Khuynh Thế Thiên Tài

Lạc Y ra khỏi phòng của Vu Nhã liền đến kí túc xá củ Học Đồ tìm Lạc Kiến.
Không ngờ còn gặp luôn Trầm Mặc Thiên và Trầm Mặc Ngân ở đây nữa.

Nhưng khác với mong muốn của nàng, cả ba người gương mặt đều rất ngưng trọng, tựa hồ đang rất lo lắng điều gì đó.

" Đại ca, Thiên ca, Mặc Ngân, các người làm sao vậy?"

Lạc Y đột ngột xuất hiện khiến cả ba người trong phòng giật mình. Lạc Kiến
mất tự nhiên cười gượng gạo lắc lắc đầu. Trầm Mặc Thiên, Trầm Mặc Ngân
cũng cúi đầu không nói gì.

" Chuyện gì xảy ra vậy?"

Lạc Y trầm giọng hỏi. Nàng chắc chắn đã có chuyện gì đó xảy ra nhưng đại ca luôn yêu thương nàng, luôn không muốn nàng dính vào rắc rối. Tình cảm
này thật khiến nàng cảm động.

" Không, không có gì đâu! Chúng ta ra ngoài chơi đi Y Y!"

Trầm Mặc Ngân xua tay, nở nụ cười muốn khiến Lạc Y yên tâm lôi kéo nàng ra ngoài nhưng làm thế nào nàng vẫn bất động.


" Đại ca, xảy ra chuyện gì vậy?"

Lạc Kiến biết không giấu được Lạc Y nên cũng không giấu diếm nữa.

" Có chút rắc rối, công hội của Mặc Thiên bị nhận thư khiêu chiến!"

Hoá ra Trầm Mặc Thiên là thiếu chủ của Thiên Đằng thương hội, là thương hội lớn nhất trong ba thương hội ở kinh thành. Nhưng những năm gần đây,
Thương hội đứng thứ hai là thương hội La Vũ bắt đầu không an phận, muốn
chiếm vị trí đầu tiên của Thiên Đằng thương hội. Trầm Mặc Thiên học ở
học viện Đô Đô, thiếu chủ của La Vũ là La Vũ Khâm cũng đến đây học. Mấy
năm qua cũng không đả động gì nhưng lần này lại trực tiếp phát thư khiêu chiến. Hành động này rõ ràng là muốn xé rách mặt với Thiên Đằng thương
hội.

Thư khiêu chiến?

Lạc Y ngẩn ra. Nàng
biết ở Apollo đại lục là thế giới cường giả vi tôn. Chỉ cần là cường
giả, nếu không làm chuyện gì đó quá không chấp nhận được thì cho dù có
giết người cũng bị người ta lờ đi.

Trên tinh thần trao
đổi võ học, người ta phát ra thư khiêu chiến và giải quyết những ân oán
trên võ đài. Người bị nhận thư khiêu chiến chỉ có thể tiếp nhận mà không có quyền từ chối. Thư khiêu chiến trở thành điều thiêng liêng mang ý
nghĩa ép buộc, là dấu ấn của cường giả.

Nhưng nếu đã là ép buộc thì phải tiếp nhận thôi. Đại ca còn suy nghĩ cái gì? Lẽ nào, đối thủ quá mạnh?

" Đối thủ rất mạnh sao?"

Trầm Mặc Thiên lắc đầu.

" Không phải rất mạnh, nhưng sẽ liên quan đến hoàng thất!"


" Hoàng thất?"

Chỗ dựa vững chắc như vậy sao?

" Tỉ tỉ của La Vũ Khâm là La Vũ Ngọc vừa được chọn tân tú tiến cung hầu
hạ Ngô Hoàng, rất được Ngô Hoàng sủng ái phong làm Ngọc phi, rất có chỗ
đứng. Rất có thể sẽ mượn thế lực chèn ép Thiên Đằng thương hội!"

Trầm Mặc Ngân tức giận muốn nghiến răng nhưng cũng không biết phải làm gì.
Ai bảo họ có thể bán con cháu cầu vinh đâu. La Vũ Ngọc bao nhiêu tuổi?
Mười tám tuổi. Ngô Hoàng bao nhiêu tuổi? Gần sáu mươi rồi! Dù nhìn Ngô
Hoàng không già nhưng rõ ràng thuộc bậc cha chú rồi a!

Ngọc Phi?

Lạc Y cười khẽ một tiếng. Ra là một cái Ngọc phi thôi!

" Mọi người không cần lo lắng, cứ lên võ đài đi!"

" Nhưng..."

Trầm Mặc Thiên đang muốn nói nữa thì Lạc Y đã ngắt lời.


" Muội vừa nhận Vu Nhã làm sư phụ! Thành đệ tử quan môn của ông ấy!"

A...

Mọi người nhìn nhau, ngẩn người, sau đó là kinh hỉ.

Ai cũng biết Vu Nhã đại sư rất hiếm nhận học viên, nhưng đồ đệ thì chưa nhận ai bao giờ.

Lạc Y trở thành đồ đệ của Vu Nhã, với tính cách bao che khuyết điểm của hắn thì ai dám cuồng vọng chứ?

Đối với đấng chí tôn, giữa yêu phi và một đại sư đức cao vọng trọng ai nặng ai nhẹ đã rất rõ ràng.

Trầm Mặc Thiên cười hắc hắc, suýt nữa nhào qua ôm Lạc Y nhưng bị Lạc Kiếm đạp ra đau đến mức kêu cha gọi mẹ.

Lạc Y cười cười lúc này mới đem những bảo bối mới lấy ở chỗ Vu Nhã đem chia cho mọi người.

Một màn cảnh đẹp ý vui!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận