh đang trần truồng, nụ cười lập tức sâu hơn, cẩn thận ôm nó từ trên giường vào trong ngực, ánh sáng trong mắt càng thêm nhu hòa: "Hài tử, đây là hài tử của ta!" Hàng ngàn suy nghĩ hiện lên, nhớ tới hài tử Hoa Niệm của mình bây giờ không biết đang ở đâu, không nhịn được dâng lên cảm giác hổ thẹn.
Hoa Cơ chết rồi, chỉ còn lại hài tử kia, nhưng kể từ sau khi hắn mất tích, mình vì vướng phải các loại nguyên nhân, cũng không thể tìm nó về, cũng không biết hiện tại nó đang ở chỗ nào, có khỏe không?
"Phụ thân không cần đau lòng, bây giờ đại ca rất tốt, đợi sau này nhất định sẽ có ngày gặp gỡ." Giọng nói non nớt phát ra từ trong miệng con nít, không chỉ kiến một mình Tích Phong bị dọa sợ.
"Hài nhi, là con đang nói chuyện sao?"
"Là hài nhi đang nói chuyện, phụ thân không cần kinh ngạc, hài nhi là linh hồ thừa hưởng vạn năm tu vi của phụ mẫu, cho nên vừa sinh ra đã có tu vi một vạn năm." Giọng nói non nớt lại vang lên lần nữa, hơn nữa vì chứng minh độ tin cậy của việc mình biết nói chuyện, nó còn giơ cánh tay nho nhỏ mập mạp lên, thân thể trần truồng nhập tức được che lại bằng áo bông.
"Nhưng hài tử, làm sao con biết được suy nghĩ trong lòng phụ thân?"
"Phụ thân có điều không biết, bản lãnh lớn nhất của hài nhi là biết được suy nghĩ trong lòng mọi người và biết trước chuyện tương lai, cho nên mới có thể biết."
Mọi người xôn xao.
"Vậy. . . . . ." Ánh mắt Tích Phong sáng lên, vừa muốn mở miệng, lại bị tiểu anh hài trong ngực chặn lại: "Phụ thân không cần đặt câu hỏi, về chuyện của mẫu thân và phụ thân cùng với Lạc Băng thúc thúc, sẽ sớm có thể biết được, bây giờ thì. . . . . . Thiên Cơ Bất Khả Lộ! Nhưng mà phụ thân cứ yên tâm, kết quả là vô cùng hạnh phúc."
Lời nói từ trong miệng của một đứa con nít mới sinh lại làm ra vẻ người lớn, nếu như vào ngày thường, mọi người nhất định là chẳng thèm để ý, nhưng hôm nay, trong lòng mọi người lại không có bất kỳ nghi ngờ nào, đều vô cùng tin tưởng.
Có lẽ là bởi vì. . . . . . Kết cục hạnh phúc, cũng là mong đợi trong lòng của tất cả mọi người!

. . . . . .
Thoáng một cái đã ba ngày trôi qua, tất cả Ma giới đều khẩn trương và bận rộn.
Mà tại đây trong ba ngày ngắn ngủn này, tiểu anh hài đã lớn lên đến ba tuổi.
Tất cả hài tử đều có tính thích ầm ĩ, nó cũng không ngoại lệ. Đáng thương chính là năm Thần Thú thủ hạ của Diệp Tuyết, bị nó ngược đãi đủ mọi thể loại. Mỗi lần năm người đều bị nó chơi đùa đến kiệt sức, thế nhưng sức lực của nó vẫn là mười phần như cũ, không chịu bỏ qua.
"Chủ nhân, cứu mạng với."
"Đứng lại, thánh thánh thúc thúc, người không cần hẹp hòi như vậy nha, chúng ta lại tỷ thí thêm một trận, một trận nữa thôi."
"Tiểu Chủ Nhân, trời sinh người Pháp Lực Vô Biên, thuộc hạ thật sự không phải là đối thủ của người."
"Không muốn không muốn, thánh thánh thúc thúc, một lần cuối cùng thôi."
"Được rồi Hồ Nhi, không nên náo loạn nữa, mẫu thân có lời muốn nói với con." Diệp Tuyết đứng ở đàng xa ngoắc ngoắc tay về phía nó. Thứ nhất là thật sự có lời nói, thứ hai cũng coi là giải vây thay Thánh Kỳ Lân.
"Vâng" tiểu hồ ly ngược lại rất nghe lời, lập tức ngoan ngoãn chạy tới, ngửa lên khuôn mặt nhỏ bé phấn điêu ngọc mài cung kính nói: "Mẫu thân có lời gì căn dặn hài nhi ạ?"
"Theo mẫu thân đến một nơi."
"Vâng."
. . . . . .
Đây là ngọn núi cao nhất của Ma giới, đứng ở chỗ này phóng tầm mắt có thể nhìn thấy —— ngàn dặm băng tuyết, vạn dặm tuyết bay, khí thế hào hùng.
Diệp Tuyết lẳng lặng ngắm nhìn cái Thế Giới Băng Tuyết này, đang suy nghĩ nên mở miệng như thế nào, ngược lại tiểu hồ ly lại nói chuyện trước: "Mẫu thân đang nhớ Lạc Băng thúc thúc sao?"
"Hồ Nhi, Lạc Băng thúc thúc của con chàng. . . . . ."
"Hài nhi biết, Lạc Băng thúc thúc là vì cứu mẫu thân mà chết, cho nên mẫu thân hi vọng dùng tính mạng của mình để cứu thúc thúc ấy về, nhưng mẫu thân lại không muốn rời khỏi hài nhi, bởi


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận