Khuynh Thế – Thiên Hạ Duy Song

Nhược Vân đi qua rừng hoa đào, bỗng nhiên, một đạo hàn khí băng lãnh thấu xương nháy mắt tràn khắp toàn thân nàng.

Hàn triệt như băng, cơ hồ trong khoảnh khắc đã đem cảnh vật trong tầm nhìn ngưng kết lại.

Dưới gốc hoa đào, một mạt yêu hồng lẳng lặng mà đứng. Ngân phát tung bay trong ánh hỏa hồng rực rỡ  phi thường chói mắt, yêu mị đến mức khiến người ta mê say.

“Ngươi là. . . ?”

Khí tức của hồng y nam tử vô cùng buốt lạnh, ẩn chứa sát khí nồng đậm, không khỏi khiến Nhược Vân lui về phía sau vài bước.

Bạch sa che mặt, chỉ lộ ra một đôi mị nhãn băng hồng lấp lóe quang hoa lưu ly đẫm huyết sắc.

Hồng y nam tử xoay người, nhãn mâu tuyệt mị lưu chuyển ánh sáng lãnh liệt tà nhiên. Hắn chậm rãi đến gần Nhược Vân, tựa như liệt hỏa hừng hực thiêu đốt da thịt nữ tử.

“Ngươi không cần biết ta là ai.” Thanh âm của hồng y nam tử không có chút phập phồng dao động, “Lam Vân công chúa.”

Nhược Vân đột nhiên trợn to mắt ──── hắn lại biết thân phận của mình !

Sợi tóc ngân bạch phất qua hồng đồng, dưới ánh trăng yêu mỹ phiêu dật tung bay. Nữ tử đột nhiên cảm giác sinh mệnh của nàng tùy thời có thể bị đoàn liệt hỏa trước mắt này thiêu rụi.

“Chơi một trò chơi, thế nào ?” Hồng mâu khẽ nhướn, mang theo một tia suy ngẫm pha lẫn khinh miệt.

“Ngươi đừng lại đây !” Nhược Vân dồn hết khí lực toàn thân tung một chưởng đánh tới hồng y nam tử.

Hồng y nam tử chỉ thoáng nghiêng người, dễ dàng né tránh. Ngân phát trong gió xẹt qua một đường cong yêu mị, phất qua gò má nữ tử.

“Ngươi. . .”

Trong hoàng cung, võ công của Lam Vân có thể chống lại Lưu quốc Thất vệ. Mà nay, vô luận nàng thi triển chưởng pháp của mình thế nào, chung quy vẫn không thể chạm đến hồng y nam tử nửa phần !

Nhược Vân mắt thấy mình vô pháp chiếm thượng phong, vừa muốn thoát đi, nhưng eo lưng của nàng đột nhiên bị một đoạn hồng trù quấn chặt, nháy mắt rơi xuống trước mặt hồng y nam tử. Từng  tia âm hàn lặng lẽ tiếp cận, khiến nàng rốt cuộc minh bạch cái gì gọi là giang hồ hiểm ác !

“Ngươi. . . Không được chạm vào ta! Ta là Lam Vân công chúa, nếu ngươi dám bất kính với ta, phụ hoàng của ta nhất định sẽ diệt cửu tộc nhà ngươi !”

Đôi môi Nhược Vân không ngừng run rẩy, liên tục vùng vẫy thân mình lùi về phía sau. Nàng vừa muốn lên tiếng cầu cứu, nào ngờ nháy mắt đã bị điểm huyệt đạo.

Hồng mâu yêu mị tràn ngập tà khí, mang theo vẻ lãnh khốc cùng miệt thị.

“Chỉ bằng vào ngươi, còn không xứng để ta chạm !”

Hồng y nam tử vươn song chỉ bóp chặt cằm dưới của Nhược Vân, nhét một viên thuốc vào miệng nàng, ép buộc nữ tử nuốt vào.

“Ngươi không phải muốn hầu hạ hắn sao? Ta giúp ngươi.”

Hồng mâu nguy hiểm nheo lại, hồng y nam tử cởi bỏ huyệt đạo của Nhược Vân, phút chốc biến mất khỏi rừng hoa đào.

Nhược Vân che kín yết hầu, đôi mắt nhộn nhạo gợn sóng run rẩy sợ hãi.

“Ngươi làm gì ở nơi này ?” Đúng lúc đó, một tử y thiếu nữ chậm rãi đi tới, thần tình khinh thường, “Thành chủ đang chờ ngươi tại tẩm cung, còn không mau đi! Ta cho ngươi biết, nếu ngươi không hầu hạ tốt khiến thành chủ hài lòng, sau này ngươi cũng không cần tồn tại trong Thánh Tuyết vương thành làm gì.”

Nhược Vân cố gắng thu liễm tình tự, ẩn nhẫn phẫn nộ trong lòng, lập tức đứng dậy đi đến hướng tẩm cung.

.

Bên trong tẩm cung âm lãnh, sa liêm tuyết trắng mờ ảo theo gió lay động.

“Thành chủ. . .”

Ngay khi Nhược Vân muốn cung kính hành lễ, một trận khí lưu khô nóng chui vào trong thất kinh bát mạch của nàng, mãnh liệt đến mức cơ hồ khiến nàng không thể khống chế.

Tuyết y nam tử bước ra từ sau lớp màn tuyết trắng, hắc sa tung bay buông xuống thắt lưng, yêu dã đong đưa.

Gò má Nhược Vân đột nhiên nổi lên một mạt đỏ ửng như hoa đào, mồ hôi nóng ấm thấm ướt vầng trán. Dục vọng đột ngột dâng trào khó mà thừa nhận khiến nàng vô pháp chịu đựng. . .

Minh Tà tựa hồ nhìn ra Nhược Vân có điều dị thường, chỉ thấy hắn khẽ búng tay, cánh cửa tẩm cung nháy mắt đóng chặt.

“Thành chủ, ta. . .” Cảm giác khô nóng trong thân thể Nhược Vân khiến nàng vô pháp chống đỡ. Dần dần nữ tử cởi bỏ y phục của mình, mị nhãn như tơ, phong tư liêu nhân. Lý trí chậm rãi trở nên mơ hồ, giống như một *** phụ phong tao, từng bước tiếp cận tuyết y nam tử.

Mị thanh yêu kiều rên rỉ, tô cốt dụ nhân. (tô cốt: tạm hiểu là nghe tiếng rên rỉ mị hoặc đến mức xương cốt đều mềm nhũn)

Đêm tối kiều diễm, trăng lưỡi liềm tựa móc câu treo giữa bầu trời. Nữ tử khuynh thành liêu nhân như thế, chỉ cần là nam tử bình thường, nhất định sẽ vô pháp kháng cự !

Tuyết y nam tử không có nửa điểm bối rối, hắn chăm chú nhìn Nhược Vân đang ra sức câu dẫn mời gọi, đầu lông mày thoáng nhíu chặt ──── “Phong hoa” chi độc !

Phong hoa ──── Sau khi trúng độc, nữ tử sẽ dị thường mạo mỹ, nhưng thọ mệnh chỉ có thể duy trì một canh giờ. Trong vòng một canh giờ này, phải đem tinh khí nam nhân dung nhập vào trong cơ thể nữ tử, tiến hành giao hoan mới có khả năng giải độc.

Hồng y nam tử đứng trên một thân cây, lẳng lặng nhìn một màn bên trong tẩm cung.

Minh Tà, nếu ngươi là Nguyệt, ngươi sẽ không chạm vào nữ nhân kia.

Minh Tà, nếu ngươi không phải Nguyệt, nhất định có thể giải Phong hoa chi độc.

Minh Tà, kẻ cho ta hy vọng, hãy để ta nhìn xem, ngươi rốt cuộc có phải Nguyệt hay không. . .

Ngọn nến trong phòng chợt tắt, ánh trăng lạnh lẽo phủ lên cửa sổ từng lớp loang lổ.

Trong tẩm cung hoàn toàn an tĩnh, lặng yên đến đáng sợ, hồng y nam tử cơ hồ có thể nghe được tiếng trái tim mình đập liên hồi.

Đó là nỗi chờ mong pha lẫn bức thiết chưa bao giờ có.

Thậm chí hắn hy vọng nữ nhân kia sau một canh giờ sẽ hương tiêu ngọc vẫn, hắn hy vọng hết thảy suy đoán và hoài nghi của mình một lát sau sẽ được chứng thực.

Trong thiên hạ, ngoại trừ hắn và Lộng Nguyệt, còn ai có thể biết được ký ức mà ba kiện đồ vật kia ẩn chứa ?

Trong thiên hạ, ngoài Lộng Nguyệt ra, còn ai có được khí tức như vậy. . .

Trong thiên hạ, chỉ có Lộng Nguyệt mới có thể khiến hắn cho dù quan vọng từ xa cũng có thể cảm giác trái tim đập lên thình thịch.

Nguyệt. . .

Là ngươi phải không. . .

Nếu không phải ngươi, ta sẽ không có cảm giác quen thuộc đến như vậy !

.

Màn sương mờ ảo, hồ sen lặng yên không một tiếng động.

Song, ngay tại khoảnh khắc cánh cửa tẩm cung khai mở, chút hy vọng cuối cùng của hồng y nam tử đã hoàn toàn tan biến.

Nhược Vân từ bên trong chậm rãi bước ra, y quan bất chỉnh, thần tình ngốc trệ, cước bộ lảo đảo không vững, thân ảnh dần biến mất sau đám cây cối rậm rạp. (y quan bất chỉnh: quần áo xộc xệch)

Hồng y nam tử hơi khép hai mắt, bình ổn tâm tình xao động bất an. Một khắc kia, huyết dịch sôi trào dấy lên hỏa diễm giống như chìm trong hầm băng, buốt lạnh thấu xương.

Hàng mi run rẩy, nhiễm đậm ngân sương tựa tuyết.

Hắn không phải Nguyệt. . .

Không phải. . .

Nếu là Nguyệt, nữ nhân này căn bản sẽ không còn sống mà đi ra !

Tú bào tựa hỏa hệt như vầng mây đỏ rực dập dờn trôi nổi, hòa vào chân trời u ám, mang đi một tia ảo tưởng cuối cùng của hắn.

.

Thanh trúc loáng thoáng ẩn hiện nhân ảnh.

Vào lúc này, trong rừng trúc mơ hồ xuất hiện hai thân ảnh mờ nhạt, phảng phất chìm vào trong hắc ám, quanh thân tản ra một loại lãnh khí tiêu điều như hàn đông giá rét.

Hắc y nam tử mở miệng, “Xem ra chủ nhân đã phán đoán sai lầm !”

Nữ tử hừ một tiếng, “Minh Tà không phải Nam Cung Lộng Nguyệt, Nam Cung Lộng Nguyệt sớm đã chết từ lâu rồi.”

“Không sai, nhược điểm lớn nhất của Nam Cung Lộng Nguyệt chính là Hách Liên Cô Tuyết, hắn sẽ không làm ra loại chuyện có lỗi với Hách Liên Cô Tuyết.”

Nữ tử cười lạnh, “Đây là một nguyên nhân, còn có, nghe nói Minh Tà đang giằng co với Hách Liên Cô Tuyết. Nếu hắn thật sự là Nam Cung Lộng Nguyệt, căn bản sẽ không đối nghịch với Thần Nguyệt Cung !”

Hắc y nam tử nhíu chặt lông mày, “Nếu Minh Tà không phải Nam Cung Lộng Nguyệt, như vậy càng khó đối phó.”

“Nói thử xem ?”

“Có thể thấy được Thần Nguyệt Cung và Thánh Tuyết vương thành sẽ không liên hợp, hiện giờ Nam Cung Lộng Nguyệt đã chết, Hách Liên Cô Tuyết sẽ không có nhược điểm, muốn đánh bại hắn không phải là chuyện dễ dàng. Mà Minh Tà thân phận thần bí khó lường, ngay cả võ công của hắn mạnh yếu bao nhiêu chúng ta cũng không biết, người như vậy mới chân chính là đáng sợ nhất !”

“Hiện giờ xem ra cho dù chủ nhân có được Thượng cổ Thần Khí, muốn đối phó với hai người kia cũng sẽ mất không ít công sức !”

“Không sai.”

Tiếng lá trúc ‘sàn sạt’ lay động trở thành giai điệu duy nhất vang lên trong đêm đen yên tĩnh.

.

Bên trong tẩm cung, đến khi tất cả thanh âm đều lắng xuống, tuyết y nam tử mới châm nến, thắp sáng màn đêm cô tịch.

Một nam tử hoa lệ đầm đìa mồ hôi ngồi trên chiếc ghế bằng gỗ đàn hương, dung nhan tuấn lãng có chút tái nhợt, giống như vừa trải qua một giấc mộng vô pháp lãng quên, khiến hắn hồi lâu vẫn chưa thanh tỉnh.

“Minh Tà, hôm nay ngươi gọi ta đến, chính là vì. . .”

Tuyết y nam tử đứng dậy, ngữ thanh du dương tuôn ra từ sau màn hắc sa, “Đoạn các chủ hiểu nhầm, tối nay bổn tọa chỉ muốn cùng ngươi sướng ẩm một đêm, thuận tiện để ngươi gặp công chúa Lam Vân mà ngươi ngày đêm mong nhớ. . .”

Hoa y nam tử cố gắng áp chế dục vọng trong cơ thể vẫn chưa bình ổn, trán ướt đẫm mồ hôi, thì thào lẩm bẩm, “Khinh nhờn công chúa là tội khi quân.”

“Đoạn các chủ nói sai rồi.” Thanh âm của Minh Tà vẫn trấn định đến đáng sợ, “Ngươi muốn trơ mắt nhìn công chúa Lam Vân chết sao ?”

“Kẻ hạ ‘Phong hoa’ chi độc cho nàng là ai ?!” Hoa y nam tử nâng một bình rượu, “Nếu không có ‘Phong hoa’ chi độc, ngươi làm sao có được cơ hội hoan hảo với Lam Vân ?”

“Thứ ta muốn là tâm của Lam Vân mà không phải dùng loại thủ đoạn này !” Hoa y nam tử ngửa đầu quán rượu, đôi mắt nhiễm một màn sương mù mông lung, ngữ khí tràn đầy tự trách, “Nàng sẽ không tha thứ cho ta, vĩnh viễn sẽ không tha thứ cho ta !”

“Nếu mong muốn có được nàng, trước hết phải chiếm được thân thể của nàng, huống chi Lam Vân sẽ không biết người giúp nàng giải độc chính là ngươi.” Giọng nói của Minh Tà vẫn bình thản như mặt nước, tựa hồ mang theo chút bất đắc dĩ, “Tối nay, không ai biết Đọan Lãng xuất hiện ở Thánh Tuyết vương thành, ta vốn muốn để ngươi và Lam Vân gặp mặt, nào ngờ. . .”

Hoa y nam tử đột nhiên ngẩng đầu, trong mắt xẹt qua một tia vui sướng, “Ý của ngươi là. . .”

“Chỉ cần các chủ Linh Hoa Các ngươi không nói, ta Minh Tà sao phải nói ra? Huống chi, đến bây giờ Lam Vân vẫn đang hiểu lầm.” Thần sắc Minh Tà lạnh nhạt thong dong, giống như đang thảo luận một chuyện hết sức nhỏ nhặt, “Đoạn các chủ, ta không khinh nhờn nữ nhân mà ngươi tâm ái đã là rất giữ thể diện cho ngươi, ngươi cũng không nên quên.”

Đoạn Lãng kinh ngạc nhìn tuyết y nam tử trước mặt, trong lòng dấy lên gợn sóng nhộn nhạo tràn đầy phức tạp──── Tâm tư của nam nhân này quá mức thâm trầm, quá mức thần bí, căn bản không ai có thể nắm trong tay !

Tuyết y nam tử đùa nghịch vài nhánh hoa đào phía trước bệ cửa sổ, ngữ khí thản nhiên, “Đoạn các chủ, tối nay ta có thể xem như không hề có bất cứ chuyện gì phát sinh, không biết ý ngươi thế nào. . .”

Đoạn Lãng đột nhiên sửng sốt, mâu sắc sáng ngời, thanh âm run rẩy mang theo vài phần bối rối, “Đương nhiên !”

“Thánh Tuyết thành chủ, nơi này ta không nên ở lâu, vẫn nên về trước mới ổn thỏa.”

Đoạn Lãng dừng một chút, khuôn mặt tái nhợt chậm rãi khôi phục trầm ổn, nhanh chóng dời đi chủ đề, “Trước đây, tứ đại gia tộc chúng ta thề trung thành với triều đình, hiện giờ trong nội bộ lại phân liệt nhiều phe phái. Bất quá vô luận thế nào, ta Linh Hoa Các đều thệ tử hiệu trung triều đình. Nếu Thánh Tuyết thành chủ đã chấp thuận trợ giúp bệ hạ diệt Thất Sắc Thiên Đường, mong rằng thành chủ sẽ thực hiện lời hứa, Đoạn Lãng ta nhất định dốc toàn lực phối hợp với thành chủ !”

Minh Tà cười nhạt đáp ứng, không ai có thể nhìn thấu yêu nhan đằng sau màn hắc sa rốt cuộc bày ra biểu tình thế nào.

Hoa đào trong tay bị tuyết y nam tử đạn chỉ bắn ra, vạch nên một đường cong yêu dị rồi nhanh chóng phiêu tán cùng gió đêm nhu hòa. (đạn chỉ: búng ngón tay)

Cánh hoa rơi rụng theo gió bay múa, hóa thành hoa vũ đầy trời che lấp thiên không.

Hoa y nam tử xoay người rời đi, ánh nến trong tẩm cung cũng theo đó vụt tắt.

Gió mát phất qua tuyết y, hắc sa buông xuống trong đêm phảng phất hóa thành một màn sương mông lung mờ ảo. Hắn lẳng lặng đứng trước cửa sổ, thân mình đắm chìm trong ánh trăng lạnh lẽo, phong tư cao quý hoặc nhân.

Giống như trăng sáng treo trên không trung tĩnh lặng, hờ hững nhìn xuống thiên địa vạn vật, duy độc không thể nhìn đến mạt hỏa hồng rực rỡ kia.

Hắn sao có thể không biết, tối nay rốt cuộc có bao nhiêu ánh mắt chú mục đang ẩn giấu chung quanh.

Ánh mắt của những kẻ muốn chứng thực thân phận của hắn !

Cô Tuyết, kẻ hạ Phong hoa chi độc là ngươi phải không ?

Tràng diễn vừa rồi của ta đã thành công hay thất bại ?

Cô Tuyết, ta giấu được bọn hắn,

Nhưng ta cũng khiến ngươi thất vọng, đúng không ?

Cô Tuyết, thứ khiến ngươi thất vọng không phải Phong hoa chi độc, mà là ta Nam Cung Lộng Nguyệt tàn nhẫn tuyệt tình. . .

Là sự tàn nhẫn tuyệt tình của ta. . .

Hắn nên làm gì bây giờ? Hắn rốt cuộc có thể làm gì ?

Công lực một ngày chưa khôi phục, Ma huyết chảy xuôi trong cơ thể cũng vô pháp áp chế! Một khi Ma huyết phát tác sẽ gây nên tình cảnh tai hại đến mức nào ?

Nếu hắn biến thành một tên sát nhân cuồng ma không có lý trí, không có tình cảm, Cô Tuyết của hắn làm sao có thể chấp nhận? Làm sao có thể đối mặt ?

Cho dù giết sạch người trong thiên hạ hắn cũng không quan tâm.

Nhưng hắn quyết không thể để Cô Tuyết của hắn phải đau lòng thêm một lần nào nữa.

Tuyết y nam tử nắm chặt Huyễn thủy hàn, quang mang băng lam thê hàn như nước.

Khối bích ngọc nhiễm huyết này, một khắc cũng chưa hề rời khỏi bàn tay của hắn.

Hắn đang nắm giữ một phần linh hồn mà sinh mệnh của hắn không thể thiếu hụt.

Thân ảnh liệt hồng sáng lạn như lửa luôn hiện lên trước mắt hắn, rõ rệt mà chói lọi, không cách nào tiêu tán.

Vừa rồi cảm thụ khí tức thân quen gần trong gang tấc lại cách hắn mà đi, trái tim của hắn trong khoảnh khắc tựa hồ bị đào thành hư vô.

Tuyết nhi của ta, ta không thể đợi được nữa !

Thật sự,

Không muốn đợi. . .

… … … …

Ngày hôm sau, tại Lạc Trần Hiên, hồng y nam tử cẩn thận lau chùi Hồng ngọc phượng vĩ cầm.

Dây đàn lạnh lẽo sáng bóng tựa sao trời, ngưng lãnh hàn sương, thoáng chốc đâm buốt nhói hai mắt hắn.

Minh Tà, ngươi thật sự không phải Nguyệt sao ?

Không phải thật sao ?

Minh Tà, ngươi cho ta hy vọng, lại tự mình đập nát hy vọng đó.

Minh Tà, nếu không phải Nguyệt, vậy ngươi là ai ?

“Cung chủ ────”

Thanh âm trầm thấp vang lên, dường như e sợ quấy nhiễu đến bầu không khí lặng yên mà thần thánh bên trong Lạc Trần Hiên.

Hách Liên Cô Tuyết từ trong phòng bước ra, đảo mắt nhìn thoáng qua nội dung trên phong thư, nhãn mâu băng hồng phút chốc xẹt qua một tia hàn quang sắc bén:

“Nói cho Minh Tà, nếu muốn Ngọc linh châu, cầm Huyễn thủy hàn đến đổi !”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui