Khuynh Thế Thiên Tài

" Chủ nhân!"

" Tỉ tỉ"

Lạc Y vừa về đến phòng thì lách vào không gian. Lúc này, ma thú đều đang bận rộn tu luyện, nhưng vừa nhìn thấy nàng thì kêu lên một tiếng, chạy ùa lại.

" Một năm không gặp người thật nhớ. Ta tưởng người quên chúng ta rồi nha!"

Thiếu tà hoàn toàn vứt bỏ hình tượng thú tôn, nhào lên ôm lấy cánh tay Lạc Y liều mạng Lắc Lắc.

Tiểu Cầu hừ lạnh, trong lòng thầm nghĩ hắn thật mất mặt. Sống cả vạn vạn năm còn có thể như vậy a?

So với Tiểu Cầu quá quen thuộc với Thiếu Tà thì Nhược Ly, Dạ, Mặc, Bạch Phong đều không khỏi co rút khoé miệng. Nhất là Mặc từng xem Thiếu Tà như một vị thần cao không với tới.

Đó là lão đại đi, hẳn là trúng tà rồi a?


Lạc Y nhíu mày, tay không lưu tình đập mạnh vào móng heo đang bám trên người nàng.

Phủi phủi ống tay áo, Lạc Y trừng mắt nhìn Thiếu Tà, nghiêm mặt.

" Không gian này một năm mới bằng một ngày bên ngoài. Các ngươi đừng nói oan cho ta nha!"

" Một ngày?"

Mọi thú đều không khỏi há to miệng như có thể nuốt phải quả trứng gà. Ánh mắt nhìn nhau một dạng kinh ngạc. Chưa nói không khí ở đây nồng đậm nguyên tố dao động, chỉ nội thời gian lại chậm hơn bên ngoài cũng được xem là báu vật tu luyện rồi a!

Bạch Phong tự hào muốn hếch mũi lên trời, đây là không gian nàng tạo ra nha, đánh đổi không ít công sức của nàng đâu.

Lạc Y nhìn biểu tình ngốc lăng của chúng thú cũng không quá để ý. Đương nhiên nàng biết đây là báu vật hiếm có nha.

Nhếch khoé môi lên tạo thành một độ cong nhu hoà khiến gương mặt vốn đã tuyệt sắc càng thêm rạng ngời.

" Ta vào đây muốn báo cho các ngươi biết, sắp tới chúng ta sẽ cùng đi Thần Vực Minh!"

" Chủ nhân, người biết Kỳ Lân thức tỉnh rồi?"

Thiếu Tà ngạc nhiên ngoác miệng, hắn nhớ là hắn chưa nói với nàng a?

Lạc Y nheo lại đôi mắt xinh đẹp, nhưng bên trong lại tàng dao sắc trừng nhìn Thiếu Tà.

" Hoá ra ngươi biết Kỳ Lân thức tỉnh mà không nói với ta a? Ngươi cũng can đảm đi!"


Thiếu Tà giật mình rụt đầu lại. Sao hắn có thể quên chủ nhân rất ghét có người giấu giếm nàng đây?

" Chủ nhân, không phải, không phải, ta đúng là biết Kỳ Lân thức tỉnh, nhưng ngài vừa tiếp nhận truyền thừa của ta, không thể tiếp nhận của Kỳ Lân a!"

" Thật như vậy?"

Lạc Y nhíu mày hơi không tin tưởng, chuyện này sao nàng không biết đây?

Thiếu Tà cơ hồ thở hắt ra. May mắn, may mắn biện giải kịp, nếu không... Aiz, thật không dám nghĩ tới.

Ho khẽ một tiếng, Thiếu Tà lúc này mới tiếp lời.

" Đúng vậy... Chủ nhân, người vừa tiếp nhận là một phần lực lượng của ta nhưng vẫn chưa luyện hoá hết đâu, nếu người tiếp nhận Kỳ Lân rất có thể xảy ra tự bạo nha!"

Kinh khủng như vậy? Lạc Y rùng mình một cái. Nhưng từ giờ đến Thượng Đỉnh giao phong còn một tháng, mà cách ngày đi Thần Vực Minh đến hơn hai tháng, nếu nàng tu luyện trong không gian sẽ đủ luyện hoá năng lượng của Thiếu Tà đi.

" Từ giờ đến ngày đi còn cách hai tháng, nếu ta tu luyện trong không gian chắc đủ thời gian chứ... Hơn nữa... Có Hàn Thần đi với ta!"


Nghĩ đến Hàn Thần khiến Lạc Y vô thức lộ ra nụ cười ngọt ngào, tay khẽ mâm mê chiếc khuyên tai tử sắc. Ban đầu, nàng luôn thắc mắc tại sao nàng cảm thấy hắn quen thuộc, nhưng bây giờ có lẽ nàng đoán ra không ít. Hắn hẳn là Nam Thần truyền kì đi.

Duyên này, sớm đã định rồi a!

Hàn Thần? Là tên của Nam Thần a! Thiếu Tà cười đến xuân phong đắc ý, tâm tình hoàn toàn thả lỏng. Nếu có Nam Thần cùng đi, hắn làm sao còn sợ chủ nhân xảy ra chuyện a? Ngài ấy vốn là người dù hi sinh cả tính mạng cũng bảo vệ chu toàn cho chủ nhân đi.

" Nếu có người đó đi thì hẳn là không việc gì nha!"

Thiếu Tà ho khan hai cái, mặt nghẹn đến đỏ. Nữ Thần và Nam Thần kết hợp chắc chắn có chỗ tốt a!

Lạc Y nhếch môi, đôi con ngươi đen láy nheo lại như biết hết suy nghĩ của người khác khiến Thiếu Tà giật mình cười gượng vài tiếng.

Chủ nhân khí thế thật đáng sợ nha!

Lạc Y phất tay, không để ý đến Thiếu Tà, xoay qua đùa với Tiểu Cầu, Nhược Ly và Mặc một chút rồi đi vào tu luyện. Nàng phải còn nổ lực nhiều hơn nữa mới thực hiện được ước vọng cường giả của mình và sánh vai cùng với người kia a!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận