Editor: Melodysoyani
Đằng Vân nói xong, đôi tay nắm chặt lại.
"A. . . . . . Bỏ tay ngươi ra . . . . . ." Diệp Tuyết bị cử động bất ngờ của hắn hù dọa, không tự chủ đề cao giọng nói.
Trong lúc đánh nhau Tích Phong nghe được tiếng mắng to phẫn nộ của nàng, mới phát hiện nàng bị Xà Vương ôm vào trong ngực, lửa giận vụt vụt
vụt tăng lên: " Đằng Vân, thả nàng ra."
Muốn tới đó, đáng tiếc lại bị ba con thần thú này vây chặt, không phân thân ra được.
"Ha ha. . . . . . Tích Phong, xem ra địa vị của nàng ở trong lòng ngươi
không nhẹ." Đằng Vân cười hả hê: " Bị ngươi phong ấn ba ngàn năm, bụng
của ta đã sớm đói, vừa đúng dung mạo của nàng vừa trắng vừa mềm , mùi vị hẳn rất tốt."
"Ngươi dám!"
"Tại sao ta lại không dám?
Ngươi giết nhiều người trong tộc ta như vậy, ta ăn một nữ nhân của ngươi có tính là gì?"Nói xong vung một tay ra, chặn ngang gánh nàng lên vai,
bay về phía ngai vàng của mình.
Lúc đang ở trên ngai vàng còn cố ý buông tay, để cho nàng nặng nề té xuống từ trên cao.
Diệp Tuyết đang thấy may mắn mình là con hồ yêu, sẽ không vì té mà bị
thương, Đằng Vân đã hạ xuống, đôi tay đè bả vai của nàng lại, hai chân
vác trên người của nàng, tư thế rất không hòa hài.
"Cút ngay, làm ơn hãy tránh xa ta đi . . . . . ." Sức lực người này thật lớn, nàng cảm thấy xương bả vai của nàng sắp bị hắn bóp nát. Hắn mới vừa nói cái gì? Muốn ăn mình sao? Không muốn chơi trò đẫm máu như vậy đâu.
"Đằng Vân, ngươi thả nàng ra." Tích Phong đang lo lắng ở bên kia.
"Thả nàng ra thì ta ăn thế nào đây?"Xà Vương ngây ngất nhìn Diệp Tuyết, giống như đang nhìn một món ngon.
Khiến cả người Diệp Tuyết tê dại, vừa đau sống lưng lại lạnh cả người, da gà cũng dựng thẳng. Ẩm ướt, ngứa một chút, thật khó chịu.
"Ngươi muốn ăn thì ăn nhanh một chút đi!"
Mẹ nó, nàng muốn để hắn ăn tươi, còn không thống khoái à?
"Đột nhiên ta lại cảm thấy, bây giờ vẫn chưa muốn ăn. Ba ngàn năm rồi, chẳng những đói bụng, nơi đó của ta cũng đói."
"Ngươi thật đẹp."
Hình như Thánh Kỳ Lân đang ở cửa cung điện, tại sao mình lại quên nó chứ.
"Đợi chút." Diệp Tuyết mang theo một nụ cười quyến rũ trên mặt,
Xà Vương vốn là cố ý giả vờ giả vịt cho Tích Phong nhìn, tốt lắm, vui vẻ
đồng ý: " Được, ta muốn xem một chút, rốt cuộc ngươi có thể phục vụ ta
thoải mái đến mức nào!"
"Đương nhiên là rất thoải mái rất thoải
mái á." Diệp Tuyết híp mắt cười, lộ ra hàm răng vừa trắng vừa sáng: " Xà Vương, ngươi nằm xuống trước đi."
"Được." Đằng Vân rất nghe lời nằm xuống từ trên người nàng, nằm ở bên cạnh.
"Ha ha. . . . . ." Diệp Tuyết muôn vàng thùy mị.
"Ừ. . . . . . Thoải mái. . . . . ." Xà Vương hài lòng rên rỉ, không kiềm hãm được nhắm hai mắt lại.
"O(∩_∩)O~"Trong mắt Diệp Tuyết thoáng qua ánh sáng hưng phấn. Lực đạo trên tay đột nhiên gia tăng, bóp một cái, nhéo một cái.
"A. . . . . ." Xà Vương kêu thảm một tiếng, một cước đá vào trên người của nàng, khiến nàng bay đi thật xa.
"Thánh Thánh. . . . . ." Diệp Tuyết hô to trên không trung.
Một ánh sáng vàng thoáng qua, Thánh Kỳ Lân vọt vào, vững vàng đón nàng ở trên lưng.
"Nữ nhân, ngươi nhất định phải chết." Tiếng gầm gừ vang lên, Đằng Vân tung người bay lên, đánh về phía nàng. . . . . .
Tích Phong muốn xông lại giúp nàng, đáng tiếc thân bất do kỷ: " Cẩn thận. . . . . ."
"Thánh Thánh, xem ngươi á." Diệp Tuyết ôm chặt lấy cổ của Thánh Kỳ Lân, nằm ở trên lưng nó.
Thánh Kỳ Lân rầm rì kêu nhỏ, dạt chân ra, đảo mắt nhìn đến Xà Vương ở phía
sau, miệng há ra, phun một đám lửa về phía hắn. . . . . .
"Kỳ Lân thánh hỏa? !"Xà Vương thầm kêu không ổn, cũng là tránh không kịp. Một
đầu tóc phiêu dật bị cháy khét, mặt cũng bị đốt đến đen thùi lùi: " Đáng chết, chẳng lẽ đây chính là Thánh Kỳ Lân?"
"Ah, làm sao ngươi
biết Thánh Thành nhà ta vậy?"Diệp Tuyết nhìn chiến tích huy hoàng này,
không kìm được vui mừng. Không ngờ Tiểu Thánh Thánh nhà mình lợi hại
như vậy, quá tuyệt vời!
"Ngươi là người nào, tại sao Thánh Kỳ Lân lại nghe theo lời chỉ bảo của ngươi?"
"Tại sao ta phải nói cho ngươi biết chuyện này chứ!"Thật ra thì. . . . . .
Nàng cũng không biết tại sao Thánh Kỳ Lân phải đi theo mình, ngày đó là
Lạc Băng nói cho nàng biết: Đây là thú cưỡi của nàng! Sau đó nàng mơ hồ
có được thú cưỡi lợi hại này!
Diệp Tuyết kiêu ngạo ngẩng đầu lên, có chút giống như gà trống nhỏ đánh thắng trận.
"Rốt cuộc ngươi là ai?"Vẫn cho là Thánh Kỳ Lân chỉ là sống ở trong truyền
thuyết. Truyền thuyết nó Pháp Lực Vô Biên, hung hãn vô cùng, là thần thú duy nhất có thể một mình đấu với Thất Thái Phượng Hoàng. Truyền
thuyết cả đời nó chỉ nhận một chủ nhân, hơn nữa còn tuyệt đối nghe lời chủ nhân, là thần thú trung thành nhất trên cõi đời này.
". . . . . . Xin hỏi, câu hỏi này của người có gì khác với câu hỏi trước đó hả?"
". . . . . ."
Thấy hắn trầm mặc, tâm tình Diệp Tuyết tốt hơn, phát hiện trước ngực lành
lạnh, mới nhớ tới y phục của mình bị rách: " Tiểu Thánh Thánh, đi bóc y
phục của hắn tới đây." Muốn nàng xấu mặt trước nhiều ngươi như vậy à?
Vậy nàng phải để hắn trần chuồng chạy trước mặt nhiều người như thế!
Wow, kha kha kha, tại sao mình lại tài giỏi như vậy chứ?
"Rầm rì rầm rì." Thánh Kỳ Lân có thể cảm thấy nàng vui vẻ, tiếng kêu cũng
biến thành đặc biệt vui sướng. Chở Diệp Tuyết, bắt đầu vòng quanh Xà
Vương, càng quay càng nhanh, vẫn lượn quanh khiến hắn đau đầu, như treo lơ lững giữa trời, nó đột nhiên dừng lại, há mồm phun một đám lửa ra,
đốt rụi y phục của hắn. . . . . .
⊙﹏⊙b đổ mồ hôi !©¸®!
Xà Vương bị thiêu thành đen thùi lùi một mảnh, nhìn từ xa tới đây, giống như mộtcon quạ đen khổng lồ.
O(╯□╰)o!
Gương mặt Diệp Tuyết bất đắc dĩ, hình như nàng nói là “bóc” y phục của hắn,
không phải" đốt" y phục của hắn, từ đó, thị giác cũng bị kích thích,
nhưng nàng nên lấy cái gì tới che thân thể đây?
Xà Vương run rẫy
đứng tại chỗ, một vài món trang sức bằng kim loại bị đốt cháy rơi xuống, đột nhiên xoay người một cái, hiện ra nguyên hình, giương nanh múa vuốt một cái. . . . . ." Hắc Long" xuất hiện ở trước mặt mọi người. . . . . .
Đây là hắn muốn liều mạng với nàng sao?
Diệp Tuyết ngẹo đầu nghĩ: " Tiểu Thánh Thánh, trong phong thần bảng, Na Tra
dùng gân rồng của phụ thân hắn làm đai lưng, hôm nay ta cũng muốn thử
một chút."
Thánh Kỳ Lân nâng móng trước lên, đá lung tung trên không trung, tỏ rõ giờ phút này nó cảm xúc dồi dào, đầy lực chiến đấu!
"Được, vậy thì lên!"
Ra lệnh một tiếng, Thánh Kỳ Lân rầm rì kêu vọt tới, đánh nhau với Thanh Long.
Hung hăng cắn một cái lên đuôi rồng của nó, tiếp đó nó cắn ngược lại lên đùi của Kỳ Lân một cái.
Hai thú dây dưa ở một chỗ, Thánh Kỳ Lân sợ tổn thương tới Tuyết ở trên
lưng, cũng không dám ham chiến, lý trí rời khỏi, kéo ra khoảng cách giữa hai bên.
Thanh Long cũng biết cứ lấn tới như vậy sẽ bị thương, nó mới lui ra , dù sao cũng không thể chết dễ dàng như vậy!
Đảo cái đuôi qua, một luồng khói đen toát ra, tản ra trong không khí.
Thánh Kỳ Lân vội vàng nhảy hai bước về phía khác, ánh sáng vàng trên người
phát ra, ngăn trở khói đen, ánh sáng đến chỗ nào, khói đen dần dần tản
đi. Chỉ là chờ tất cả khói đen tản đi, Thanh Long đã chẳng biết đi đâu.
"Tiểu Thánh thánh, mau đuổi theo." Diệp Tuyết hô to. Nếu để nó chạy, Lôi Ngao phải làm thế nào? Chẳng phải trận đánh này vô ích rồi sao?
"Đừng đuổi." Tích Phong lên tiếng ngăn cản. Mới vừa rồi Thanh Long bị đánh
bại, ba thần thú bên này giống như bị mất đi trụ cột tinh thần, không
còn đánh hăng hái như lúc đầu nữa, chịu một chưởng của hắn, toàn bộ
choáng váng ngã ở trên đất: " Cứu Lôi Ngao quan trọng hơn."
"Cái gì cũng không có, làm sao cứu đây?"Diệp Tuyết ngồi ở trên lưng kỳ lân, không cam lòng chất vấn.
"Yên tâm, cái gì cũng đủ, ta không lừa nàng." Tích Phong khó được không tức giận, mà lại từ từ giải thích với nàng.
"Nhưng Thanh Long đã chạy!"
"Không sao, trong miệng Thánh Kỳ Lân có."
"Éc. . . . . ." Diệp Tuyết nhìn theo tầm mắt hắn, trong lòng đột nhiên sáng
tỏ. Thì ra là mới vừa rồi lúc cắn xé, máu Thanh Long chảy ra, dính rất
nhiều ở cổ của nó . Bởi vì vảy Kỳ Lân tương đối đặc biệt, phía trên
tích lại không ít máu. Thật tốt quá, rốt cuộc Ưng Vương cũng được cứu
rồi, Hoa Cơ tỷ tỷ không cần lo lắng, áy náy trong lòng mình cũng có thể
mất đi một ít.
. . . . . .
Đưa tới Yêu Binh, mang ba con
thần thú bị đánh ngất xỉu đi. Tích Phong ôm Tuyết ngồi trên lưng của
Thánh Kỳ Lân: " Tuyết phi, không ngờ nàng lợi hại như vậy, cũng khiến
Bổn Vương đổi cách nhìn rồi."
". . . . . ." Diệp Tuyết tận lực
kéo ra khoảng cách của hai người, không nói. Lợi hại hơn nữa, cũng không thể chống lại lực sát thương đê tiện của hắn!