Chương 110:
Lãnh Hàn Thần còn có Thiếu Tà, Bạch Thiên và Tiểu Cầu có vẻ đặc biệt để ý đến vật thể mà Lạc Y đang giữ. Đặc biệt là Lãnh Hàn Thần.
Lãnh Hàn Thần nâng vật thể trên tay, tỉ mỉ xăm xoi, đôi thuỷ mâu tử sắc lúc này tràn đầy ý vị nghiêm túc khiến hắn trở nên càng muốn quyến rũ.
Lạc Y đưa tay vỗ trán, kẻ này lại muốn bắn ra hoa anh đào a!
" Đây là Thần trượng?"
Lãnh Hàn Thần đem vật thể trả lại cho Lạc Y, lúc này mới thản nhiên phun ra vài chữ.
Hửm? Thần trượng?
Lạc Y mâm nhẹ khoé môi, nhìn nhìn vật thể trên tay. Này... Thật không thể nhìn ra nó có cái tên mĩ miều như vậy đâu!
" Đây chính xác là Thần trượng, nhưng chưa đủ! Hẳn là còn cần thêm vài thanh đoản đao nữa!"
Thiếu Tà chậm rãi bổ xung. Hắn bây giờ thật tế là vô cùng kích động. Thần trượng là quyền năng của Thần Nữ vào thời điểm vạn vạn năm trước. Chính là sau đó bọn họ đều đồng loạt bị phong ấn, còn không biết Thần trượng đi nơi nào đâu.
Ban đầu hắn còn tưởng là Thần trượng được phong ấn cùng Bạch Long - thần thú quyền năng nhất của chủ nhân. Ai biết đâu, con rồng thối này thật vô cùng vô dụng, không những không nói được, không tu luyện được, thậm chí còn chẳng mang theo được thứ gì.
Bất công a!
Bạch Thiên đem Thần trượng ôm vào trong ngực, trước đây hắn là Thần thú quản trượng nha. Hắn cũng không ngờ Thần trượng lại bị chia nhỏ ra, phong ấn dưới dạng đoản đao tại đại lục này.
Tìm được Thần trượng sớm vẫn là tốt nhất, xem ra hôm nay trong cái rủi có cái may. Lôi điện của Vân Như vừa vặn thay thế lôi kiếp, đem từng tầng phong ấn trên Thần trượng mở ra.
" Cái này gọi là Thần trượng?"
Lạc Y cong môi. Đôi khi nàng cảm thấy rất bất lực khi không được truyền thừa kí ức a! Nhìn xem, bọn hắn ôm vật thể được gọi là Thần trượng như đang bảo vệ trân bảo. Chính là nàng vẫn còn chưa biết thứ đó có liên quan gì tới nàng đâu!
Thiếu Tà cũng biết Lạc Y không được truyền thừa kí ức. Đôi mắt xinh đẹp biến trầm giống như đang nhớ về chuyện không vui rất xa xôi. Bất quá bản thân hắn cũng không thể thay đổi được gì, chỉ có thể bất lực thở dài một tiếng, cẩn thận giải thích.
" Chủ nhân, Thần trượng này là quyền năng của người, chỉ có người sở hữu dòng máu tinh khiết nhất của tộc Thần cao quý nhất mới có thể làm chủ. Trước hết chưa nói Thần trượng có thể tạo ra sóng gió gì, bất quá, muốn đến Thần giới, nhất định phải nhờ vào Thần trượng!"
" Thần trượng có thể mở ra khe hở không gian sao?"
Lạc Y nheo mày, tiếp tục thắc mắc.
" Không phải. Nhưng Thần trượng này chính là có một đôi, một là của người, một của Nam Thần. Thần trượng có thần thức tương thông nhau. Một khi Thần trượng khởi động, hẳn sẽ dịch chuyển theo bản năng đi tìm Thần trượng còn lại. Thần trượng kia hẳn là bị phong ấn ở Thần giới!"
Lạc Y gật đầu. Tuy lúc này nàng vẫn không hiểu gì về quyền lực của Thần trượng, bất quá cũng không quan hệ. Trước cứ thuận theo tự nhiên, đến khi kí ức của nàng được truyền thừa, khám phá cũng không muộn.
" A, Bạch Phong đang tu luyện sao?"
Lạc Y chợt như nhớ ra điều gì. Nàng vào mấy lần nhưng hầu như chưa lần nào nhìn thấy Bạch Phong nha. Kể cả lần này không gian bị oanh bạo như vậy mà nàng ta vẫn không cảm nhận được sao?
" Thần giới hình như có chút động tĩnh, Bạch Phong dường như bị rơi vào tiềm thức a!"
Bạch Thiên ôm theo quyền trượng không buông tay, gương mặt tuấn tú phảng phất nét trẻ con ngây ngô tuỳ ý trả lời.
Lạc Y nghe xong liền trực tiếp trầm mặc. Nói chung, nàng vẫn chưa thể hiểu Bạch Phong. Dường như nàng hội ngộ nàng ta là một duyên phận. Cũng như việc Bạch Phong vẫn lưu lại một tia liên kết mật thiết với Thần giới. Nàng cảm thấy chuyện nhất định có một phần liên quan đến nàng!
Aiz!
Lạc Y thở ra một hơi, nàng đành phải chờ Bạch Phong thức tỉnh a! Nàng muốn đi hỏi nàng ta một chút, Thần giới lại muốn nổi lên bạo động gì.
" Nương tử, nàng lại muốn thất thần đi đâu nha. Vi phu bị bỏ quên thật đau lòng a!"
Lãnh Hàn Thần bị Lạc Y vắng vẻ hồi lâu cảm thấy vô cùng bức xúc, hắn càng thêm kiên định tối nay phải hảo hảo trừng phạt nàng. Để xem, lần sau nàng còn dám bỏ quên hắn nữa hay không.
Lãnh Hàn Thần vươn tay, triệt để đem thiên hạ ôm vào lòng.
Gương mặt tuấn tú tà mị tuyệt luân cơ hồ sít sao dán vào mặt nàng. Hơi thở ấm nóng phà vào vành tai, giọng nói vừa đủ cho hai người nghe thấy khiến không khí có bao nhiêu ám muội liền có bây nhiêu ám muội.
" Tối nay, hảo hảo trừng phạt nàng!"
Lạc Y cảm thấy hai vành tai mình vừa nóng vừa ngứa, gương mặt xinh đẹp biến thành màu đỏ rực. Xấu hổ liếc nhìn đám người cùng thú ở bên cạnh đang cúi đầu cười trộm, không chút nào lưu tình trừng lớn mắt, đem đầu ai đó đẩy ra xa.
" Đừng lộn xộn!"
Lạc Y dùng khẩu ngữ cảnh cáo Lãnh Hàn Thần. Nàng phải thừa nhận người này tự xưng da mặt dày đứng thứ hai, hẳn không ai dám xưng mình da mặt dày đứng thứ nhất đâu.
Lãnh Hàn Thần bị Lạc Y cảnh cáo, không những không giận mà trong lòng càng muốn nở hoa. Nương tử hắn tức giận lên càng muốn làm say lòng người đâu.
Bất quá hắn cũng không dám bày ra thái độ vui vẻ, mà trang thành bộ dáng tiểu tức phụ bị ruồng bỏ, môi mím lại, uỷ khuất nhằm ngay vành tai mẫn cảm của thiên hạ cắn xuống.
" Aiz... Chàng là tiểu cẩu sao?"
Lạc Y rùng mình một cái, không lưu tình mắng một tiếng. Tay nhỏ nâng lên xoa xoa tai, nàng mới không lùi bước như mọi lần đâu. Kẻ này chính là cực độ vô sỉ, hắn sẽ thừa cơ lấn áp nàng đâu.
Tiểu cẩu?
Tiểu cẩu?
Tiểu cẩu?
Trên trán Lãnh Hàn Thần chảy xuống ba vạch đen, trong lòng âm thầm lặp lại ba lần " tiểu cẩu". Vừa ảo não chiêu bài vô tác dụng, vừa bứt rứt...
Hắn thật sự giống tiểu cẩu sao?
Hắn cắn nàng, nàng liền xem như bị chó cắn?
So với Lãnh Hàn Thần bứt rứt, người cùng thú xung quanh đều đã nghẹn cười muốn nội thương. Bọn họ xấu xa liên tưởng đến Lãnh Hàn Thần và tiểu cẩu đặt cạnh nhau, lần lượt cắn tai Lạc Y.
Đúng là cũng không sai biệt lắm, không phải đều là cắn đó sao?
Hắc hắc.
Lãnh Hàn Thần bằng tiểu cầu a!
Giống như biết được bọn họ suy nghĩ gì, Lãnh Hàn Thần một mặt ôm Lạc Y không buông, tạm thời đình chỉ hành động tìm đối sách khác, một mặt lại lãnh liệt liếc nhìn những ai đó đang không ngừng YY cách đây không xa.
Tia nhìn sắc bén của Lãnh Hàn Thần khiến cho những người cùng thú xung quanh đều phát hoảng, theo bản năng đối diện nguy hiểm lùi về sau vài bước.
Đôi mắt tà mị, xinh đẹp như cánh hoa anh đào khẽ híp lại, trong lòng đã âm thầm đem thù này ghi lại. Hắn không nỡ nặng tay với nương tử nhà mình, nhưng với người khác liền có thể a!
Người cùng thú nhìn ánh mắt của Lãnh Hàn Thần, toàn thân đều muốn run rẩy khóc không ra nước mắt.
Bao nhiêu tưởng tượng trong đầu đều vỡ tan rơi loảng xoảng, tiêu thất không còn một mảnh!
Đùa sao? Tiểu cẩu có thể có ánh mắt đáng sợ như vậy sao? Tiểu cẩu có thể tạo nên cảm giác đáng sợ như vậy sao?
Đương nhiên không thể a!
Lạc Y không hề hay biết những người xung quanh đều bị uy áp của Lãnh Hàn Thần hù doạ muốn chết, nàng bây giờ đang suy nghĩ cách để tiểu cẩu hay cắn người này biết học ngoan a!