Khuynh Thế Phồn Hoa


Đáng tiếc chưa được bao lâu lại truyền đến tiếng khóc thất thanh của Ly Sênh, cả hai không ai nói ai vội buông nhau ra tiến vào xem thử.
Tiểu nha đầu này không biết bị cái gì mà đang ngủ lại khóc ré lên, tay chân quẫy lung tung, cái chăn nhỏ cũng bị đạp văng xuống đất.
"Ai, Sênh nhi, sao thế con?" Ly Chiêu đem nha đầu ôm lên, vuốt vuốt lưng bé: "Không phải vừa thay tã lót sao? Sao lại khóc nữa rồi?"
Nạp Thiểu Song cẩn thận kiểm tra tã, nói: "Không có ướt, sao lại khóc như vậy?"
Dỗ mãi mà nha đầu không chịu nín, thậm chí Ly Chiêu dùng cả tuyệt chiêu chọc cười thì nha đầu nãy vẫn chẳng thèm đoái hoài.
Đột nhiên nghĩ đến gì đó, Nạp Thiểu Song hỏi: "Có khi nào đói rồi không?"
Ly Chiêu liền đưa Khanh Ly Sênh qua cho Nạp Thiểu Song, nàng đành bế nha đầu qua giường ngồi xuống, loay hoay nới lỏng y phục.

Bản thân Nạp Thiểu Song có thể cho con dùng sữa thì tuyệt không nhờ bà иɦũ ɦσα, dù sao đây là con của nàng, để con bé uống sữa người khác chẳng phải điều tốt.
Di chuyển qua ngồi cạnh Nạp Thiểu Song, Ly Chiêu hỏi: "Con đói thật sao?"
"Ni, đói rồi."
Nạp Thiểu Song dùng một tay tháo không được gút yếm, lại ngượng ngùng không muốn nhờ Ly Chiêu giúp đỡ, loay hoay đến đổ một đầu mồ hôi.
Ly Chiêu tinh ý phát hiện, liền đưa tay giúp nàng cởi bỏ, nói: "Có gì nhờ ta, nàng xem, cả người đều là hãn."
Nạp Thiểu Song xấu hổ gật đầu, xoay người sang hướng khác cho Ly Sênh bυ" sữa.
"Nàng đây là ngại ngùng?"
"Ni?" Nạp Thiểu Song đảo mắt, vừa dỗ Ly Sênh vừa nói: "Không có."
"Không có sao phải quay sang đó? Của nàng ta đều nhìn thấy hết rồi, vẫn còn ngại ngùng sao?"
"Không biết xấu hổ!"
Ly Chiêu bật cười, từ đằng sau ôm lấy thắt lưng của nàng, dịu dàng nói: "Ta thích những lúc như vậy, gia đình của chúng ta trọn vẹn, ta ở cạnh nàng và con, thật hạnh phúc..."
Đáy mắt Nạp Thiểu Song đều là ảm đạm, nơi này không phải chỉ là gia đình của nàng, gia đình của nàng hẳn là ở chỗ Khanh Nhược Lan...
...
Qua hai tháng, Nạp Thiểu Song dưỡng hảo thân thể rồi lại báo với Ly Chiêu thời gian tới nàng không đến Bảo Hoa cung, dùng hết thời gian bồi cạnh Khanh Nhược Lan, vì nàng cần phải nối tiếp hương hỏa Khanh gia.

Cũng thời gian này nàng giao lại Khanh Ly Sênh cho Ly Chiêu chăm sóc, dù sao nàng nhận ra Khanh Nhược Lan đôi khi không thích sự hiện diện của nha đầu này, nên để con bé ở chỗ Ly Chiêu là đúng nhất.
Liên tục ba tháng không rời Thái Dư điện, Nạp Thiểu Song cuối cùng cũng hoài thai.

Biết tin Khanh Nhược Lan mừng rỡ vô cùng, ra lệnh bố cáo thiên hạ, nếu là tước quý liền phong thái tử, còn là quân quý sẽ là thạc quân.
Đây chính là khác biệt lớn nhất, lúc Sênh nhi chào đời, Khanh Nhược Lan cũng không nhiệt tình đến như vậy.

Dù sao Nạp Thiểu Song cũng không oán trách nàng, miễn cưỡng nàng ấy chấp nhận nhưng không thể miễn cưỡng nàng ấy yêu thương Sênh nhi như chính con ruột của mình.
Mang thai, Nạp Thiểu Song cũng ít gặp Ly Chiêu hơn, đôi lúc nhớ Sênh nhi sẽ lại thăm một chút rồi về, tuyệt không ở lại qua đêm.
Những gì nàng nợ, đều đến lúc phải hoàn trả.
Khi mang thai Sênh nhi, nha đầu này ngoan ngoãn yên tĩnh hơn nhiều.

Bây giờ mang thai con của Khanh Nhược Lan, nàng ngay cả ăn uống cũng không nổi, nôn lên nôn xuống, phải nhờ thái y sắc cho một chén thuốc tình trạng này mới cải thiện.
Cuối thu, Nạp Thiểu Song nằm sau bức trướng gấm để cho thái y bắt mạch.
Một chốc thái y đứng dậy bẩm tấu: "Hoàng thượng, đứa nhỏ trong bụng nương nương rất khỏe mạnh, theo thần đoán thì đây là song thai."
"Là song thai thật sao?" Khanh Nhược Lan mừng rỡ hỏi: "Thế đoán ra là tước quý hay quân quý không?"
"Cái này thì thần không rõ."
"Được rồi, ngươi xuống lĩnh thưởng đi."
Nạp Thiểu Song phía sau bức mành tất nhiên nghe thấy, cười hỏi: "Hoàng thượng, là song thai đấy, ngài phải nghĩ ra hai cái tên thật hay mới được."
Khanh Nhược Lan đi qua dìu đỡ Nạp Thiểu Song ngồi dậy, giúp nàng vén tóc mai, đáy mắt đều là nhu tình ấm áp: "Không gấp, đợi khi sinh rồi đặt tên cũng được."
"Không muốn, cô muốn cùng ngài đặt tên cho hài tử thôi."
"Hảo, hảo."
Khanh Nhược Lan suy nghĩ một chốc rồi nói: "Nếu hoàng tước thì gọi Khanh Khải Ca, quân quý gọi Khanh Ấu Đan."
"Khải Ca, Ấu Đan, nghe rất hay!" Nạp Thiểu Song lại nói: "Nhưng còn thiếu, nhỡ như một đôi tước quý hay một đôi quân quý thì làm sao?"
"Thì đến đó đặt thêm tên." Khanh Nhược Lan xấu hổ cười: "Nàng hỏi nhanh quá, trẫm cũng nghĩ không ra tên."
Nạp Thiểu Song khanh khách cười, đưa tay nhéo mặt nàng: "Bệ hạ sắp làm mẫu hoàng rồi vẫn không trưởng thành chút nào."
Khanh Nhược Lan hung hăng đè nàng xuống ra sức hôn: "Là trẫm hay nàng không trưởng thành đây hả?"
"Hắc hắc, là ngài!!"
...
Cuối mùa đông, tuyết rơi lác đác, chẳng còn lại gì ngoài bóng cây trơ trọi trước hiên nhà.
Vào đêm trừ tịch, Nạp Thiểu Song lâm bồn, giãy dụa trong đau đớn.
Thái y lẫn bà đỡ đều bị gọi đến giúp hoàng hậu nương nương sinh con, tất cả đèn trong Thái Dư điện được thắp sáng đau cả mắt.

Những ai không có phận sự đều bị đuổi ra ngoài, Khanh Nhược Lan cũng không phải ngoại lệ, lo lắng nhìn cánh cửa đóng kín.
Tiếng hét đau đớn của hoàng hậu nương nương càng lúc càng lớn, lại chậm chạp không sinh được.

Cung nữ ôm một thau lại một thau máu đỏ chạy ra, mất nhiều máu như vậy ngay cả tước quý còn không chịu nổi nói chi đến một quân quý yếu đuối như Nạp Thiểu Song.
Khanh Nhược Lan lo lắng không yên, muốn vào thì bị Tất Nhữ và Tạp Hồng cản lại: "Hoàng thượng ngài bình tĩnh lại đã, vào đó chỉ làm phiền bà đỡ và thái y thôi."
"Nhưng lúc sinh Sênh nhi, Song nhi cũng không đau đến vậy."
"Đó là khi nương nương sinh một đứa nhỏ." Tạp Hồng nói tiếp: "Còn lần này là song thai, khó khăn gấp bội a!"
Bây giờ lời nói cũng chẳng có tác dụng gì, Khanh Nhược Lan như ở trêи đống lửa đứng ngồi không yên, càng không biết phải làm sao mới được.
Lâu đến mức tưởng chừng như trải qua mấy năm xuân thu, trong phòng sinh mới truyền ra tiếng khóc của trẻ con.

Mọi người bên ngoài dường đã trút hết gánh nặng, Khanh Nhược Lan vội chạy đến cửa ngay lúc đó bà đỡ cũng đẩy cửa đi ra.
"Chúc mừng hoàng thượng, là một thái tử và một công chúa."
Khanh Nhược Lan vội tiếp nhận hài tử, một tay nàng ôm không hết, đứa bé còn lại để cho bà đỡ ôm.
"Hoàng thượng ngài ôm chính là công chúa."
"Đều là nữ cả sao?"
"Vâng."
Khanh Nhược Lan mừng rỡ hôn lấy hôn để nha đầu trong lòng: "Đúng là đáng yêu mà, y như Song nhi vậy.

À, trẫm có thể vào thăm nàng được chứ?"
"Được ạ."
Nói xong bà đỡ né sang một bên để Khanh Nhược Lan đi vào điện, rồi cũng nói gót theo sau.
Trong lúc này Nạp Thiểu Song cùng thái y nói qua về sức khỏe hài tử, thấy Khanh Nhược Lan đi vào vô cùng mừng rỡ.
"Bệ hạ..."
"Cực khổ cho nàng rồi." Khanh Nhược Lan ấn lên trán nàng một nụ hôn, dịu dàng nói: "Cũng cảm ơn nàng, Song nhi."
"Đây là trách nhiệm của cô."
Khanh Nhược Lan vẫy tay cho lui toàn bộ cung nữ nội giám lẫn thái y, xoay người ngồi xuống bên cạnh Nạp Thiểu Song, cho nàng nhìn ngắm hài tử trong tay mình.
"Nàng xem khả ái biết bao, đây là công chúa, nha đầu này giống nàng như đúc."
Nói xong, Khanh Nhược Lan ôm lấy đứa nhỏ trong tay bà đỡ, nói: "Còn đây là tiểu thái tử."
Nạp Thiểu Song nhìn con một lúc, khẽ hỏi: "Ai là tỷ tỷ?"
Bà đỡ bên cạnh đáp lời: "Thái tử là tỷ tỷ."
"Ni." Nạp Thiểu Song vỗ về hai đứa nhỏ trong lòng, nói: "Khanh Khải Ca, Khanh Ấu Đan, tên bệ hạ đặt vừa đủ cho các con."
"Ha hả, nàng cũng phát hiện sao?" Khanh Nhược Lan ngọt ngào nói: "Nàng hảo hảo nghĩ ngơi, trẫm đi họp đại thần bàn việc sắc phong cho các con."
"Bệ hạ đi đường cẩn thận."
"Hảo."
Đi đến cửa, Khanh Nhược Lan vẫn cẩn thận nhìn thêm một lần nữa mới rời đi hẳn.
Mãi khi bóng dáng quân vương khuất sau đại môn, Nạp Thiểu Song yếu ớt ra lệnh: "Ngươi cũng lui ra đi, đừng để ai lảng vảng quanh đây, bản cung muốn hảo hảo nghỉ ngơi."
"Vâng, nương nương."
Bà đỡ vâng dạ tuân lệnh rồi đi ra truyền đạt ý chỉ của nương nương, cho lui toàn bộ lính canh ngoài cửa, một nha hoàn cũng không giữ lại.
Trong phòng chỉ còn duy nhất một mình, Nạp Thiểu Song nhìn hai đứa nhỏ trong lòng, đau đớn vuốt ve gương mặt bé xíu.
"Hài tử, đừng trách mẫu hậu, là mẫu hậu không tốt, mẫu hậu phản bội lại mẫu hoàng của các con..."
Đứa nhỏ quơ quơ tay, giống như đòi mẫu hậu ôm một cái.
Vội vã lau đi dòng nước mắt, Nạp Thiểu Song dùng hết sức lực đi xuống giường, chỉ kịp tìm một kiện phi phong mặc vào.
Lầm lũi bước ra khỏi Thái Dư viện, bốn phía lặng yên chỉ còn mỗi tuyết rơi trắng xóa.

Trời hóa ra đã sáng rồi, đêm trừ tịch cũng đã trôi qua một cách bình lặng.
Nạp Thiểu Song thở ra một làn khói mỏng, chậm chạp rảo bước đi về phía trước.
Nếu đã không thể trọn vẹn một đời, thì kiếp này sống cũng chỉ thêm tủi nhục.
Bước chân xiêu vẹo mỗi khi có gió lạnh thổi qua nhưng vẫn kiên cường bước tiếp, trêи mặt đất đóng đầy tuyết ghi lại dấu chân bé nhỏ.

Một đường thẳng đến những bậc thang dài hun hút, Nạp Thiểu Song nhấc từng bước nặng nề đi lên, chẳng bao lâu nữa nàng sẽ đến nơi Nạp Hoành Cơ đứng để tuẫn tiết.
Nạp gia một đời danh chấn thiên hạ, cuối cùng cũng dần tàn lụi, xem ra đây là ngày cuối cùng của Nạp gia...
Đứng trêи thành, mắt nhìn bao quát bốn phương.

Những gì nàng nợ Khanh Nhược Lan, có trả cả đời cũng không hết.

Nàng hận bản thân yếu đuối không đủ dứt khoát, càng hận bản thân chìm trong ngọt ngào ôn nhu của Ly Chiêu.
Là nàng sai rồi, nàng không có tư cách để bao biện, càng không có lý do để giữ lại duy nhất một mình Khanh Nhược Lan.

Căn bản nàng không thể sống tiếp khi ở cạnh bên Ly Chiêu lại luôn cảm thấy áy náy day dứt với Khanh Nhược Lan trong khi ở giữa vòng tay quân vương lại nghĩ về Đạt Lý.
Sai đến bước đường này, không thể quay đầu được nữa rồi...
Không biết Khanh Nhược Lan làm sao biết tin, chạy đến dưới thành, sợ hãi hét lên: "Song nhi nàng làm cái gì thế? Mau xuống dưới đây! Trêи ấy nguy hiểm lắm!!!"
Nạp Thiểu Song yếu ớt nở nụ cười, tay áo phần phật lay động.

Bước chân tiến về phía trước, chỉ cần tiến thêm một bước liền có thể rơi xuống dưới thành, vạn kiếp bất phục.
"Đừng!! Nàng đừng làm như vậy!!!"
Ngay lúc này, Ly Chiêu được Tất Nhữ báo tin liền mặc kệ cái gì cấm đoán, một đường chạy đến dưới thành, sợ hãi nhìn hồng y nhân tựa như nhành liễu tưởng chừng sắp biến tan.
"A Song! Nàng đừng làm chuyện dại dột!! Sênh nhi còn cần nàng chăm sóc nữa..."
Nạp Thiểu Song chua xót phun ra hai chữ: "Xin lỗi..."
Thân ảnh yếu ớt từ trêи cao đổ sụp xuống, chỉ thấy mỗi phật tang hoa nở hai bên đường, xé rách bầu trời lưu giữ một khoảng không u ám.
"Song nhi!!"
Huyết hoa vẩy tung, máu thấm đẫm bộ hồng ý, phi thường quỷ dị...
Khanh Nhược Lan hoảng sợ ôm lấy nàng, bắt lấy bàn tay yếu ớt đang run lên: "Song nhi, tại sao? Tại sao??"
"Không thể trao cho ngài trọn vẹn...!là Song nhi sai rồi..." Nạp Thiểu Song đau đớn nói, theo kẽ môi máu chảy xuống ướt đẫm phi phong bạch sắc: "Cô không xứng đáng với ngài nữa...!không có tư cách ở bên ngài nữa..."
"Không nên nói vậy, Song nhi!! Nàng đành lòng bỏ lại trẫm, bỏ lại Khải Ca và Ấu Đan sao?"
"Xin lỗi..."
"A Song, nàng không có lỗi, lỗi là ở ta!!" Ly Chiêu lung tung lau máu trêи môi nàng, nói: "Ráng chịu đựng, thái y rất nhanh sẽ đến thôi!! Nàng ráng chịu một chút nữa thôi, nhé?"
"Ly Chiêu...!cô hận ngươi..."
"Nàng hận ta cũng được, ta cái gì cũng không sợ, chỉ sợ không có nàng thôi!! Cố lên, thái y sẽ đến ngay đây thôi, nàng cố chịu thêm một chút nữa!!"
"Hận ngươi..." Nạp Thiểu Song siết chặt tay áo của Ly Chiêu, nặng nề phun ra từng chữ: "Càng hận bản thân nảy sinh tình cảm với ngươi...!Ly Chiêu..."
"A Song, đừng nói nữa..."
"Không nói sẽ không kịp..." Nạp Thiểu Song nhìn bầu trời cao rộng, nước mắt nặng nề trượt xuống: "Cuối cùng cũng có thể gặp mẫu hoàng và mẫu hậu rồi..."
"Đừng nói như thế!" Khanh Nhược Lan thống khổ nói: "Nàng muốn Khải Ca và Ấu Đan phải làm sao đây? Hả?"
"Bệ hạ...!Khải Ca, Ấu Đan là con của ngài...!hảo hảo chăm sóc...!hảo..."
Lời còn chưa dứt, bàn tay nằm giữa lòng bàn tay Khanh Nhược Lan buông thõng, va vào nền tuyết lạnh lẽo...
"Song nhi!!!!!!"
============HOÀN============.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui