Khuynh Thế Ma Phi Độc Sủng Ngươi

"Tiểu Thánh thánh, trở lại đây, ngươi đi đâu vậy. . . . . ." Diệp Tuyết vội vàng đứng lên, đuổi theo phía sau. Đến bên cạnh mới phát hiện tên kia đang chui bên trong đám hoa cỏ, phía dưới móng vuốt đang đè vật thể có cánh nào đó không rõ. Đi qua thật thận trọng, đưa cổ nhìn: "Cái gì vậy, cho ta nhìn một chút. Nâng móng vuốt lên. . . . . ."

"Nương nương, cứu nô tỳ với, cứu cứu nô tỳ với. . . . . ."

Thánh Kỳ Lân nâng móng vuốt lên một chút xíu, một cái đầu nhỏ chui ra từ phía dưới, cầu cứu về phía Diệp Tuyết. Âm thanh rất ngọt ngào rất trong trẻo, tựa như thanh tuyền chảy qua trái tim.

Diệp Tuyết rất nhanh đã nhận ra nó, đây không phải là Tiểu Tinh Linh ở bên cạnh Xà Vương kia sao: "Làm sao ngươi có thể nói chuyện?"

"Nương nương, nô tỳ được chủ nhân tạo ra trong thời gian nhàm chán ở địa lao, dùng Tinh Thần Khí để tạo sủng vật, trước đây đã có thể nói. Chỉ vì khi đó chủ nhân bị phong ấn pháp lực, cho nên có rất nhiều khả năng của nô tỳ không thể hiện rõ ràng được."

"A, hoá ra là như vậy. Vậy bây giờ ngươi ở chỗ này làm cái gì? Tại sao không đi theo chủ nhân của ngươi?" Diệp Tuyết tò mò nghĩ, chẳng lẽ là bởi vì chủ nhân bị Yêu Vương truy nã, cho nên đến cả sủng vật cũng muốn vứt bỏ hắn?

"Nương nương, nô tỳ chính là tinh linh trung thành nhất trên cõi đời này, tuyệt đối sẽ không phản bội chủ nhân mà rời đi một mình." Tiểu Tinh Linh nhìn thấu ý suy nghĩ trong mắt Diệp Tuyết, dùng lời nói chính nghĩa từ biện giải cho mình: "Cho nên lần này rời chủ nhân đi tới nơi này, là để tìm Yên Yên nương nương."

"Oh." Yên Yên là Vương Hậu của Xà quốc, nó tìm Yên Yên không có gì là kỳ lạ, kỳ lạ chính là: "Vậy tại sao ngươi lại xuất hiện ở chỗ này của ta?"

"Nô tỳ đã đi tìm ở ngọc tiêu cung, nhưng thị nữ ở nơi đó nói cho nô tỳ biết nương nương đã tới nơi này, cho nên nô tỳ mới chạy đến nơi này, không ngờ, đi nửa đường lại gặp phải một chút phiền toái. Thật vất vả chạy tới nơi này, lại bị Đại Gia Hỏa này đập cho một vuốt. Này, nâng móng vuốt của ngươi lên, ngươi sắp đè hư cánh của ta rồi."

Thánh Kỳ Lân nghe, chẳng những không thả nó ra, ngược lại còn há cái miệng rộng ra, giả vờ muốn ăn nó vào bụng.

Tiểu Tinh Linh sợ hãi la to: "Nương nương tha mạng, nương nương cứu nô tỳ. . . . . . Nô tỳ chết cũng không sao, nhưng đến lúc đó người nào sẽ đi tìm chủ nhân. . . . . ."

"Thánh thánh, đừng đùa nữa." Diệp Tuyết đẩy đầu của Kỳ Lân ra, cứu Tiểu Tinh Linh từ dưới móng vuốt ra, nâng trong lòng bàn tay: "Còn có thể bay sao?"

"Vâng Vâng, có thể." Tinh linh vẫy cánh một chút, bay lên không trung.

"Nếu như vậy, ngươi hãy đi tìm người ngươi muốn tìm đi, Yên Yên nương nương đã về." Mặc dù vô cùng hiếu kỳ hiện tại Xà Vương đang ở nơi nào, nhưng nàng vẫn nhịn xuống được. Việc không liên quan đến mình, không can thiệp vào thì tốt hơn.

"Cám ơn nương nương, chủ nhân gọi ta Nha Nha, về sau nếu có cơ hội gặp lại, nương nương cũng có thể gọi nô tỳ như vậy."

"Mau đi đi."

Chớp mắt một cái bóng dáng nho nhỏ đã biến mất không thấy đâu, Diệp Tuyết vuốt ve đâu Kỳ Lân: "Thánh thánh, nếu như có một ngày ta cũng gặp phải phiền toái như vậy, ngươi cũng sẽ giống như nó tìm người cứu ta sao?"

"Rầm rì rầm rì. . . . . ." Thánh Kỳ Lân cọ đầu vào hông của nàng, bày tỏ ý có nó ở đây, tuyệt đối sẽ không để cho chủ nhân bị bất kỳ uy hiếp gì!

"Ha ha, thánh thánh ngươi thật tốt."

. . . . . .

Buổi tối Yêu Vương cũng không xuất hiện, nhưng mà đặc biệt sai thị vệ trước điện của mình mang theo thị nữ tới đây tặng hơn mười món ăn.

"Nương nương, Đại Vương nói buổi tối không thể tới đây bồi nương nương, xin nương nương không cần nhớ nhung, ngày mai nhất định sẽ bồi thường cho nương nương thật tốt."

"Cám ơn, ta đã biết." Diệp Tuyết có dáng có vẻ khoát tay áo: "Sương mai, giúp Bổn cung tiễn khách."

"Xin mời!"

"Thuộc hạ cáo lui."

Thị vệ vừa đi, Diệp Tuyết đã khôi phục lại bộ dáng không bị gò bó như cũ: "Như thế nào? Ta diễn có giống không?" "Vâng Vâng, nương nương làm ngày càng tốt rồi, càng ngày càng có bộ dáng nương nương rồi."

"Ha ha. . . . . . Cũng là do Sương Mai dạy dỗ tốt."

"Là do nương nương thông minh hơn người, nói một chút đã hiểu."

"Lấy chén đũa lên, chúng ta cùng nhau ăn." Thức ăn đã đưa tới, nhiều món ăn như vậy, không thể để lãng phí.

"Việc này làm sao có thể." Sương Mai và Thần Tịch vội vàng lắc đầu lui về phía sau. Mặc dù trong ngày thường nương nương không có vẻ kiêu ngạo, cho nên thường xuyên cùng các nàng chơi chung một chỗ, các nàng cứng hay mềm cũng không lay chuyển được nương nương, chỉ cần không có người ngoài, sẽ cùng nương nương dùng chung một bữa. Nhưng những thức ăn hôm nay là Đại Vương đặc biệt đưa tới cho nương nương, vậy nên các nàng tuyệt đối không thể ăn được.

"Sao lại không thể, đã đưa tới cho ta, chính là đồ của ta, ta thích cho ai ăn thì cho người đó ăn. Đến, ngồi xuống, đừng lề mề như vậy nữa." Diệp Tuyết mặc kệ, ra sức kéo đối phương đến bên cạnh bàn.

"Nhưng nương nương. . . . . ."

"Dừng nói nhảm nữa, ta không muốn phải tức giận."

"Nô tài không dám." Thần Tịch không lay chuyển được nàng, ngoan ngoãn ngồi xuống.

"Rất tốt." Diệp Tuyết hài lòng gật đầu, ló đầu ra cửa gọi: "Tiểu Thánh thánh, đi vào."

Chưa dứt lời, một vệt ánh sáng thoáng qua, Thánh Kỳ Lân rầm rì rầm rì chạy vào, vui sướng chạy quanh cái bàn.

"Tiểu Thánh thánh, xem ra ngươi cũng đói bụng, đợi chút, lập tức là có thể ăn."

Nhưng Kỳ Lân cũng không dừng lại giống như thường ngày chỉ rên rỉ kêu, chạy đến bên cạnh nàng ngồi xuống, mà là chạy xung quanh cái bàn ngày càng nhanh hơn. Diệp Tuyết lúc này mới phát hiện ra, không phải là nó hưng phấn, mà là đang phiền não, mang theo lo lắng.

"Thánh thánh, ngươi làm sao vậy? Ngươi phát hiện thứ gì sao?"

Diệp Tuyết muốn đi lên ôm lấy nó, để cho nó bình tĩnh một chút.

Nó lại nghiêng người, tránh sang bên cạnh, sau đó nâng lên chân, một chân đá lật cái bàn. . . . . .

"Thánh thánh, ngươi đang làm cái gì vậy?"

"Nương nương, mau nhìn." Thần Tịch đột nhiên che miệng mình, hoảng sợ chỉ vào thức ăn rơi vãi trên mặt đất.

Diệp Tuyết vô cùng khó hiểu với phản ứng của nàng, nếu như là bởi vì đổ thức ăn Yêu Vương đưa tới mà sợ, cũng không nhất định phải sợ như vậy. Dù sao ở đây cũng không có người ngoài, rốt cuộc thì thức ăn cũng đã đổ, không ai biết. Chẳng qua khi ánh mắt của nàng kịp nhìn đến những cổ trùng đang di chuyển trên mặt đất thì hét lên một tiếng, nhảy lên một cái ghế: "Chuyện này. . . . . . Đây là cái gì. . . . . ."

Thánh Kỳ Lân phun ra một ngụm lãnh khí, làm đông lại những cổ trùng trên mặt đất.

Diệp Tuyết đứng ở trên ghế quét mắt bốn phía xung quanh, chờ xác định không còn sót lại con cổ trùng nào, mới run rẩy từ trên ghế xuống, cẩn thận đi tới bên cạnh tra xét: mỗi con cổ trùng lớn khoảng ngón tay, có vô số chân, có chút giống con rết, nhưng cũng mượt mà hơn so với rết, trên đầu có hai cái rang lạnh bén nhọn phát sáng rực rỡ, vô cùng bắt mắt.

Nếu không cẩn thận bị cắn, chỉ sợ nó có thể cắn đứt ngón tay đi!

"Nương nương, chuyện này. . . . . . Làm sao bây giờ? Thức ăn Đại Vương đưa tới sao có thể có loại vật này được?"

"Ta cũng không biết!" Bọn họ hỏi nàng, nàng biết hỏi ai đây: "Mau gọi người tìm lọ gắp một con còn sống vào, còn lại thiêu hủy hết." Yêu Vương không để cho nàng tiếp xúc người ngoài, nàng chỉ có thể xin hắn chỉ bảo. Chờ lần sau hắn đến đây, đưa cho hắn nhìn. Mặc kệ vật này không phải do hắn cố ý sắp xếp, nàng vẫn muốn biết rõ!

"Vâng"

. . . . . .

Bởi vì lúc ăn cơm tối xảy ra chuyện như vậy, Diệp Tuyết nằm ở trên giường vẫn cảm thấy không an tâm, trong đầu tất cả đều là hình ảnh của mấy trùng đáng sợ, chỉ sợ sơ ý một chút, trên giường cũng sẽ xuất hiện mấy con.

Đang trợn tròn mắt không ngủ được, trong phòng vang lên âm thanh sột sột soạt soạt, Diệp Tuyết sợ đến mức lập tức ngồi dậy từ trên giường, trợn to hai mắt nhìn: "Người nào?"

"Là Bổn vương." Sau một tia sáng, Tích Phong đã xuất hiện ở bên cạnh giường: "Xem ra tính cảnh giác của Tuyết Nhi ngày càng cao."

"Sao Đại vương lại ở đây?" Không phải nói tối nay không tới sao? Nàng lúc trước còn vì vậy mà vụng trộm vui mừng trong lòng!

"Đương nhiên là Bổn vương sợ nàng một mình nhàm chán, cố ý ghé thăm nàng một chút. Tuyết Nhi hỏi như thế, có phải là không hoan nghênh Bổn vương hay không?"

"Không có. . . . . ." Diệp Tuyết nói ra hai chữ trái lương tâm.

"Vậy thì tốt." Tích Phong nhấc chân, nhảy lên giường, ngồi bên cạnh nàng, thuận thế ôm nàng trong ngực, cúi đầu cọ vào cổ của nàng: "Nghe thị vệ bên ngoài nói, thức ăn buổi tối Bổn vương đưa tới có vấn đề?"

"Vâng." Ánh mắt Diệp Tuyết sáng lên, gật đầu liên tục: "Trùng lớn thật là kinh khủng, nô tỳ cho người lấy cho Đại vương xem. Thần Tịch, Thần Tịch . . . . ."

"Nương nương có gì phân phó." Thần Tịch đùng đùng chạy tới, đợi ở cửa.

"Đi lấy trùng mà buổi tối ta sai người bắt tới đây."

"Vâng"

Không bao lâu, Thần Tịch đã cầm theo cái bình nhỏ đi vào.

Yêu Vương đưa tay ra tiếp nhận, đi tới bên cạnh bàn đổ trùng bên trong ra. Mềm nhũn, nhìn qua chắc là chết rồi.

Hiện tại cổ trùng còn tốt."Mới vừa rồi bị thánh thánh đóng băng, chắc là bị đông cứng chết rồi." Diệp Tuyết nhìn hắn nhíu chặt lông mày, vội vàng giải thích. Nhưng không biết chuyện hắn lo lắng không phải tiểu trùng này chết rồi, mà là tiểu trùng này thật kỳ lạ, ngay cả hắn cũng chưa từng gặp qua.

Nàng thấy hắn cau mày không nói, cho là Yêu Vương đang nghiên cứu có phải chết rồi thật hay không, rất tốt bụng muốn giúp hắn nghiệm chứng một chút, đưa một ngón tay ra đi ần vào đầu cổ trùng. . . . . .

"Dừng tay." Một khắc suy nghĩ mất hồn của Tích Phong, chờ khi phục hồi tinh thần muốn ngăn cản cử động của nàng, đã không kịp nữa rồi.

Mới vừa rồi nhìn qua tưởng đã chết nhưng khi chạm vào tiểu trùng này bất chợt ngấc đầu lên, cắn một cái vào ngón tay của nàng: "A. . . . . ."

Tuyết vội vàng hất tay, nhưng thế nào cũng không rơi ra được, nàng sợ đến mức giật nảy mình trên mặt đất.

"Đừng động." Thấy tiểu trùng đang chui từng chút vào ngón tay của nàng, Tích Phong buộc chặt con ngươi, giữ chặt cổ tay của nàng, dùng tay khác nắm chặt tiểu trùng và ngón tay của nàng, kéo ra ngoài một chút.

Trong lòng bàn tay truyền đến một trận đau nhói, hắn không có lo lắng, bởi vì hắn sợ vừa buông tay, tiểu trùng này sẽ thừa cơ hội chui vào ngón tay của nàng. . . . . .

Bị kéo ra bên ngoài từng chút, mắt thấy chỉ còn một chút xíu sẽ phải ra ngoài, tiểu trùng liều chết cũng phải chui vào ngón tay của nàng đột nhiên dừng miệng. Tích Phong vội vàng hất tay, muốn hất tiểu trùng ra, nhưng đã không kịp.

Mới vừa rồi lòng bàn tay truyền đến đau nhói, hắn biết tiểu trùng này là trùng hai đầu, hắn kéo nó ra, mà nó đã bắt đầu chui về phía lòng bàn tay của hắn.

Vì kéo tiểu trùng này từ trong ngón tay nàng ra, mà tiêu hao không ít thời gian. Hiện tại, tiểu trung này đã chui được nửa người vào bàn tay của hắn, do bàn tay tương đối nhiều thịt, so với ngón tay thì chui dễ hơn, hắn vung tay, tiểu trùng này đã tiến vào. . . . . .

"A. . . . . . Đại vương. . . . . . Đại vương không sao chứ? Nó tiến vào rồi, làm thế nào đây? Lần này làm thế nào đây?" Diệp Tuyết ở bên cạnh rối thành một đống. Nhìn hắn muốn dùng pháp lực để bức tiểu trùng ra bên ngoài cơ thể mà chưa thành công, trong lòng áy náy nàng không biết nên làm thế nào cho phải: "Đều do nô tỳ không tốt, đều do nô tỳ gây họa. . . . . . Bây giờ nên làm thế đây. . . . . . ?


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui