Khuynh Thế – Thiên Hạ Duy Song

Bởi Lộng Nguyệt tìm mọi cách ngăn trở, Hách Liên Cô Tuyết lại lo lắng nội tức của Tuyệt Ảnh hỗn loạn, không thể không thu hồi Sáng Thần Cửu Thức dùng nội lực bình thường giúp Tuyệt Ảnh hộ thể.

Nhìn biểu tình tà khí suy ngẫm của yêu tà nam tử, Hách Liên Cô Tuyết trong lòng tràn đầy phẫn nộ cùng không cam lòng.

Nhưng cho dù như vậy, nhãn mâu thâm hồng băng lãnh lại lóe lên thần sắc bất khả tư nghị.

Nội lực của Lộng Nguyệt cư nhiên đã cường đại đến mức này. . .

Lục mạch bị tổn thương, âm dương khó điều hòa, chỉ có thể dùng quy tức liệu pháp dung nhập bách hài, đem chân khí tản mát bốn phía quy về một thể, hơi chút vô ý sẽ dẫn đến tẩu hỏa nhập ma, kinh mạch vỡ tan mà chết.

Tử mang yêu diễm khởi động kết giới phòng hộ, lòng bàn tay Lộng Nguyệt truyền nội lực vào thất kinh bát lạc của Tuyệt Ảnh, cẩn thận thăm dò thân thể suy yếu, dung nhập lực lượng cường đại nhằm khôi phục tổn thương.

Quang mang hỏa hồng chậm rãi thâm nhập nội tức không ngừng xao động, Hách Liên Cô Tuyết cảm nhận dòng máu đang lưu chuyển trong cơ thể Tuyệt Ảnh, nhãn mâu băng hồng xẹt qua một tia âm lãnh.

Chưởng lực của Tà Hoàng quả nhiên không phải bình thường. . .

Hắn cơ hồ không thể tra xét được chưởng pháp tinh túy, càng không cách nào phỏng đoán võ công tu vi của Tà Hoàng.

“Rất đặc biệt phải không?” Tử mâu khẽ nhướn, chăm chú nhìn Hách Liên Cô Tuyết biểu tình suy nghĩ sâu xa.

“Võ công Tà Hoàng tu luyện không phải của Trung Nguyên.”

“Không sai.” Nội lực trong tay Lộng Nguyệt không khỏi gia tăng vài phần, “Đây là môn võ công thần bí kết hợp từ Vu ma chi thuật của Tây Vực cùng Đông Doanh Huyễn thuật, mà Tà Hoàng là người duy nhất tu luyện loại võ công này.”

Hách Liên Cô Tuyết cười tà lãnh, “Thế nào? So với võ công của yêu tinh ngươi còn thần bí hơn?”

Lộng Nguyệt mỉm cười rũ mâu, cũng không trả lời.

“Làm thế nào phá giải?”

“Không thể.”

“Phương pháp bình thường đương nhiên không thể.” Hách Liên Cô Tuyết chăm chú nhìn vào cặp tử mâu đang trốn tránh, nhãn mâu thâm trầm sắc bén lấp lóe quang mang.

Bỗng nhiên, trong miệng Tuyệt Ảnh trào ra máu tươi, gương mặt tái nhợt bị tử mang vờn quanh rốt cuộc có một tia huyết sắc.

Tử mang tiêu tán, Lộng Nguyệt thu hồi chưởng lực, tử mâu chợt trở nên ảm đạm.

Hách Liên Cô Tuyết cổ tay khẽ đảo, nháy mắt đỡ lấy ***g ngực không ngừng phập phồng của Tuyệt Ảnh, bình ổn huyết khí tán loạn bên trong thân thể hắn, đáy mắt hiện lên một tia mong đợi không dễ bị phát hiện.

“Kỳ thực, ngươi rất để ý đến sinh tử của Tuyệt Ảnh, có đúng không?” Cánh môi ấm áp yêu dã phất qua phần cổ Cô Tuyết, hương khí nhàn nhạt chậm rãi tản ra. Thanh âm độc đáo truyền vào tai, mang theo ý tứ xuyên thủng tầng tầng màn chắn che giấu nội tâm của hắn, khiến người ta vô pháp phản bác.

“Ta xác thực để ý hắn.”

Nụ hôn nơi cổ giây lát chợt cứng đờ.

Hồng mâu nhẹ nhàng khép lại, sau khi cảm giác được chân khí trong cơ thể Tuyệt Ảnh đã hoàn toàn ổn định, Cô Tuyết bỗng nhiên xoay người ôm lấy thắt lưng Lộng Nguyệt, đẩy hắn áp sát lên thạch trụ gần đó, ngẩng đầu khẽ liếm cánh môi nóng rực của người trước mặt, “Nhưng không giống như ngươi.”

“Vội vã giải thích như vậy, ngươi thật sự cho rằng ta sẽ làm gì đó với Tuyệt Ảnh?” Lộng Nguyệt nâng lên cằm Cô Tuyết, nhãn mâu đầy tà khí đem người trong lòng quan sát vô cùng thấu triệt, “Ngươi cho rằng Mị Đồng giống như ngươi trước đây, cho nên từ lần đầu ngươi gặp hắn, nội tâm sẽ không thể kiềm chế mà thương hại.”

“Cho tới bây giờ ta không hề thương hại hắn.”

“Nhưng ngươi quan tâm hắn.” Lộng Nguyệt ôm lấy thân thể Cô Tuyết, kéo hắn kề sát ***g ngực mình, đem cặp hồng mâu kia nhìn chăm chú như muốn thôn tính hoàn toàn, “Vốn dĩ bị thế giới này vứt bỏ, giãy dụa tuyệt vọng trong địa vực hắc ám, ngươi muốn giúp Mị Đồng tìm được giải thoát, cũng như giúp Hách Liên Cô Tuyết trong quá khứ giải thoát.”

Thanh âm của Lộng Nguyệt rất bình tĩnh, nhưng mỗi một câu đều chạm đến miệng vết thương của Cô Tuyết. Hắn hơi rũ mâu, ánh mắt thông thấu khiến Cô Tuyết không cách nào trốn tránh.

“Ngươi thật sự, rất đáng sợ. . .” Hách Liên Cô Tuyết lạnh lùng cười khẽ, đối diện đôi phượng mâu thâm tử sắc, “Sự tình liên quan đến ta tựa hồ ngươi không có gì là không biết, nhưng những chuyện ngươi giấu diếm ta, làm thế nào giải thích?”

Lộng Nguyệt buông ra Hách Liên Cô Tuyết, tử ảnh mờ ảo lướt qua mị nhãn băng hồng, lưu lại một câu không chút tình tự dao động, “Ta không thể giải thích.”

Bóng dáng yêu tà biến mất khỏi gian phòng, mang đi nỗi sầu lo cùng ảm đạm chất chứa trong tâm trí.

Khóe môi Hách Liên Cô Tuyết gợi lên một tia chua xót, đáy lòng đồng dạng xẹt qua một mạt ảm đạm. Hắn đi đến bên giường, nhẹ nhàng ngồi xuống bên cạnh Tuyệt Ảnh, nhãn mâu thâm hồng lui đi băng hàn cô tuyệt cùng khí phách thuộc về một vị cung chủ.

“Cung chủ. . .” Tuyệt Ảnh thập phần mỏi mệt mở mắt, trong tầm nhìn mơ hồ phản chiếu một đôi băng tuyết yêu mâu.

Thần sắc kinh ngạc chợt hiện trên gương mặt tái nhợt, Tuyệt Ảnh vừa muốn đứng dậy lại bị Hách Liên Cô Tuyết nháy mắt chế trụ bả vai, ngăn trở động tác của hắn.

“Đây không phải ảo cảnh, Tuyệt Ảnh, hảo hảo sống sót.” Hồng y nam tử khóe môi khẽ nhếch, ngẫm nghĩ một trận, con ngươi thâm hồng lóe lên một mạt tiếu ý nhu hòa.

Suy nghĩ nguyên bản không được tỉnh táo bởi vì nụ cười yêu mị kia mà giật mình hồi thần.

Cung chủ đang cười. . .

Tung rằng chỉ là nụ cười nhàn nhạt không dấu vết, nhưng Tuyệt Ảnh lại thấy rất rõ ràng, cung chủ cư nhiên cười với hắn. . .

“Yến tử kia đối với ngươi không sai.” Hách Liên Cô Tuyết tiến đến bên tai Tuyệt Ảnh, nhẹ giọng phun ra, “Hảo hảo quý trọng hắn, đây là mệnh lệnh.”

Tuyệt Ảnh cả kinh, vừa muốn mở miệng, thân ảnh hỏa hồng đã biến mất khỏi tầm mắt.

Khi Hách Liên Cô Tuyết từ trong phòng đi ra, Dạ Phi Yến vô pháp che giấu nội tâm mừng rỡ, nhìn gương mặt băng lãnh yêu mị kia giống như không dám tin tưởng.

“Uy, ngươi. . . Độc mỹ nhân nói cái gì với Tuyệt Ảnh?”

Hách Liên Cô Tuyết cười châm chọc, thú vị nhìn bộ dáng kích động của Dạ Phi Yến, “Ta nói với Tuyệt Ảnh. . .”

Trái tim Dạ Phi Yến chợt căng thẳng.

Cô Tuyết tiến đến bên tai Dạ Phi Yến, tà lãnh nhếch môi, “Tử yến tử ngươi thật đáng ghét!”

Dứt lời, căn bản không để ý đến Dạ Phi Yến ở phía sau chửi ầm lên, hồng bào tựa như hỏa vân nhanh chóng biến mất.

.

Dạ Phi Yến cắn chặt môi, nháy mắt xông vào phòng. Khi hắn nhìn đến hai tròng mắt kỳ dị kia mở ra, quang mang u lam cùng đêm tối giao hòa giống như ngọn lửa sinh mệnh của hắn, bùng lên thiêu đốt trái tim héo tàn.

Mị Đồng. . . Ngươi rốt cuộc cũng mở mắt ra xem ta. . .

Mị Đồng. . .

“Ngươi có biết, mạng của ngươi với ta mà nói có bao nhiêu trọng yếu. . .” Dạ Phi Yến đem Tuyệt Ảnh ôm vào ngực, hốc mắt vốn khô khốc lại chảy xuống lệ châu.

Ôm chặt người tưởng chừng mất đi nay đã trở về, cảm thụ một loại được thiên địa chiếu cố chưa bao giờ có, Dạ Phi Yến lần đầu tiên hy vọng hạnh phúc gần trong gang tấc có thể kéo dài vĩnh cửu.

“Thương. . .” Cánh môi ướt át nháy mắt chặn lại lời của Tuyệt Ảnh, Dạ Phi Yến cuốn lấy đầu lưỡi trúc trắc, mê luyến triền miên.

Khuôn mặt tuấn tú tái nhợt bởi nụ hôn sâu mà trở nên ửng đỏ, Tuyệt Ảnh lần đầu tiên lưu luyến cảm giác như thế, ấm áp mà an nhàn, vĩnh viễn không còn huyết tinh cùng tử vong băng lãnh.

“Đời này của ngươi chỉ có thể cho ta.” Dạ Phi Yến nâng lên gương mặt của người trong lòng, không cho hắn có cơ hội phủ định, “Tuyệt Ảnh, ngươi trốn không thoát!”

“Ta cho tới bây giờ chưa từng nói sẽ trốn tránh!” Hai tròng mắt tà dị biến ảo sắc thái rực rỡ như lưu ly, thanh âm thoáng chút suy yếu dị thường quyết tuyệt.

Môi cùng môi lại thiếp hợp, Dạ Phi Yến vòng tay ôm chặt cổ Tuyệt Ảnh, cẩn cẩn dực dực khơi mào tình niệm của hắn. Bóng dáng hai người trong không gian ấm áp từng chút một hòa tan băng giá lạnh lẽo. . .

.

Gió thu phất qua mặt hồ gợi lên từng gợn sóng hiu quạnh.

Một yêu tà nam tử dựa vào lan can mà đứng, đầu ngón tay nhảy múa khơi lên âm luật du dương, bích tiêu dưới ánh mặt trời lấp lóe hàn quang chói mắt.

Gió mát thổi tán tử phát yêu diễm, từng sợi tóc dài lướt qua phượng mâu tà khí, lại không cách nào che giấu nỗi cô đơn ảm đạm trong mắt.

Phi điều hỏa hồng nghỉ ngơi trên cành, im lặng không phát ra nửa tiếng kêu vang. Lông đuôi đỏ rực thỉnh thoảng rung động, lẳng lặng lắng nghe niềm thương tịch của chủ nhân nó.

“Hỏa nhi, nếu ta có năng lực cải biến thế đạo, nhất định ta sẽ không để cho mạng kiếp của hắn phát sinh.”

Huyền Hỏa khẽ vỗ cánh, làm như đáp lại lời yêu tà nam tử.

“Nhưng sự việc cố tình. . . không như mong muốn.”

Đầu ngón tay đâm sâu vào lòng bàn tay, máu đỏ tươi chảy thành dòng, ngưng đầy vô tận thương tiếc cùng đau khổ bất lực.

“Thương thiên thật tàn nhẫn!” Bích tiêu trong tay yêu tà nam tử vỡ nát thành bột phấn, gợn sóng trong hồ bị nội lực mạnh mẽ ảnh hưởng bắt đầu nhộn nhạo xao động. (Thương thiên: trời xanh)

Bầu trời màu bích lam ẩn ẩn khí tức thê lương, đó là cảnh tượng bao la vĩ đại như biển rộng khôn cùng, tỏ rõ thiên địa vô tình trước nhân loại nhỏ bé, hờ hững nhận lấy sự phẫn nộ của một con người.

“Nếu đã an bài Yêu thế liên hoàng phục sinh, vì cái gì phải khiến ta yêu hắn!”

Huyền Hỏa tựa hồ bị tiếng rống giận làm cho kinh hách, nó vươn ra hai chiếc cánh hỏa hồng, nương theo tiếng tê minh ai oán bay lên không trung bát ngát, ở phương xa xướng lên khúc ca đầy vẻ bất đắc dĩ.

Tử mâu bỗng nhiên tản ra huyết sắc ngoan tuyệt, “Cái gì thiên cổ chú ngôn? Cái gì mệnh kiếp buông xuống? Ta Lộng Nguyệt cho dù hủy diệt thiên hạ nghịch thiên hành đạo thì thế nào? Cho dù vĩnh viễn trụy nhập địa ngục cũng có ta bồi hắn!”

Thanh âm bá đạo cùng thương thiên đối kháng, không có nửa phần thành kính, chỉ có kháng cự cùng kiên định không chút hối hận.

Bỗng nhiên, cổ yêu tà nam tử bị một cánh tay nháy mắt ôm lấy, cánh môi lạnh lẽo phủ lên môi hắn, nhãn mâu thâm hồng thoáng hiện tình tự nóng bỏng.

Thâm tử hoặc hồng trường phát tản ra dây dưa. Nụ hôn mãnh liệt đến hít thở không thông cũng không muốn tách rời, Cô Tuyết đem Lộng Nguyệt đặt dưới thân, bàn tay giữ chặt bên hông hắn, khẽ liếm gương mặt tuấn mỹ cố gắng bình ổn phẫn nộ cùng điên cuồng của yêu tà nam tử.

Nam nhân này, có phải lại vì hắn mà nổi cơn tức giận?

Là vì lời chú ngôn khôi hài như Tà Hoàng đã nói sao?

Hắn cho tới bây giờ đều không quan tâm thế gian gây cho hắn những gì, vì cái gì nam nhân này vẫn để ý đến thứ chú ngôn vô dụng đó?

“Nguyệt. . . Đừng bày ra bộ dạng như vậy, ta sẽ đau lòng.” Cô Tuyết hôn lên cặp phượng mâu thâm tử sắc, hồng mâu dần nảy lên lửa tình cháy bỏng.

Tâm tình của y đã mỏi mệt đến thế nào? Suốt nửa canh giờ, y cũng không phát hiện sự hiện hữu của hắn.

Cô Tuyết đứng cách đó không xa, lẳng lặng nghe mỗi một câu của Lộng Nguyệt, từng từ từng chữ đều khiến người ta đau lòng đến vô pháp thừa nhận.

Lộng Nguyệt gắt gao ôm chặt hồng y nam tử, gắt gao đưa hắn kề sát nơi trái tim.

Tâm của hắn sao có thể không đau?

Cái gì thiên mệnh kiếp số? Cái gì Huyết sát cô tinh? Nếu thật sự gặp phải kiếp nạn, hắn Lộng Nguyệt cho dù khuynh tẫn sinh mệnh cũng tuyệt không để Cô Tuyết rời đi bên mình.

Cô Tuyết của hắn, Cô Tuyết mà hắn trút hết sinh mệnh đi yêu, Lộng Nguyệt làm sao có thể dễ dàng tha thứ người khác chạm vào nửa phần?

“Nguyệt, nếu có một ngày thế gian này thật sự dung không được chúng ta, ta Hách Liên Cô Tuyết cũng sẽ cùng ngươi xuống địa ngục khinh cuồng!”

Dưới bầu trời rộng lớn, thanh âm của hồng y nam tử quanh quẩn vang vọng, hết thảy cảnh sắc chung quanh thoáng chốc trở nên an tĩnh.

Hai đôi mắt vô cùng trấn định, tựa hồ sớm đã nhìn thấu hết thảy.

Lộng Nguyệt vỗ nhẹ gò má Cô Tuyết, khóe môi nở nụ cười tà mị mà nhu hòa, nhẹ nhàng bóc ra từng lớp y bào hỏa hồng, ngay trên lạc ấn hoa đào diễm lệ hạ xuống một dấu hôn sâu. . .

***


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui