Lạc Y tiếp tách trà từ tay Lãnh Hàn Thần, tao nhã nhấp một ngụm mà trong lòng không khỏi thoải mái than khẽ một tiếng.
Nàng rất thích uống trà. Kiếp trước, mỗi khi chuẩn bị ra ngoài làm nhiệm vụ nàng đều tự ngâm trà thưởng thức. Lúc thứ nước thanh thanh, đắng đắng đi vào khoang miệng lại thấy tinh thần tỉnh táo hơn nhiều lần, mà vào tới cổ họng lại cực kì ngọt ngào. Theo nàng, trà đạo chính là một trong những tuyệt phẩm dân gian trân quý.
Bất quá, kiếp trước phải tự mình ngâm trà so với việc kiếp này được người khác phục vụ thì hẳn nhiên thoải mái hơn rất nhiều.
Đó là chưa kể đến khả năng trà đạo của Lãnh Hàn Thần... Ưm... Thật sự rất tuyệt vời a!
" Hai đệ mau thành thực nói cho tỉ biết ở nhà đã xảy ra chuyện gì?"
Lạc Y hạ tách trà không xuống, thê nô Lãnh Hàn Thần lập tức cười châm thêm cho nàng một tách trà.
Ngạn Hữu ngồi đối diện Lạc Y càng lúc càng cố gắng thu mình lại, hai tay đặt trên đầu gối không dám ngẩng đầu lên, nhỏ giọng hô.
" Y tỉ..."
Kỳ Phong so với Ngạn Hữu thì thoải mái hơn, nhưng hắn cũng chỉ dám ngồi ngốc một chỗ không dám hó hé lời gì.
Lạc Y âm thầm thở dài, nhìn bộ dáng hai tiểu tử giống y như hai tiểu tức phụ bị trượng phu bắt nạt mà trên trán đã sớm rơi xuống ba vạch hắc tuyến.
Nàng thật sự đáng sợ như vậy sao? Nàng thật là hiền lành có được hay không?
Lãnh Hàn Thần nhìn vẻ mặt quẫn bách của Lạc Y không khỏi câu môi lên một nụ cười khẽ. Tâm ý rót cho nàng một tách trà an ủi, lúc này mới dời ánh mắt lên người Kỳ Phong và Ngạn Hữu.
Hắn không có quá nhiều ấn tượng với hai người này. Nhưng cũng biết thiếu niên áo trắng hiển nhiên là đệ đệ của Lạc Y, còn thiếu niên kia... Hình như gọi là Ngạn Hữu.
Hai người đều là Ma Pháp sư cấp chín hậu kì đỉnh phong? Tiềm lực cũng không sai!
" Hai ngươi một người trở thành Luyện Dược sư? Một người thành Triệu Hồi sư?"
Kỳ Phong và Ngạn Hữu ngẩn người. Bọn hắn cứ nghĩ Lạc Y là muốn trách cứ bọn hắn hành động thiếu suy nghĩ, tuỳ ý tiếp nhận đấu đan a!
Phải biết rằng Kỳ Phong chấp nhận thách đấu cũng là một phần liên quan tới Ngạn Hữu đâu.
Lạc Y vốn là thần tượng của Ngạn Hữu, hắn vừa nghe đến có người mắng chửi nàng liền khó chịu. Chính vì vậy nên mới hùa theo Kỳ Phong nha.
Hoá ra là không phải chuyện này!
Hai kẻ tâm trạng đang treo cao cuối cùng cũng có thể thở phào một hơi.
Kỳ Phong cười hắc hắc, lập tức quăng bộ dạng tiểu tức phụ ra sau đầu. Hắn làm ra bộ dạng ngốc lăng hề hề tính nhào vào trong ngực Lạc Y làm nũng một trận.
Nhưng chính là hắn còn chưa kịp động thủ đã bị Lãnh Hàn Thần lãnh ý liếc một cái khiến cho máu toàn thân đều muốn đông cứng. Gượng gạo đứng lại, đưa tay lên gãi đầu rất không cam lòng ngồi xuống ghế.
Ngạn Hữu vẫn là người thức thời hơn. Hắn chỉ ngoan ngoãn ngồi một một bên cười ngốc, tại vị trí mọi người không thấy âm thầm vuốt ngực một cái.
Có trời biết, vừa rồi hắn đã lo lắng Y tỉ chán ghét hắn đến mức nào!
Lạc Y liếc mắt nhìn Kỳ Phong. Vừa rồi nếu không phải Lãnh Hàn Thần doạ Kỳ Phong dừng lại, nàng cũng sẽ không do dự đá vào mông hắn một cước.
Dù hắn có là đệ đệ mười hai tuổi của nàng đi chăng nữa thì bề ngoài của hắn so với thiếu niên mười lăm, mười sáu cũng không sai biệt lắm. Phải biết nàng còn trông ra nhỏ bé hơn hắn đâu.
Chỉ cần tưởng tượng đến thiếu niên nhìn như mười lăm mười sáu lại dụi dụi trong lòng nàng như con mèo nhỏ thì trên người đã nổi lên từng đợt dị ứng đâu.
" Bây giờ hai đệ đã nói được chưa?"
Lạc Y thơ dài một tiếng, đem chuyện vừa rồi quăng ra sau đầu. Nàng đang muốn biết vài chuyện, tỉ như Kỳ Phong đột nhiên trở thành Luyện Dược sư mà Ngạn Hữu lại trở thành Triệu Hồi sư - Triệu Hồi sư thứ hai sau hơn một ngàn năm của Apollo đại lục.
" A, chuyện này bọn đệ cũng đang muốn nói với tỉ a..."
Ngạn Hữu nhanh nhảu mở lời trước.
" Chuyện là đệ và Phong ca tiến vào sơn mạch để chém giết ma thú cũng cố tu vi sau khi dùng đan dược Tẩy Tuỷ. Chính là sau đó bọn đệ bị lạc vào một hang động, không biết tại sao tự nhiên xuất hiện trong sơn mạch!"
" Đúng đó!" Kỳ Phong mau mắn tiếp lời, lại như nghĩ lại chuyện gì không khỏi run rẩy ôm hai cánh tay " Tỉ không biết ở trong đó thật đáng sợ. Đệ và Ngạn Hữu bị lạc nhau, sau đó hai người đều bị ngất xỉu. Khi tỉnh lại đã là bốn ngày sau đó, là được gia gia cho người đi tìm. Mà quan trọng là sau khi tỉnh dậy đệ ngộ ra luyện đan kĩ, bị hoả diễm nhận thức, mà Ngạn Hữu thì..."
Kỳ Phong bỏ lửng câu nói, môi mím chặt lại như có điều e dè liếc Ngạn Hữu một cái.
Lạc Y và Lãnh Hàn Thần đều quay sang nhìn Ngạn Hữu chờ đáp án.
Ngạn Hữu vươn tay gãi đầu, cười ngốc một tiếng. Chỉ thấy bên cạnh lập tức xuất hiện một con Vượn lớn gấp hai người thường, lại có hai gò má béo phệ vô cùng tỉ lệ thuận với dáng vượn " đầy đặn".
Lạc Y hai mắt đều muốn trợn trắng, nhìn Vượn mập vừa mới xuất hiện liền vươn hai bàn tay to lớn đem Kỳ Phong ôm vào lòng không ngừng dụi dụi khiến hắn lập tức la lên oai oái.
Lạc Y cúi đầu, vội vàng nhấc lên tách trà nhấp một ngụm che đi khoé môi đang không ngừng co giựt.
Hoá ra Kỳ Phong không dám nói cũng là có nguyên nhân a! Vượn mập dường như có tình cảm đặc biệt với hắn đâu.
Ngạn Hữu nhìn tình cảnh này đã thành quen, xấu hổ đem Vượn mập triệu hồi trở về cười xin lỗi Kỳ Phong.
" Sau khi Vượn Vượn xuất hiện đệ cư nhiên lĩnh hội được Khế Ước Chi Trận triệu hồi thuật!"
Lạc Y gật gật đầu, xem như đã hiểu. Kỳ Phong trở thành Luyện Dược sư nàng đã kiến thức qua. Lần này cũng đã thấy Ngạn Hữu biểu diễn Triệu Hồi thuật.
Bất quá nàng thấy hơi kì quái. Khi nhìn thấy Vượn mập nàng rõ ràng cảm thấy năng lượng của nó cũng gần giống như phương pháp tu luyện của Thiếu Tà, Bạch Thiên. Thế nhưng vấn đề là tại sao nó chưa thể hoá hình a?
Giống như biết được Lạc Y nghĩ gì, Lãnh Hàn Thần từ đầu cau chặt chân mày điềm tĩnh nói.
" Vượn Vượn là một Thần Thú canh cửa Thần Điện. Nó không có đặc điểm gì đặc biệt, chỉ có điều phải ăn một lượng nhất định tinh thạch mới có thể hoá hình!"
" Thần Thú Thần Điện?"
Lạc Y ngạc nhiên, không khỏi nhìn Ngạn Hữu thêm một cái.
Nàng biết Lãnh Hàn Thần đã truyền thừa xong kí ức, hắn nhận định Vượn mập hẳn là không sai. Bất quá chẳng lẽ ngoại trừ Thần Thú của nàng và Lãnh Hàn Thần, kể cả Thần Thú canh cửa Thần Điện cũng bị phong ấn xuống?
Quan trọng là nó còn nhận thức Ngạn Hữu thành chủ nhân!
Lạc Y càng lúc càng cảm thấy đây là một dạng nhân duyên từ trước đã được sắp đặt đến. Dường như mọi thứ xảy ra đều có một chút dính líu tới chuyện của nàng.
Kỳ Phong và Ngạn Hữu cũng không thể nào sống một đời an lành vô lo. Số phận bọn họ đã bị buộc vào với nàng... Kể từ lúc bọn họ tỉnh dậy từ trong hang động kia.
Điều này... Muốn tránh cũng không được!
" Tỉ tỉ! Còn có cái này..."
Trong lúc Lạc Y còn đang rối rắm thì Kỳ Phong đã cho tay vào tay áo lấy ra một thanh đoản đao.
Thanh đoản đao này dĩ nhiên cùng dạng với năm thanh đoản đao mà nàng đang giữ. Lần này lại là viên ngọc màu cam!
Lạc Y vươn tay tiếp nhận đoản đao, đưa lên trước mặt xem xét. Nàng có thể cảm nhận được, những thanh đoản đao này có một loại cơ duyên với nàng. Có vẻ như rất quan trọng, bất quá nàng vẫn chưa thể khám phá ra!
Tất cả đều còn phải nhờ vào kì ngộ!
Lạc Y âm thầm thở dài, càng nối kết những chuyện xảy ra mọi thứ càng trở nên rối rắm. Liệu, còn chuyện gì xảy ra nữa thì mới xuất hiện đáp án đây?