Lãnh Hàn Thần cùng Lạc Y vừa ra đến bên ngoài thì nhìn thấy xung quanh khói bụi mịt mờ, từng mảnh đổ đốn nhìn vô cùng ghê người. Bọn họ biết đây chính là dư chấn do thăng cấp đem lại.
Bất quá...
" Nhóm Lăng Ngạo cùng Lục Vinh, Độc Tà thế nào?"
Lạc Y lúc này mới nghĩ đến việc này, tay chân liền cảm thấy phát lạnh bối rối bật thốt lên. Nàng chính là quên mất nhóm người kia nhất định sẽ không rời đi mà ở lại chờ nàng. Nếu như dư chấn đáng sợ thế này, bọn hắn có thể nào hay không...
Nhìn thấy Lạc Y hoảng loạn, tâm tình Lãnh Hàn Thần cũng trầm xuống, vội nắm lấy tay nàng, vỗ nhè nhẹ an ủi. Vốn là định triệu tập ma thú đi tìm kiếm, nhưng còn chưa kịp đã nhìn thấy bên cạnh một bãi đất hoang tàn, từng người lại từng người bước ra. Nhìn kĩ thì nhận ra không phải nhóm Lăng Ngạo thì còn ai.
Bạch Thừa Vũ ôm chặt Cố Ân Kỳ, dịu dàng phủi bụi cho người trong lòng, xoay người liền nhìn thấy hai người Lạc Y cùng Lãnh Hàn Thần đang đứng, tâm trạng nhất thời phấn khích, đưa tay ra vẫy vẫy, kêu to hai tiếng.
" Lão đại!"
Nhóm người Lục Vinh cùng Độc Tà cũng vừa mới bước ra, nghe thấy hai chữ của Bạch Thừa Vũ cũng không nhịn được ngẩng đầu, nhìn thấy quả thật là hai người Lạc Y cùng Lãnh Hàn Thần thì đều lộ rõ vẻ vui sướng, vội vàng chạy đến chỗ bọn họ. Độc Tà còn không nhịn được la hét kể lể một hồi lâu.
" Hai người thật sự không sao a? Vừa nãy có vị lão giả tới đây huy động mọi người cùng nhau rời đi. Bọn ta nhất quyết muốn chờ ngươi, không nghĩ đến không bao lâu Thánh Điện liền bị nổ tung. Nếu không phải có Lam Thừa Quân đột nhiên xuất hiện đưa bọn ta đi nấp, các ngươi hẳn chỉ còn có thể nhặt xác chúng ta đi!"
Lạc Y nhìn thấy cả nhóm người không bị sao thì lập tức thấy yên lòng, cũng không quản Độc Tà tại sao đột nhiên nói nhiều như vậy. Bất quá, nghe đến tên của Lam Thừa Quân, nàng cũng có hơi động dung một chút, theo bản năng ngẩng đầu nhìn về phía xa xa.
Tại một nơi cát bụi mù mịt, một nam tử đang lẳng lặng đứng đó, tà áo tím bay phất phới trong gió tỏa ra một hơi thở cô đơn lãnh ngạo mà lạnh lùng. Hắn từ phía đó nhìn lại, trùng hợp chạm vào sóng mắt của nàng quét tới, khóe môi chậm rãi kéo lên một đường cong thật nhẹ, khẽ mấp máy ba chữ.
" Chỉ vì ngươi..."
Hắn là dùng khẩu hình, nên trừ Lạc Y còn có Lãnh Hàn Thần ra, ai cũng không nhìn thấy. Lam Thừa Quân cũng không chờ bọn họ nói câu gì, xoay người liền điểm nhẹ chân rời đi.
Lạc Y, ta đối với ngươi là hữu tình.
Ngươi đối với ta cũng là hữu tình.
Tiếc là tình cảm ấy chỉ dừng ở mức bằng hữu không hơn.
Ta ghen tị với Lãnh Hàn Thần, từ trước đã quen biết ngươi, nhưng ta cũng biết, tình cảm của hắn dành cho ngươi ta không sánh được. Không phải vì ta kém yêu ngươi, chẳng qua, hắn cường hơn ta, ngươi cũng cường hơn ta, điều ta có thể làm vì ngươi, chỉ có thể dừng lại ở mức này...
Lam Thừa Quân rời đi, Lạc Y cùng Lãnh Hàn Thần đều một mực nhìn theo. Nghe hắn nói ba chữ như vậy, nói nàng không cảm động là nói dối. Nhưng mức độ cảm động ấy không bao hàm tia tình cảm quá mức nào.
Hắn nói đúng, nàng chỉ xem hắn như bằng hữu, đời này kiếp này, nàng trừ Lãnh Hàn Thần ra sẽ không dung nạp được ai khác.
Không thể chấp nhận hắn, đó là chuyện đã được ấn định từ hàng vạn năm về trước. Hắn có sinh ra trước bao lâu, sợ là điểm này cũng không thể thay đổi.
Không thể với hắn, tốt nhất là không cùng hắn đi trên một con đường.
Lam Thừa Quân, xin lỗi!
Không phải ta phụ ngươi, mà ta và ngươi, căn bản là không thể nào!
Lạc Y lắc nhẹ đầu, xoay người liền rời mắt khỏi bóng lưng đã khuất bóng, chỉ một mực nắm chặt tay Lãnh Hàn Thần không buông, dùng hành động cho hắn biết lựa chọn của nàng...
Chỉ có một mình hắn!
Lãnh Hàn Thần nheo mắt cười khẽ một tiếng, kéo tay đem thân hình nhỏ bé của nàng ôm vào lòng, cảm nhận nàng so với mấy ngày trước đã muốn lớn hơn một chút, tâm tình hết sức vui vẻ. Quả nhiên chỉ cần thăng cấp nàng sẽ từng chút một thay đổi. Hắn thật sự có một chút chờ đợi nhìn thấy nàng của vạn cạn năm về trước, hẳn là cũng không còn lâu nữa đi.
Chỉ là, nàng càng ngày càng phát ra loại ánh sáng chói mắt nhường này, không biết sẽ câu vào bao nhiêu hoa anh đào, hắn có phải cũng cần đánh dấu nàng dành cho riêng hắn hay là không?
Hẳn là cần đi!
" Y nhi, nàng có chấp thuận gả cho ta?"
" Nga?"
Lạc Y nghe thấy Lãnh Hàn Thần mở miệng, theo bản năng liền ứng thanh một tiếng. Nói xong liền cảm thấy bản thân hồ đồ rồi, hắn vừa rồi mới nói cái gì a?
Gả... Gả cho hắn?
Lãnh Hàn Thần làm sao có thể không nhận ra Lạc Y chỉ là bị quýnh quáng hồ đồ. Nhưng mặt hắn chính là đủ dày, không những thế còn cực kỳ bá đạo, mạnh mẽ vòng tay ôm lấy nàng thật chặt, cường ngạnh nói.
" Nàng đã đồng ý, đừng nghĩ có thể thay đổi!"
" Ta khi nào đồng ý với chàng! Chàng không thể mặt dày như vậy!"
Lạc Y chống lại hai gò má đỏ lên, mím chặt môi nói, bộ dáng cũng là một dạng không thỏa hiệp. Lãnh Hàn Thần vô cùng sầu não, chẳng lẽ thật sự không được?
Chỉ là...
" Nếu quả thật muốn ta gả cho chàng, chàng tốt nhất chuẩn bị tốt hôn lễ, đặc biệt một chút, ta tuyệt đối sẽ không gả thấp!"
Lạc Y dừng một chút mới tiếp tục nói. Lời vừa nói ra đem Lãnh Hàn Thần từ xưa đến nay lạnh lùng, vô tâm, bỗng chốc mặt mày rạng rỡ, gương mặt anh tuấn hướng về phía nàng gật đầu.
" Tuyệt đối không khiến nàng gả thấp!"
Hắn còn hận không thể đem cả thế gian làm sính lễ cầu nàng gả cho hắn, làm thế nào có thể ủy khuất nàng gả thấp đây?
Bên kia nhóm Lăng Ngạo, Lục Vinh còn có Độc Tà vẫn vui vẻ trò chuyện quên trời quên đất, hoàn toàn không hề hay biết tại đây đã nhanh chóng định ra một mối hảo hôn sự, mà bọn hắn rất nhanh đều bị bắt làm gia đinh chạy qua chạy lại...
--- ------ ------ ------ ------ ------ ------ ---
" Các ngươi đã chọn lựa đi theo ta, bây giờ các ngươi có hối hận hay không?"
Lạc Y cùng Lãnh Hàn Thần nắm tay đứng ở ngọ môn Thánh Điện, ngước mắt nhìn nơi đây đã sụp đổ, mở miệng mà không quay đầu hỏi nhóm người đừng sau nàng.
Nghe nàng hỏi, nhóm Lăng Ngạo cùng Lục Vinh dĩ nhiên không chút suy nghĩ liền gật mạnh đầu, bảo không hối hận. Duy một mình Độc Tà thoáng suy nghĩ một chút, sau đó mới mở miệng, chậm rãi nói.
" Ta từ nhỏ đều nghĩ đến bản thân ta sẽ là một cường giả. Ta cảm thấy đi với các ngươi tuyệt đối không lầm. Ta cũng dùng danh nghĩa của ta xin thề, nhất định không phản bội các ngươi, cho dù phải chết cũng không khiến các ngươi bận lòng!"
" Tốt lắm! Các ngươi đã đối với ta có tín nhiệm, như vậy ta cũng dùng danh nghĩa của ta thề, ta tuyệt đối sẽ không hỏ mặc các ngươi, dù trong hoàn cảnh nào, đều nhớ các ngươi là bằng hữu của ta, bất ly bất khí, không rời không bỏ!"
Lạc Y nói ra lời này cũng là nàng cam tâm tình nguyện. Đối với nhóm người theo nàng từ những nguy hiểm vẫn không hề chùn chân, nàng là thật tâm trân trọng, tuyệt đối sẽ không khiến bọn hắn cảm thấy thất vọng vì tín nhiệm đã đặt trên người nàng!
" Được rồi, bây giờ chúng ta trở về, nên về nhà đều về nhà, cố gắng tận hưởng một chút, vài ngày nữa, chỉ sợ không còn hưởng thụ được tốt như vậy!"
Lãnh Hàn Thần đợi Lạc Y nói xong mới mở miệng. Lời nói mang theo đầy hàm ý, còn hàm ý như thế nào sợ là chỉ có một mình hắn mới có thể hiểu được.
Nhóm Lăng Ngạo nghe lời này một chút cũng không nghĩ nhiều, đồng loạt gật đầu hưởng ứng. Riêng Độc Tà cùng nhóm người Lục Vinh đều là trẻ mồ côi, dĩ nhiên không có nhà để về, liền nhất trí cùng nhau trở về La Viễn thành cùng với nhóm hai người Lạc Y cùng Lãnh Hàn Thần. Đi theo còn có Kỳ Phong cùng Ngạn Hữu mới được ra ngoài không gian.
Không bao lâu nữa bọn hắn sẽ có những nhiệm vụ mới, thật không biết vẫn còn có những loại gian truân gì!