Khuynh Thế – Thiên Hạ Duy Song

Đêm đen yên tĩnh nhộn nhạo xích sắc vẩn đục, hơi thở tanh thối nồng đậm như một lớp màn u ám phủ lên bầu không khí áp lực chung quanh, khiến người ta hít thở không thông.

Trên con đường bằng đá xanh hôn ám không một bóng người, thây ngã khắp nơi, thi thể tàn phá không cái nào lành lặn. Gió lạnh lướt qua thổi tung từng mảnh lá vụn, huyết khí tiêu điều hoang vu tràn ngập cả Toái Anh thành.

Mùi tanh đến gay mũi từ thân thể Huyết ma phát ra, phảng phất không phải người sống, không có hô hấp. Hắn đứng thẳng trên một cỗ thi thể, hệt như một đầu thú săn đạp huyết mà đến. Cánh tay cháy đen dính đầy máu tươi, sắc đỏ nhiễm đậm bạch y, chiếc mặt nạ quỷ dữ tợn tản mát sát khí âm hàn khủng bố, mái tóc dài rối tung vì tàn sát mải mê mà khuếch tán khí tức quái dị khiến người ta sợ hãi. . .

Dạ Phi Yến kinh ngạc nhìn quái vật trước mắt, nhanh tay che miệng lại, vị tanh nồng dày đặc khiến dạ dày hắn cuộn lên từng đợt buồn nôn.

Một tiếng tê minh dữ tợn, Huyết ma ngửa mặt lên trời thét dài, toàn thân bạo liệt sát khí cuồng loạn làm cho khách *** lung lay muốn đổ, tựa như kẻ điên mang theo dã tính hung tàn, từng bước một hướng khách *** tới gần. . .

“Uy, ngươi. . . Quái vật này đừng tới đây a. . .” Dạ Phi Yến vội vàng quay đầu lại, chỉ thấy Lộng Nguyệt cùng Hách Liên Cô Tuyết thần sắc vẫn như trước không đổi, bình tĩnh giống như hết thảy quanh mình đều trong suốt, đáy mắt không một chút gợn sóng xao động.

Phong Hành Vô Lệ và Vô Nhai nhìn nhau một trận, thấy chủ nhân của mình không hề động, lập tức tung người nhảy lên, nhắm hướng Huyết ma phóng đi. . .

Đao kiếm lẫm lẫm, trong đêm tối múa một đạo tiếp một đạo hàn quang hoa mỹ.

Huyết ma không có binh khí, chưởng phong lãnh lệ như sóng cuồng gầm thét. Mỗi lần xuất ra là kinh phi tiêu táp, hủy vật toái thi. Quang mang lạnh lẽo trên da thịt không chút huyết sắc ẩn ẩn tử vong âm hàn.

Thực cốt tam sát, Tu La đoạn huyết. . . Vô Nhai cùng Phong Hành Vô Lệ đan xen thành từng đạo lam ảnh phiêu hốt, cực nhanh biến ảo chiêu thức, đánh tới chưởng phong của Huyết ma lần lượt sát ra hỏa quang mãnh liệt.

Nương theo một trận gào thét điên cuồng, đao cùng kiếm của Vô Nhai Vô Lệ nháy mắt đâm xuyên qua thân thể Huyết ma, âm hiểm mà quyết tuyệt.

Bất khả tư nghị! Quả đúng là bất khả tư nghị! (bất khả tư nghị: ko thể tưởng tượng)

Thân mình Huyết ma tuy bị đâm thủng, nhưng không một giọt máu nào chảy ra!

Vô Lệ cùng Vô Nhai trừng lớn hai mắt. . .

Đó giống như không có nhục thân, ngay cả máu cũng không có.

Thừa dịp hai người còn đang giật mình ngây ngốc, Huyết ma tung một chưởng, đẩy lui Vô Lệ Vô Nhai ra ngoài mấy chục thước, lê theo cước bộ trầm trọng tới gần khách *** lung lay sắp đổ.

“Thiên a. . . Ngươi đúng là quái vật.”

Màn giao thủ vừa rồi hoàn toàn bị Dạ Phi Yến thu hết vào trong mắt, hắn mũi chân khẽ điểm, từ cửa sổ nhảy ra. Thân pháp nhẹ nhàng cùng Huyết ma dây dưa, cho dù không sử xuất bất kỳ võ công chiêu thức nào lại cản trở Huyết ma đi tới.

Huyết ma rống to một tiếng, bỗng nhiên, một đạo thanh sắc thân ảnh xông tới, vô số cương châm nhỏ như lông trâu phóng đến đầu Huyết ma, không lưu một kẽ hở.

Song cương châm cơ hồ không dậy nổi chút tác dụng. Huyết ma mở ra song chưởng, mang theo bạo nộ chi khí cường liệt, cánh tay giấu trong huyết y bỗng nhiên vươn dài vài thước, mắt thấy sắp bóp lấy cổ Dạ Phi Yến và Nam Phong Ẩn.

“A. . . Lan. . . Không, yến tử, quái vật này thật khủng khiếp a. . .”

Nam Phong Ẩn cùng Dạ Phi Yến đồng thời nghiêng người, né tránh công kích của Huyết ma, nhưng đúng lúc đó, cánh tay Huyết ma liền chặt đứt cột trụ của khách ***. Một tiếng sụp xuống vang vọng phá vỡ màn đêm, khách *** tan nát thành một mảnh tro bụi.

“Hai ma đầu kia còn ở bên trong!” Dạ Phi Yến hoảng hốt, không thể tin nhìn về phía khách *** lúc này đã là một đống phế tích, cảm giác khủng hoảng chợt nảy sinh.

“Giáo chủ.”

“Cung chủ.”

Vô Lệ Vô Nhai đồng thời lên tiếng, nỗi lo âu chưa bao giờ có lan tràn nơi đáy lòng.

Bọn họ tuy rằng không tin chủ nhân của mình cứ như vậy bị chôn vùi trong phế tích, nhưng sợ hãi bất an vẫn như trước không thể kiềm chế thiêu đốt toàn thân.

Nam Phong Ẩn ‘Xoát ────’ một tiếng mở ra chiết phiến, liều mạng quạt cho mình chút gió, “Ai nha, đừng lo lắng, bọn họ khẳng định không có việc gì.”

“Làm sao có thể? Ta căn bản không phát hiện bọn họ từ khách *** lao ra!” Hai mắt Dạ Phi Yến đỏ lên, nhìn về phía Huyết ma y phục ướt đẫm máu tươi đang đứng đó, lửa giận tức khắc sôi trào.

“Ta muốn giết hắn.”

Nam Phong Ẩn vừa định ngăn đón, lại cản không kịp, mà Phong Hành Vô Lệ cùng Vô Nhai chợt cảm thấy khí tức băng lãnh quen thuộc từ phía sau truyền đến. Bọn hắn đột nhiên xoay người, chỉ thấy Lộng Nguyệt và Hách Liên Cô Tuyết đã đứng đó không biết từ khi nào, gương mặt yêu dị bình thản như nước hồ mùa xuân, hoàn toàn không hề tương xứng với quang cảnh đồ sát thị huyết trước mắt.

“Ai nha, ta đã nói rồi, hai người các ngươi nhất định sẽ an nhiên vô dạng, yến tử kia lại không tin ta.” Nam Phong Ẩn dõi theo Dạ Phi Yến, nhất thời có chút kinh hoảng.

Hắn kinh hoảng không phải vì chiến cục, mà vì võ công tu vi Dạ Phi Yến tiềm tàng.

Từng chút một bộc lộ ra đều bị Lộng Nguyệt xem tại đáy mắt.

Nam Phong Ẩn ở một bên nôn nóng đến cả người đầy mồ hôi: Dạ Thương Lan ơi Dạ Thương Lan, ngươi lần này xem như xong rồi. . .

Nam Phong Ẩn vừa lật chiết phiến, mấy căn ngân châm li ti từ phương hướng bí mật bắn tới hậu cảnh Dạ Phi Yến.

Một trận tê dại như điện lưu truyền khắp toàn thân, cánh tay nguyên bản muốn xuất thủ nháy mắt trở nên vô lực. Dạ Phi Yến tựa hồ cảm thấy không thích hợp liền mắng, “Con bà nó, ai ám toán ta?!”

Lực lượng toàn thân tản ra tứ phía, mắt thấy Huyết ma sẽ nắm lấy cổ Dạ Phi Yến, tình cảnh chỉ mành treo chuông, Lộng Nguyệt nâng cổ tay, chưởng phong cường đại quấn quanh thân mình Dạ Phi Yến, đưa hắn ném tới phía sau.

Dạ Phi Yến ngã xuống đến xương cốt cả người đều muốn rời ra từng mảnh, vừa muốn chửi ầm lên, trước mắt là hai thân ảnh quen thuộc khiến hắn rốt cuộc thả lỏng thở nhẹ một hơi.

“Uy, hai ma đầu các ngươi rốt cuộc không có việc gì a. . .” Dạ Phi Yến đứng dậy, vỗ vỗ bụi đất trên người, một bộ như trút được gánh nặng.

“Nguyên lai tử yến tử ngươi võ công cũng không kém a, bản cung hôm nay được mở rộng nhãn giới.” Hách Liên Cô Tuyết tà tà cười lạnh, liếc mắt nhìn Nam Phong Ẩn ra vẻ không chút để ý, “Nếu người nào đó không quấy rầy, không chừng còn có một trận kinh hỉ lớn hơn cho bản cung chiêm ngưỡng.”

Nam Phong Ẩn mở ra chiết phiến, nháy mắt che lấy mặt mình, ngăn cản luồng mâu quang băng hồng đang nhìn thẳng vào hắn.

Dạ Phi Yến vừa định biện giải, Lộng Nguyệt xoay người, đáy mắt tràn đầy tà tứ cùng quang mang xuyên thấu hết thảy, vuốt nhẹ gương mặt tuấn tú của Dạ Phi Yến, nụ cười càng thêm tà mị, “Tặc yến tử, chờ sau khi hồi giáo, ngươi phải giải thích rõ ràng cho bổn tọa.”

“Giải thích?”

Lộng Nguyệt khóe môi gợi lên một đường cong đầy tà ác khiến Dạ Phi Yến mao cốt tủng nhiên: “Giải thích nhiều năm như vậy, ngươi bày ra diễn rốt cuộc là muốn diễn cái gì?”

“Ta nào có. . .”

Lộng Nguyệt và Hách Liên Cô Tuyết không muốn tốn nhiều lời với Dạ Phi Yến, lập tức xoay người nhảy lên, quang mang yêu dị xẹt qua đáy mắt, đem mỗi một chỗ trên thân Huyết ma săm soi triệt để.

Khí tức hung tàn bạo ngược quanh thân Huyết ma tản ra, phảng phất nộ ý điên cuồng không thuộc về nhân loại phá tan đêm tối. Mị tử cùng hoặc hồng yêu dã giao nhau lướt qua, phóng xuất lực lượng ma tính.

Cả Toái Anh thành, toàn bộ phòng ốc đều chấn động, nước sông bao quanh thành trì phun trào. Từng con sóng thật lớn cuồn cuộn nổi lên, hàn quang bốn phía mạnh mẽ xoay tròn, tựa như một thanh thủy kiếm sắc bén đâm thẳng đến Huyết ma.

Lộng Nguyệt và Hách Liên Cô Tuyết đồng thời xuất chưởng, bổ về phía phần cổ trắng bệch không chút độ ấm trước mắt. Thủy kiếm xuyên qua ***g ngực Huyết ma, lực trùng kích mạnh mẽ đánh tan chiếc mặt nạ quỷ che lấp dung mạo.

Tử mâu hồng mâu cùng lóe lên một tia âm lãnh, lực đạo trong tay có chút chần chờ.

Thân thể không thuộc về nhân loại! Không có tử huyệt!

Quái thanh khàn khàn theo cổ họng phát ra, Huyết ma cấp tốc che mặt, nhanh nhẹn chuyển người, một đoàn hắc sắc khí thể nuốt hết toàn thân hắn.

Trận đánh hoa lệ mà âm tuyệt sau khi Huyết ma rời đi dần bình ổn, Lộng Nguyệt cùng Hách Liên Cô Tuyết cũng không đuổi theo. Một người rũ mâu mỉm cười, một người khẽ nhắm hai mắt, bình tĩnh như đang cân nhắc điều gì.

.

Thi thể đầy rẫy cả Toái Anh thành, máu đỏ tươi uốn lượn nhỏ giọt.

“Nguyệt ca ca. . . Tuyết ca ca. . .” Thanh âm non nớt mà thanh thúy từ phương xa truyền đến, Nguyệt Hồn ôm lấy Mạt nhi kinh hoảng vội vàng lại đây.

“Giáo chủ.”

Lộng Nguyệt nhìn nữ hài vẻ mặt tinh thuần, khuôn mặt tròn mập khôi phục trắng nõn, bộ dáng đáng yêu chọc người trìu mến như có thể tinh lọc đêm đen thị huyết, thuần chân mà tốt đẹp.

“Mạt nhi. . .” Lộng Nguyệt nhướn mắt, tử mâu tà mị tản ra vẻ thanh lãnh, “Làm sao lại đi đến nơi này?”

Mạt nhi đang mút ngón tay chốc lát cứng đờ, nhãn thần nguyên bản tràn ngập vui sướng đong đầy nước mắt, lăn trên hai gò má phấn hồng nhỏ giọt, đột nhiên oa oa khóc lớn, “Người xấu. . . Người xấu giết sư phụ. . . Mạt nhi nhìn thấy một người xấu mang mặt nạ giết sư phụ. . .”

“Sau đó thì sao?” Nụ cười của Lộng Nguyệt càng thêm tà dị, đáy mắt chứa đựng thần sắc không người có thể suy đoán.

Mạt nhi nương theo khóc lóc nghẹn ngào mơ hồ trả lời, “Bọn họ muốn giết Mạt nhi. . .”

“Thế nào mà trốn được?”

Mạt nhi khóc đến thê lương, tâm có bạc tình đi nữa sau khi nghe được tiếng khóc của nàng phảng phất đều có thể bị hòa tan.

“Người xấu muốn dẫn Mạt nhi đi đến một nơi thật tối, sư phụ trước kia cho Mạt nhi vài khỏa dược hoàn, nói nếu một ngày có người xấu đến bắt Mạt nhi, đem dược hoàn bóp nát thành phấn mạt rải lên người xấu, liền có thể đào thoát.”

Lộng Nguyệt đến gần Mạt nhi, “Thì ra là thế. . .” Hắn nâng nhẹ chiếc cằm nộn thịt của nữ hài, tử mâu thâm trầm ngả ngớn, “Mạt nhi có nhớ rõ địa phương thật tối kia làm sao đi?”

Hơi thở yêu tà tản ra trên gương mặt nữ hài, nụ cười phong tình điên đảo chúng sinh khiến Mạt nhi cảm thấy một trận hoảng hốt cùng sợ hãi tử vong, khẩu khí bức bách làm cho trái tim nhỏ bé của nữ hài bùm bùm đập dồn.

“Ta. . .” Mạt nhi hô hấp có chút bất ổn, song tử mâu nhìn thẳng vào nàng âm lệ giống như có thể đem linh hồn xuyên xỏ qua không chút dư thừa, “Nhớ. . . nhớ rõ. . .”

Lắp bắp vài câu, Mạt nhi bị cặp tử mâu âm độc dọa cho lại khóc lớn.

“Giáo chủ đại nhân, ta nói ngươi đừng có dọa người như vậy được không?” Dạ Phi Yến nhìn về phía Lộng Nguyệt, mục quang tà mị kia làm như muốn đem nữ hài nuốt trọn.

Lộng Nguyệt khôi phục bình tĩnh, tiếu ý vô hại treo bên khóe môi, trấn an Mạt nhi đang hoảng sợ, “Mạt nhi buổi tối ngủ với ta.”

“Ta nghĩ việc này không nhất thiết.” Hách Liên Cô Tuyết bổ ra một chưởng, đem Mạt nhi hấp vào trong ngực, thần sắc hơi chút tà lãnh ẩn giấu nơi đáy mắt làm cho người ta nhìn không thấu, đoán không ra, “Vẫn là theo ta ngủ đi.”

“Bổn tọa cho rằng không cần làm phiền Hách Liên cung chủ mới hảo.” Thân ảnh Lộng Nguyệt loáng lên nhanh như gió, lại đem Mạt nhi ôm vào ngực, tử mâu thâm u khó dò.

“Nhật Nguyệt giáo chủ nhật lý vạn kỵ, không nên ôm hài tử đi ngủ.” Hách Liên Cô Tuyết từ trong lòng Lộng Nguyệt ôm lấy Mạt nhi trở về.

Hai người đoạt đến cướp đi không dưới mười lần, giống như đang tranh giành một kiện bảo bối vô giá. Cuối cùng, Mạt nhi rơi vào trong tay Hách Liên Cô Tuyết.

Dạ Phi Yến thầm nghĩ: hai ma đầu kia từ khi nào nảy lòng từ bi?

“Mạt nhi trước kia vẫn là ta ôm ngủ, đúng không?” Hách Liên Cô Tuyết rũ mâu nhìn nữ hài có chút kinh hách, con ngươi hỏa hồng tản ra lãnh mang phảng phất lưỡi đao vô hình sắc bén, đem Mạt nhi đâm đến thương tích đầy mình, không cách nào né tránh.

Ai cũng đều nghe ra, ngữ khí ôn hòa kia tản mát âm lãnh, lại cất giấu vô tận sát ý.

Nam Phong Ẩn nhìn thần sắc Lộng Nguyệt cùng Hách Liên Cô Tuyết ám trầm mà mơ hồ, đầu mi nhíu chặt, đáy lòng ẩn ẩn có chút bất an xẹt qua.

Hắn tới gần nữ hài trong lòng Hách Liên Cô Tuyết, thần sắc như trước đầy mị khí, vỗ nhẹ lên gương mặt nhỏ nhắn của Mạt nhi, tươi cười sáng lạn, lơ đãng chuyển đề tài, “Thật là một hài tử đáng yêu a.”

Thừa dịp mấy người không chú ý, ngón tay Nam Phong Ẩn như chuồn chuồn lướt nước phất qua thân thể Mạt nhi, động tác âm thầm bí mật ngay cả nữ hài cũng không cảm nhận được.

Nụ cười sáng lạn bỗng ngưng trệ trên mặt, đáy mắt Nam Phong Ẩn trong phút chốc hiện lên một tia hàn mang đầy kinh dị. . .


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui