Khuynh Thế – Thiên Hạ Duy Song

Càng gãy lá rụng, nguyên bản rừng phong xanh tươi hiện tại đã bị phá hủy thành một mảnh đất đá tàn tạ, khe suối cạn khô không còn bất kỳ sinh linh nào, cát vàng bay khắp cốc, phảng phất một phiến đại mạc ngàn năm hoang vu.

Đây là kết cục sau khi lưỡng đại yêu ma đối kháng:

Hủy diệt không một chút dư thừa!

Song hai người kia trái lại vẫn thập phần bình tĩnh, đánh suốt một đêm không nói, lúc này còn có tâm tư trêu chọc lẫn nhau.

“Lộng Nguyệt ngươi thực có bản lãnh, bản cung nghiêm mật phong tỏa Xích Hỏa Tháp, ngươi lại có thể từ bên trong chui ra chạy đến đây đối nghịch với ta!”

“A. . .” Lộng Nguyệt nổi lên một mạt tiếu ý tà mị, “Bản sự của Hách Liên Cô Tuyết ngươi còn lớn hơn nữa, nghiệt hỏa phần sinh chẳng những không gạt được ngươi, còn đem Thất đại danh kiếm một hơi giết sạch, ngay cả địa điểm cất giấu Băng thiên hỏa liên ngươi cùng tìm được, bổn tọa thật đúng là không thể không bội phục bảo bối ngươi.”

“Đừng có bày ra bộ dáng này với ta!” Hách Liên Cô Tuyết đi đến trước mặt Lộng Nguyệt, nâng lên cằm hắn, khóe môi hơi cong, “Yêu tinh ngươi có biết, ngươi cười rộ lên có bao nhiêu giả dối!”

Lộng Nguyệt chế trụ thắt lưng Cô Tuyết, tiếu dung tà mị càng thêm mê người, “Yêu nghiệt ngươi cười lên. . . càng giả dối!”

Hồng mâu cùng tử mâu đối diện thật lâu, ngay khi hai người lại muốn đại chiến một hồi, một thanh âm mềm mại êm ái truyền tới: “Sư phụ cho các ngươi vào.”

Hai người ngẩn ra, nháy mắt buông lỏng đối phương. Chỉ thấy một tiểu nữ hài tầm bảy tám tuổi đang ngơ ngác nhìn bọn họ, đôi mắt to long lanh nước tràn ngập kinh ngạc, trên đầu buộc hai búi tóc nho nhỏ tròn tròn thập phần khả ái, cánh tay mập mạp bởi vì khẩn trương không ngừng vặn lấy y phục, hai bên má nhu nhuyễn phấn nộn khiến người ta vừa nhìn chỉ muốn cắn một ngụm.

Tiểu nữ hài vẫn không nhúc nhích, tựa như bị mất hồn, ngây ngốc ở nơi nào.

Hách Liên Cô Tuyết cũng không nhìn tiểu nữ hài, liền hướng một tòa trúc trai cách đó không xa đi đến, mà Lộng Nguyệt hơi khom lưng, vỗ vỗ lên khuôn mặt nhỏ nhắn phấn nộn, lập tức theo sát để lại một mạt hương sen.

Ánh nắng ban mai xuyên qua cành lá, phủ lên khóm hoa từng vệt lốm đốm, lá cây sột soạt vũ động loáng thoáng che giấu một tòa trúc trai, hương thanh trúc nhàn nhạt thẩm thấu ý vị yên lặng tô điểm thêm cho sơn cốc an tĩnh.

.

Ngọc Phong Trai.

Tiếng sư hống lại vang lên: “Nếu muốn tiến vào phải giải được độc ở ngoài cửa, nếu giải không được liền cút đi cho lão nương!”

Hồng mâu nhất thời hiện lên một ngọn lửa đỏ, Hách Liên Cô Tuyết vừa muốn xuất chưởng, một đám bột phấn li ti đã xuất hiện trước mặt, phiêu nhiên rơi xuống.

Hắn thế nào lại quên, gia hỏa suốt ngày sử độc kia công phu giải độc cũng là nhất tuyệt!

Lúc này, một nữ nhân đang nằm trên xích đu, đôi mắt khép hờ, mái tóc dài buông xuống sát đất, mị thái mười phần, nhìn không ra tuổi tác, giang hồ nhân sĩ suy đoán kỳ thực nàng đã rất già, chẳng qua không rõ dùng loại dược vật nào mà vẫn duy trì dung mạo hai mươi bảy hai mươi tám tuổi. Trong góc phòng có một dược lô đang đun, dược vị nồng đậm xông thẳng vào mũi.

Dược Sư Cốc cốc chủ, Ngọc Thanh Nhiễm.

Song Ngọc Thanh Nhiễm tựa hồ không đem Lộng Nguyệt cùng Hách Liên Cô Tuyết để vào mắt, nhãn thần không chút tránh né, mở miệng nói: “Hảo tiểu tử! Tới thật nhanh, lão nương đã nghĩ trong thiên hạ có thể tìm đến Hàn Bích Cốc này cũng chỉ có hai người các ngươi.”

Thật ra giang hồ nhân sĩ hiểu chút y thuật đều minh bạch trình tự cuối cùng để luyện chế Băng thiên hỏa liên là dùng Thiên Sơn chi thủy tưới lên, kỳ thực không chỉ vậy, nó còn cần Thiên niên hàn ngọc sàng làm đất tài bồi, nhưng đây là bí phương Dược Sư Cốc tổ truyền, trong chốn giang hồ hiếm người hay biết.

Nhìn khắp thiên hạ, địa phương đặt Thiên niên hàn ngọc sàng chỉ có hai nơi.

Một là Đường Môn, nơi thứ hai chính là Hàn Bích Cốc.

Đường Môn đã bị Nhật Nguyệt Giáo tiêu diệt, Lộng Nguyệt cùng Hách Liên Cô Tuyết sớm đã dự liệu được Phong Hành Vô Lệ và Vô Nhai không hạ thủ được với đối phương, chỉ muốn để bọn hắn tại Hàn Bích Cốc bám trụ lẫn nhau, nhưng mà không nghĩ tới. . .

Đúng lúc đó, Ngọc Thanh Nhiễm kéo theo thân thể uể oải đứng dậy, khi nhìn về phía Lộng Nguyệt cùng Hách Liên Cô Tuyết, trong mắt nhất thời toát ra một đạo quang mang kinh ngạc, lập tức nháy mắt tiêu tán.

Nàng cẩn thận đánh giá hai nam tử phong hoa tuyệt đại, như là đang hân thưởng hai kiện tác phẩm nghệ thuật hoàn mỹ, khóe miệng vạch nên một đường cong ma mị, “Hai tên tiểu tử các ngươi lớn lên thật xinh đẹp, lão nương càng nhìn càng thích.”

Trong thiên hạ, có can đảm tại trước mặt lưỡng đại yêu ma nói ra những lời như vậy, e rằng chỉ có nữ nhân này.

“Nếu đã vào Ngọc Phong Trai của lão nương cũng đừng đi, ở lại đây để lão nương dưỡng nhãn.” (=.=)

Tử mâu cùng hồng mâu lãnh quang bắn ra bốn phía ── lão vu bà không biết chết sống!

“Ngọc cốc chủ, tại hạ không có thời gian cùng ngươi chơi đùa!”

Ngọc Thanh Nhiễm ghé mắt, mị mâu híp lại, “Ngươi tiểu tử này, quả thực rất giống lão nhân Hách Liên Thiên!” Dứt lời, liền muốn chạm vào cổ tay Hách Liên Cô Tuyết.

Hồng mâu lạnh lẽo, Cô Tuyết nhanh chóng nghiêng người né tránh.

Lão vu bà thật đúng là thâm tàng bất lộ!

“Tại hạ, Hách Liên Cô Tuyết, cùng Hách Liên Thiên không có bất kỳ quan hệ nào!”

“Xem ra Hách Liên lão nhân kia thật sự là hạ nhẫn tâm, cho ngươi tu luyện công phu âm độc như vậy!”

Hỏa hồng trường phát bay tán loạn, trong căn phòng tràn ngập thị huyết sát khí vô hình.

“Thôi thôi.” Ngọc Thanh Nhiễm tựa như không biết chuyện gì, mảy may không đem lửa giận của hồng y nam tử để vào mắt.

Nàng đi đến trước mặt Lộng Nguyệt, thật sâu nhìn vào cặp tử mâu kia, phảng phất nhìn rõ hết thảy bí mật trong con ngươi, sau đó bước qua phía sau tử sa nam tử, vỗ vỗ lên lưng hắn, khóe môi nở nụ cười.

Song Lộng Nguyệt cũng không né tránh, hoàn toàn không lưu tâm động tác của Ngọc Thanh Nhiễm.

“Lão nương biết các ngươi muốn Băng thiên hỏa liên, một người vì luyện công, một người vì huyết. . .”

“Sư phụ.” Thanh âm non mềm bỗng truyền tới.

Tiểu nữ hài chưa hết vẻ ngây thơ chui vào trốn phía sau Ngọc Thanh Nhiễm, theo sau lộ ra nửa cái đầu nhỏ, đôi mắt long lanh linh động chớp vài cái.

“Mạt nhi, gọi ca ca.”

Lúc này, tiểu nữ hài gọi là Mạt nhi giống như thay đổi thành người khác, nháy mắt bước lên, xoắn mười ngón tay mập mạp vào nhau, hút hút nước mũi, bày ra dáng cười thiên chân vô tà, “Ca ca.”

Ngữ âm thanh nhuận, ngọt ngào như mật ong.

Lộng Nguyệt cùng Hách Liên Cô Tuyết hoàn toàn ngây ngẩn cả người.

Tử nha đầu này lại gọi hai thị huyết yêu ma nổi tiếng giang hồ là ‘ca ca’!

Ngọc Thanh Nhiễm kia quả thực xem bọn họ như thân gia đối đãi!

Mạt nhi liếm liếm cánh môi nhỏ nhắn, khuôn mặt phấn hồng nhiễm một tầng đỏ ửng càng thêm đáng yêu, “Hai ca ca lớn lên thật xinh đẹp, Mạt nhi thích.” (=.= thầy nào trò nấy)

Tiểu nữ hài tựa hồ vô cùng ngại ngùng, quay người vùi cái đầu tròn nhỏ vào khuỷu tay của Ngọc Thanh Nhiễm, e thẹn ngậm lấy đầu ngón tay.

Hai sư đồ này thế nào lại cùng một cái đức hạnh!

“Băng thiên hỏa liên này, lão nương không phải không muốn cho các ngươi, chẳng qua hỏa liên chỉ có một đóa, cho nên. . .”

“Ngọc cốc chủ.” Lộng Nguyệt cười tà mị, ngữ khí ẩn ẩn uy hiếp, “Chỉ cần ngươi đưa ra là tốt rồi, về việc  phân chia làm sao là chuyện của chúng ta, ngươi không cần quan tâm.”

Hồng mâu băng lãnh: “Đúng vậy.”

Tà khí ma dã yêu dị quyết tuyệt phóng xuất khiến sắc mặt Ngọc Thanh Nhiễm có chút ngưng trọng.

“Làm cho lão nương một việc, làm thật tốt, Băng thiên hỏa liên lão nương cho các ngươi.”

Lãnh khí đằng không, đem căn phòng vốn ấm áp phủ thêm một tầng lạnh lẽo, hàn khí khiếp người như muốn đóng băng hết thảy mọi vật.

Trong tử mâu thoáng hiện quang mang khác thường ── lão vu bà này, quả thực không đơn giản!

“Ngọc cốc chủ, ngươi không phải đang nói đùa đi?” Hồng mâu tràn ngập băng tuyết chi hàn, khắp thiên hạ, còn chưa có một ai dám dùng giọng điệu này nói chuyện với Hách Liên Cô Tuyết hắn.

Sát khí dày đặc vây quanh tâm linh yếu ớt của Mạt nhi tầng tầng lớp lớp, dọa cho tiểu nữ hài càng thêm ra sức vùi đầu như muốn chôn vào lòng ngực Ngọc Thanh Nhiễm.

Ngọc Thanh Nhiễm cầm lấy ấm trà bên cạnh, bộ dáng thập phần chướng mắt uống một hơi.

Nàng chỉ vào Hách Liên Cô Tuyết, nói: “Ngươi, đi chiếu cố Mạt nhi.” Lập tức lại chỉ hướng Lộng Nguyệt, “Ngươi, hầu hạ lão nương năm ngày.”

!!!!

Lời vừa nói ra, hai người toàn bộ ngây ngốc như rối gỗ. . .

“Đừng dùng ánh mắt xem cừu nhân nhìn lão nương, đem Mạt nhi cùng lão nương hầu hạ thư thái, ai hầu hạ tốt hơn, Băng thiên hỏa liên cấp cho người đó!”

Dứt lời, Ngọc Thanh Nhiễm phất mái tóc dài, ly khai căn phòng.

Làm cho Thánh thủ độc tiên đi hầu hạ một nữ nhân, làm cho một ma đầu thị huyết chiếu cố một hài tử còn chưa dứt sữa. . .

Đây quả thực là chuyện tối nực cười trong thiên hạ!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui