Khuynh Thế – Thiên Hạ Duy Song

Sương lạnh đem Đoạn Tình Nhai phủ lên một tầng mù mịt hồi lâu vẫn không tiêu tan. Qua màn sương mờ,  loáng thoáng nhìn thấy một thân ảnh hỏa hồng yêu mị.

Hồng y nam tử tĩnh tọa trong bồn nước lạnh lẽo thấu xương, hai hàng mi dài ngưng kết băng châu. Một ngọc diện thiếu niên đứng bên người hắn, trong tay nắm chặt ngân châm, chần chừ không muốn xuống tay.

Nhãn mâu băng hồng thoáng mở, tô điểm trên yêu nhan tái nhợt hai đạo quang mang rực rỡ tựa huyết. Trời đông giá rét cũng thua kém một phần tà lãnh bên trong hồng mâu.

“Giúp ta hồi phục thị lực.”

“Hách Liên cung chủ. . .” Nam Phong Ẩn không biết nên làm thế nào mở miệng, “Phương pháp này không đến thời điểm cuối cùng, vẫn là không nên. . .”

“Đừng nói nhiều !” Ngữ khí của Hách Liên Cô Tuyết vô cùng kiên quyết, căn bản không cho phép phản kháng, “Ngươi quên một thức cuối cùng trong Sáng Thần Cửu Thức hay sao? Nếu ngươi không dám động thủ cứ việc bước ra, ta tự mình làm.”

“Cung chủ !” Nam Phong Ẩn nâng ngân châm trong tay, lần đầu tiên cảm thấy tay mình như đang đeo một khối đá nặng nề, đầu ngón tay không ngừng run rẩy, “Ta. . . giúp ngươi.”

Ngọc diện thiếu niên đi đến phía sau hồng y nam tử, xả xuống làn tóc hỏa hồng như lưỡi lửa hừng hực thiêu đốt khiến hai mắt hắn có chút buốt nhói.

Ngân châm trong tay Nam Phong Ẩn liên tiếp run rẩy, cuối cùng hắn cắn chặt khớp hàm, không chút lưu tình đâm thẳng vào cổ hồng y nam tử, đằng văn Huyết dạ yêu la dưới ngân mang trên thân châm chiếu rọi càng thêm yêu diễm. Hách Liên Cô Tuyết nhẹ nhàng nâng tay, chậm rãi chụp lên tâm khẩu, mang theo niềm quyết tuyệt bình sinh chưa bao giờ có khẽ cười ra tiếng. . .

Bỗng nhiên, một đạo hỏa mang từ thân thể Cô Tuyết phóng ra, tựa như liệt diễm phá thể sáng lên viêm hỏa cuồng ngạo cổ hoặc, trùng kích vách đá của Đoạn Tình Nhai cao gần ngàn trượng. Làn nước nguyên bản an tĩnh chảy xuôi vào lúc này chợt bắn lên cao, hướng bầu trời rộng lớn tuôn trào, giống như tuyết lở gây nên chấn động quét ngang cả Đoạn Tình Nhai !

Vách đá sụp đổ, đá vụn vỡ tan thành từng mảnh nhỏ rơi xuống tuyết thủy lạnh lẽo, tạo nên bọt nước  lẫn hoa tuyết bắn tung tóe, giống như mưa tuyết ngưng lãnh đầy trời mãi không tiêu tan. . .

Trong một khắc đồng hồ ngắn ngủi, Đoạn Tình Nhai đã bị hủy diệt hoàn toàn. Gió lạnh lăng liệt rít gào, bông tuyết li ti bay xuống che phủ bóng dáng hai người. . .

Tầm mắt của Nam Phong Ẩn vẫn không dời khỏi thân ảnh yêu hồng.

Trong cuộc đời này, đây là lần đầu tiên hắn phải lựa chọn làm một việc gian nan như thế.

Ngân châm của hắn đang gia tốc bào mòn tính mạng của một con người.

Lúc này đây, nam tử tuyệt mị trước mắt đã thật sự  hướng đến tuyệt lộ. . .

.

Trong màn sương nồng đậm, thân ảnh hỏa hồng yêu mị càng thêm rực rỡ chói mắt, giống như liệt hỏa trọng sinh thiêu đốt toàn bộ thế gian hoang vu.

Làn tóc hỏa hồng theo gió tung bay, che khuất đôi mắt băng hồng của hồng y nam tử. Một lọn tóc buông xuống nơi xương quai xanh vào lúc này lại biến thành màu ngân bạch như tuyết.

Hồng mâu nhẹ nhàng mở ra, khôi phục mục quang cô lãnh tà khí, mị hoặc nhiếp nhân, mang theo tiếu ý thản nhiên trào phúng.

Quang minh biến mất rốt cuộc đã tái hiện, nhưng không ai biết, hiện giờ, đóa yêu hoa độc tẫn thiên hạ này đã là nỏ mạnh hết đà.

“Cung chủ. . .”

“Ngươi không cần tự trách, đây là lựa chọn của ta.” Hách Liên Cô Tuyết đứng dậy, không hề nhìn nét mặt phức tạp của ngọc diện thiếu niên. Ánh mắt hắn vẫn như trước băng lãnh cao ngạo, hỏa hồng tú bào thoáng lay động, tựa như hồng liên nở rộ, dần trở nên mơ hồ trong màn sương.

Nam Phong Ẩn mệt mỏi nhắm mắt lại, bên tai văng vẳng mỗi một câu của hồng y nam tử nói với hắn ba canh giờ trước.

.

Hồng y nam tử từ dưới đáy Đoạn Tình Nhai đi ra, Điệp Triệt nhìn thấy cung chủ lại khôi phục thần thái của ngày xưa, ngạo khí quyết nhiên, không khỏi lắp bắp kinh ngạc, “Cung chủ, mắt của ngài đã khỏi rồi sao? Ngài thật sự không có việc gì ?”

Hách Liên Cô Tuyết lạnh lùng nói: “Rất kỳ quái sao ?”

Tầm mắt Điệp Triệt đảo qua một lọn tóc màu tuyết bạch rủ xuống trên vai hắn, gương mặt có chút thất sắc, “Cung chủ, tóc ngài. . .”

“Đừng hỏi nhiều.”

“Vẫn là y thuật của Ẩn xuyên quỷ y cao siêu, có thể giúp cung chủ khôi phục. Sớm biết như vậy thuộc hạ đã thỉnh hắn đến đây.” Điệp Triệt kích động đến mức nói năng lộn xộn.

Hách Liên Cô Tuyết tựa hồ có chút không kiên nhẫn, “Mọi chuyện ổn thỏa cả sao ?”

Điệp Triệt cung kính nói, “Thỉnh cung chủ yên tâm, thuộc hạ đã an bài cẩn thận, tuyệt không xảy ra điều gì sơ xuất.”

Cô Tuyết thản nhiên ân một tiếng, vừa muốn xoay người rời đi, nháy mắt đã bị nữ tử gọi lại.

“Cung chủ, về sau ngài còn có thể dẫn dắt đệ tử của Ngạo Thần Cung chúng ta có đúng không ?” Thanh âm Điệp Triệt tràn đầy vui sướng lẫn chờ mong.

Cước bộ của Hách Liên Cô Tuyết phút chốc thoáng dừng, hắn nhẹ nhàng nhếch môi, mang theo vẻ hờ hững lãnh phúng, ngữ khí bình thản vang lên, “Có lẽ đi, bất quá ngươi không được quên những lời  ta đã dặn.”

“Không có ngày đó, cung chủ hiện giờ đã khỏi hẳn, nhất định sẽ không có !” Điệp Triệt khởi thân nhanh chóng bay đi, tựa hồ đang trốn tránh điều gì.

Hách Liên Cô Tuyết mở hai bàn tay của mình, cẩn thận nhìn yêu la đằng mạn đã lan tràn tới lòng bàn tay, rất nhanh sẽ đến đầu mỗi ngón. . .

Hồng mâu hơi nheo lại, băng vụ trong mắt ngay lập tức hòa tan.

Nguyệt, ta còn có thể gặp ngươi một lần sao. . . ?

.

Tại Nhật Nguyệt Giáo, tam đại trưởng lão cùng phần đông đệ tử phủ phục trên mặt đất, thành kính nhìn vào cửa mật thất.

“Giáo chủ, thuộc hạ cầu ngài, không nên tiếp tục luyện công. . . Hiện giờ thiên hạ đại loạn, dân chúng lầm than, thỉnh giáo chủ nhanh chóng hồi giáo để chủ trì đại cục !”

“Giang hồ tinh phong huyết vũ, Tà Hoàng đã chuẩn bị bước ra ngoài sáng đoạt lấy toàn bộ võ lâm. Lúc này Ngạo Thần Cung và giáo ta đều không có động tĩnh, giáo chủ, nếu ngài không ngăn cản chỉ e họa hoạn sẽ buông xuống thiên hạ.”

“Giáo chủ, thuộc hạ liều chết góp một lời, thời cơ Yêu thế Liên Hoàng phục sinh đã đến. Năm ngày sau, Cô Hoàng huyết sát tinh gần ngàn năm khó gặp sẽ xuất hiện điềm xấu. Không chỉ như vậy, những ngày gần đây sao Thiên Xu, Dao Quang trong Thất Tinh Bắc Đẩu đều có biến hóa kỳ dị, vậy có nghĩa là Thất Sát, Phá Quân, Tham Lang sẽ có khả năng hội tụ. Ngày mà thiên hạ đổi chủ sắp tới, giáo chủ ngàn vạn lần không thể bỏ qua. . .”

Bỗng nhiên, cửa đá của mật thất được mở ra, trong chớp mắt, một làn gió lạnh thoang thoảng mùi máu tanh thổi tung làm cho tóc tai mọi người đều rối loạn.

Yêu tà nam tử bước từng bước rời khỏi bóng đêm, giống như đạp trên con đường huyết hồng trọng sinh từ địa ngục, quanh thân tản mát khí tức lạnh lẽo ẩn ẩn sát khí vô pháp ngăn cản. Đôi mắt hắn đã biến thành tử hồng sắc, tử phát tà mị xõa tung tựa yêu hỏa đỏ sẫm, tràn ngập vẻ quỷ dị tiêu điều.

Tam đại trưởng lão nhìn giáo chủ đứng lặng trước mặt bọn họ, hoảng sợ đến nỗi không thốt nên lời.

Yêu tà nam tử tựa như ma qủy vùng vẫy thoát ra từ huyết ngục, tiêu diệt hết thảy sinh linh.

Phượng mâu tử hồng sắc tà mị so với trước kia càng thêm ma dị, màu đỏ tươi tựa hồ tùy thời đều có thể nhỏ máu, không còn độ ấm, trống rỗng âm tàn.

“Giáo. . . Giáo chủ. . .”

“Còn năm ngày. . .” Lộng Nguyệt hơi khép hai mắt, thì thào tự nói.

Liệt Minh Tâm ngẩng đầu, cung kính nói, “Giáo chủ, năm ngày sau thiên hạ dị biến! Mong rằng giáo chủ sớm xuất quan để chủ trì đại cục !”

Lộng Nguyệt bỗng nhiên bật cười, “Năm ngày. . . Vậy là đủ rồi. . .” Hắn xoay người bỏ đi, lại ẩn vào trong bóng tối, hệt như rối gỗ không có linh hồn, chỉ phát ra tiếng cười âm lãnh vang vọng bên tai mỗi người.

“Giáo chủ ──── !!”

Liệt Minh Tâm điên cuồng rống lớn, hắn vội vã đuổi theo bước chân của Lộng Nguyệt. Nhưng chưa kịp chạm vào bạch bào thánh tuyết, một đạo phản lực mạnh mẽ từ trên người Lộng Nguyệt bạo phát phóng ra. Vầng khí đỏ tươi cương mãnh nháy mắt đem Liệt Minh Tâm thiêu đốt thành tro tàn !

“Liệt. . . Liệt trưởng lão. . .” Hai vị trưởng lão còn lại kinh ngạc không nói nên lời.

Đến tột cùng là loại lực lượng như thế nào mới có thể đốt hủy thân người trong chốc lát ?

“Giáo chủ hắn. . . hắn. . . rốt cuộc luyện công phu gì vậy ?”

Tiếng thì thầm xôn xao hỗn loạn không hẹn mà cùng vang lên. Trong lúc đó, trên một cành cây phía xa xuất hiện một mạt yêu hồng tà lãnh lẳng lặng nhìn cảnh tượng trước mắt.

Một lọn tóc trắng buông xuống nửa bên mặt lẫn trong làn tóc hỏa hồng có vẻ đặc biệt bắt mắt, toàn thân cao thấp của hồng y nam tử đều tản ra tà khí ngưng đầy sương lạnh. Yêu la đằng văn bao quanh phần cổ trắng nõn, khí tức ma tính thị sát trải rộng khắp toàn thân, chỉ có đôi nhãn mâu băng hồng hiển  lộ một chút mềm mại nhàn nhạt.

Hắn thoáng nhếch môi, tựa hồ mang theo vẻ thỏa mãn, đem mạt tử ảnh yêu dã khắc sâu vào đầu một lần cuối. . .

Ngay khi mọi người nơi đây đang định rời đi, một thanh âm kinh hoảng bỗng nhiên truyền đến, “Không tốt ──── Không tốt ──── Nhật Tiêu Lăng bị cháy ────”

Phong Hành Vô Lệ cùng Đoạt mệnh song hồn cả kinh, nhanh chóng lao đến nơi được canh phòng cẩn mật nhất Nhật Nguyệt Giáo ──── Nhật Tiêu Lăng !

Ngọn lửa hừng hực thiêu đốt lầu các, lưỡi lửa đang mải mê tàn sát bừa bãi không ngừng xông lên cao. Khắp nơi tràn ngập thứ mùi khét lẹt.

“Nhật Tiêu Lăng làm sao lại cháy ?” Tinh Nguyệt Song Hồn vội chỉ đạo hạ nhân dẫn nước hồ tạt vào Nhật Tiêu Lăng bị lửa thôn tính. Nhưng ngọn lửa này thập phần quỷ dị, càng gặp nhiều nước, liệt hỏa thiêu đốt càng mạnh. Nhìn cả tòa lầu các dần dần hóa thành tro, Đoạt mệnh song hồn đành thúc thủ vô sách.

“Tuy rằng Nhật Tiêu Lăng cất chứa nhiều kỳ trân dị bảo quý báu của giáo ta, những thứ đó cũng không phải bảo vật độc nhất vô nhị trên thế gian, vì sao. . . ?”

Một đạo linh quang thoáng hiện, Phong Hành Vô Lệ đột nhiên ý thức được điều gì, “Không tốt! Chúng ta trúng kế Điệu hổ ly sơn !”

“Ngươi nói gì ?”

“Bảo tàng trong Nhật Tiêu Lăng vốn không phải thứ mà người nọ thật sự muốn.”

Tinh Hồn đột nhiên bừng tỉnh, “Ý của ngươi là. . .”

“Mặc Lân Đồ !” Thân hình Phong Hành Vô Lệ chợt lóe, giây lát đã biến mất.

Nhưng khi Phong Hành Vô Lệ đuổi tới Lạc Nguyệt Cư, nhất thời toàn thân chấn động.

Bên trong gian phòng, vách tường trống rỗng không lưu lại bất kỳ dấu vết nào.

Trước đây, Lộng Nguyệt vì đề phòng có người trộm đi Mặc Lân Đồ đã đem thánh vật này giấu trong một bộ bích họa. Nếu người ngoài vừa nhìn chỉ thấy bích họa là vật bài trí, căn bản không có gì đặc biệt. Song không ai biết được, bên trong quyển trục bích họa chính là thánh vật mà người người tranh đoạt !

Trong quyển trục có đặt một chút Lạc Phong Tán, một khi có người đánh cắp sẽ lập tức trúng độc mà chết. Cùng lúc đó, Lộng Nguyệt cũng sẽ cảm ứng được Lạc Phong Tán phát tán ra ngoài.

Lộng Nguyệt thích thanh tĩnh, ngày thường đều chọn nghỉ ngơi tại Lạc Nguyệt Cư. Ngoại trừ Phong Hành Vô Lệ, Đoạt mệnh song hồn, tam đại trưởng lão của Nhật Nguyệt Giáo, Lạc Nguyệt Cư không cho phép bất kỳ nha hoàn tiểu tư nào tiến vào, thế mà. . . (tiểu tư: nam đầy tớ)

Rốt cuộc là ai có thể trộm đi Mặc Lân Đồ ?

Vừa rồi tất cả mọi người tụ tập tại Nhật Tiêu Lăng, là ai có thể thần không biết quỷ không hay nhìn thấu huyền bí bên trong bích họa ?

Những ngày gần đây, người bước vào Lạc Nguyệt Cư ngoại trừ bọn hắn ra, còn có một người. . .

Phong Hành Vô Lệ nâng mâu, trước mắt chậm rãi hiện lên một mạt hồng ảnh yêu diễm.

.

Núi xa mù mịt, hiện lên một màu tuyết bạch thánh khiết. Biển sương mông lung như ẩn như hiện vài đạo ảo ảnh lờ mờ, lóe lên nhan sắc thuần tịnh duy nhất không bị nhiễm hồng trên thế gian.

Phía trên đỉnh núi, một hồng y nam tử chắp tay mà đứng, đôi mắt thâm hồng bị sương mù phủ lên vài phần yêu mị, bức thánh đồ giắt bên hông loáng thoáng lộ ra linh mang xao động.

Một lọn tóc tuyết trắng trên trán rủ xuống, che khuất yêu dung tuyệt thế của hắn. Hỏa hồng trường phát trong gió cuồng loạn bay múa, phảng phất liệt hỏa thiêu khắp thiên hạ, vĩnh viễn cũng không lụi tàn.

Hồng y nam tử nhìn về dãy núi nơi phương xa, trên khóe môi vương một tia cười đạm mạc như có như không. Nhãn mâu băng hồng kiệt ngạo cuồng tứ hệt như muốn xem hết tất cả phồn hoa thịnh thế.

Cùng lúc đó.

Trong Đại Ám Hà, sát khí bao trùm.

“Giáo vương, Mị Thủy Mị Hỏa không rõ tung tích, đầu của lâu chủ Thất Túc Lâu bị. . . bị Nam Cung Lộng Nguyệt cắt lấy, đem treo trên đỉnh lâu !”

“Giáo vương, những ngày chinh chiến gần đây chúng ta tổn thất thảm trọng, Lộng Nguyệt khẩu xuất cuồng ngôn, muốn. . . muốn. . .”

“Muốn cái gì ?” Thanh âm khàn khàn từ trong miệng nam nhân như yêu ma vang lên.

Người nọ nơm nớp lo sợ nói: “Muốn. . . muốn tính mạng của giáo vương và đại tôn chủ.”

Một luồng sát khí âm lãnh nháy mắt nổi lên, màn hắc sa buông xuống trên cao bị gió thổi tung khiến chúng tử sĩ sợ hãi bất an.

Đột nhiên, một ngọn phi tiêu bắn vào trong màn, mảnh giấy gắn ở phía trên lọt vào trong mắt Tà Hoàng.

Sau một hồi yên lặng, hàn ý điên cuồng từ phía sau màn hắc sa truyền ra:

“Năm ngày sau, Hách Liên Cô Tuyết muốn mở ra Tứ linh thánh đồ tại Huyền cổ địa lăng! Ha ha ha, Hách Liên Cô Tuyết, nhìn ngươi kiêu ngạo bất phàm, lại không biết năm ngày sau, mệnh kiếp vô pháp thay đổi sẽ phủ xuống trên thân ngươi, Cô Hoàng tinh sắp sửa vẫn lạc. . .”

“Yêu thế Liên Hoàng sẽ phục sinh vào năm ngày sau. . . Hách Liên Cô Tuyết, ta xem ngươi lần này làm thế nào có thể thoát khỏi thiên mệnh ?!”

Tà Hoàng xốc lên hắc sa, bộ mặt nhìn xuống chúng nhân, chiếc mặt nạ dữ tợn thoáng hiện hung quang như ác quỷ, “Năm ngày sau, thời điểm Tứ linh đồ mở ra chính là lúc tấn công Nhật Nguyệt, Ngạo Thần !”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui