Khuynh Thế Thiên Tài

Lam Thần Chương ngẩn người nhìn mọi người xuất hiện, trong lòng không khỏi xẹt qua tia tự giễu. Hoá ra, chỉ có mỗi hắn là ngu ngốc, nghĩ mình hành sự đã chắc chắn, nhưng không ngờ mình lại là thằng hề trong vở kịch của chính mình tạo ra.

Lam Thần Chương cười cay đắng, hắn từ đầu đến cuối đều thua, thua thảm hại!

" Hôm nay bị các người bắt gặp, ta biết ta chỉ còn con đường chết. Ta tuy không phải người nhà Âu Dương, nhưng vẫn muốn xin các người thỉnh cầu. Thu Hồng là người vô tội, nàng vì ta sai khiến nên mới nằm vùng tại đây, mong các ngươi chừa cho nàng một con đường sống!

Lam Thần Chương nói rồi mạnh mẽ đem đoản đao thẳng lồng ngực đâm tới.

" Không!"

Thu Hồng gào lớn, muốn lao tới đem đoản đao quăng đi, nhưng chính là không thể bì lại với tốc độ của Lam Thần Chương.

Trong viện mọi người đều kinh hãi.

Nhưng chính là lúc đoản đao chỉ cách trái tim Lam Thần Chương một li thì lại vô thanh vô thức dừng lại.

Lam Thần Chương tròn mắt nhìn đoản đao trên tay mình. Người khác không biết nhưng hắn rõ ràng đã sử dụng toàn bộ lực đạo nhưng vẫn không thể nào xê xích mũi dao gì chỉ một chút xíu. Giống như có một đạo kình lực mạnh mẽ đang không ngừng áp chế tay hắn.

" Là... Là ai đang ngăn cản?"

Ngoại trừ Thu Hồng và các hộ vệ không biết thì những người ở đây ai cũng biết đây là tác phẩm của Lạc Y.


Nàng là ma pháp sư cấp Quân Chủ trung kì nha! Dễ tự sát trước mắt nàng lắm sao?

" Lam bá bá, bá bá cứ bình tĩnh chút đi. Mọi người còn chưa có nói gì đâu!"

Lạc Y đứng dậy, tiến về phía Lam Thần Chương, nhẹ nhàng đem đoản đao hắn lấy ra không tốn một chút sức lực.

Lam Thần Chương kinh hãi, hắn cảm nhận được sâu sắc đạo kình lực kia là từ Lạc Y mà đến, nàng mới bao nhiêu tuổi? Sao lại có năng lực mạnh mẽ đến vậy?

Lạc Y không quan tâm đến Lam Thần Chương suy nghĩ gì mà chỉ chăm chú nhìn đoản đao trước mắt. Đoản đao này với đoản đao mà nàng lấy của Triệu Học Hữu thật sự giống nhau. Nếu có khác, cũng là khác viên đá khảm trên thân, đao kia là bạch ngọc, còn cái này lại là kim ngọc. Cả hai thanh đao đồng dạng toả ra linh khí nồng đậm.

" Lam bá bá dùng đao này tự sát chi bằng cho ta chơi đi!"

" A?"

Lam Thần Chương ngơ ngác gật đầu một cái, Lạc Y liền đem đoản đao thu đi. Liếc mắt nhìn Thu Hồng lao lên ôm lấy Lam Thần Chương không khỏi lắc đầu.

" Được rồi, hôm nay tất cả hiểu lầm đều đem ra nói hết đi!"

Âu Dương Phong Thần thấy cháu gái ăn cướp bảo bối mà vẻ mặt lại bình tĩnh tựa như đem đồ của mình lấy về không nhịn được ho khan, làm ra vẻ mặt đạo mạo nói.

Lời nói này tức thì khiến Lam Thần Chương ngẩn người. Hiểu lầm? Hiểu lầm cái gì nha?


Âu Dương Phong Thần biết Lam Thần Chương khó hiểu liền cười nói.

" Thần Chương, đáng lí ra ngươi còn phải gọi ta là thúc thúc đâu. Ngươi thật sự nghĩ Âu Dương gia hại Lam gia nhà ngươi đâu!"

Lam Thần Chương nhíu mày, cười nhạt.

" Chẳng lẽ lại không phải?"

" Ta biết ngươi là nghe người khác dèm pha, lúc này, ta muốn nói cho ngươi những chuyện xảy ra năm đó! Vì những bí mật này, mẫu thân ngươi đã hi sinh chính mạng sống mình để bảo vệ!"

Lam Thần Chương kinh ngạc há miệng nhưng cuối cùng cũng không nói gì, im lặng nhìn chằm chằm Âu Dương Phong Thần.

Thu Hồng đứng cạnh cũng ngẩn người, nhìn gia chủ một cái, lại nhìn Lam Thần Chương một cái. Bọn họ đang nói gì nha? Nàng đứng ở đây thật có chút cảm giác không biết làm sao a?

Phụ thân, mẫu thân, Lạc Y đều chọn lựa im lặng. Họ cũng không biết chút gì về chuyện này.

Âu Dương Phong Thần thấy biểu hiện của mọi người cũng hài lòng gật đầu, đáy mắt sâu xa như đang tưởng niệm, chậm rãi nói.

" Ngươi chắc còn chưa biết mẫu thân ta là cô của mẫu thân ngươi đi. Khi mẫu thân ta gả cho phụ thân thì mẫu thân ngươi cũng mới còn nhỏ xíu. Sau này mẫu thân ngươi lớn lên liền gả qua Lam gia, tầng quan hệ này người ngoài vốn ít ai biết, vì hai người đều di cư đến. Lúc đó, Lam gia là Đại gia tộc đứng đầu thành La Viễn, Âu Dương gia cũng chỉ xếp thứ hai, còn Triệu gia xếp thứ tư, sau cả Hiên Viên gia. Khi mẫu thân ngươi đang mang thai ngươi thì Lam gia bỗng nhiên bị một đám người thần bí đến tiêu diệt, lúc đó Âu Dương gia vì tầng quan hệ với Lam gia cũng xuất mã bảo hộ nhưng chính là bảo hộ không được, thậm chí khiến Âu Dương gia mất một lượng lớn lực lượng nồng cốt và nhiều tài bảo hiếm có. Người ngoài chỉ biết mấy chục năm trước Âu Dương gia bỗng nhiên thụt lùi nhưng không biết nhiều về nguyên nhân này. Trong cuộc chiến này, Hiên Viên gia vẫn giữ thái độ trung lập còn Triệu gia có đến nhưng lại chỉ bỏ đá xuống giếng, thu gom tài bảo nên chúng mới từ lúc này khởi sắc, không bao lâu sau mới có thể vượt qua Âu Dương gia. Khi thế cục đã định, mẫu thân ngươi chính là ta nhân lúc hỗn loạn đem đi. Sau này, để bảo vệ ngươi, mẫu thân ngươi mới làm giả thân phận, đứng dưới bảo hộ của Âu Dương gia. Sinh ngươi ra, nàng ta còn sợ mình bị thế lực thần bí kia biết, sợ liên luỵ đến ngươi, liền nuốt độc tự sát. Âu Dương gia luôn truyền vị muộn, nhưng cũng chưa bao giờ truyền vị trễ như năm đó. Phụ thân là sợ tổ quy của Âu Dương gia, người không kế vị sẽ phải dọn ra ngoài, lo lắng ngươi bị thế lực thần bí đó biết sẽ diệt khẩu. Nhưng là cả hai mươi năm vẫn không động tĩnh gì, lúc đó mới yên tâm truyền vị. Có điều,chuyện năm đó Âu Dương gia xuất thủ cũng bị Triệu gia nhìn thấy, sau này liền trở thành chuyện dèm pha!"


Lam Thần Chương giật mình kinh hãi, năm đó, người nói cho hắn tin này chính là Triệu Học Hữu. Ban đầu hắn cũng không tin, nhưng mỗi lần trước mặt phụ thân trên danh nghĩa nói một chữ " Lam" liền bị người quát đi, lâu dần hắn cũng tin. Hoá ra, việc đó đều là muốn bảo vệ hắn ư?

Cả căn phòng đều trầm mặc.

Âu Dương Phong Thần nhắc chuyện cũ, khẽ thở dài, đi vào nội viện lấy một chiếc hộp khắc hoa văn tinh xảo đưa cho Lam Thần Chương.

" Trước khi chết mẫu thân ngươi dặn ta, muốn ngươi được sống an ổn, nên ta không nói với ngươi sự thật. Nhưng nàng lo có người cố tình dèm pha, nên để lại di thư cho ngươi, ta nghĩ lúc này nên đưa cho ngươi rồi a!"

Lam Thần Chương run rẩy nhận chiếc hộp. Đem hộp mở ra, bên trong nằm ngay ngắn bên trong là một bức thư.

Không ai biết trong thư viết những gì, nhưng Lam Thần Chương lại dập đầu trước Âu Dương Phong Thần, miệng không ngừng gọi.

" Thúc Thúc, thúc thúc..."

Âu Dương Phong Thần cười từ ái, nâng Lam Thần Chương dậy.

" Đều là người nhà, khách khí cái gì nha! Nhờ ngươi mà ta nhận được không ít chỗ tốt đâu. Nhưng mà ta nghe nói, thế lực tru diệt Lam gia kia đến vì một bảo vật nào đó, trước đây không lâu, Triệu gia cũng bị tru diệt, người ta nghĩ là cùng một người. Ngươi vạn sự nên cẩn thận!"

Chỗ tốt?

Chỗ tốt gì a?

Lam Thần Chương nghe có chút không hiểu nhưng cũng gật gật đầu.


Lạc Y đang im lặng xem diễn đột nhiên khụ khụ ho lên, có chút cảm giác mình nằm không cũng trúng đạn. Nếu gia gia biết người tru diệt Triệu gia là nàng không biết sẽ có suy nghĩ gì a?

Đáng tiếc, nàng ho sặc sụa như vậy lại khiến người khác hiểu lầm. Mẫu thân vội tiến lên vuốt lưng cho nàng, âu yếm hỏi.

" Bảo bối, con bị sao?"

Lạc Y nghẹn đến đỏ mặt, cười gượng lãng tránh.

" Con không sao, chỉ muốn nhắc nhở gia gia giải quyết nốt một chuyện thôi!"

" Chuyện gì?"

Mọi người đều ngơ ngác.

" Chúng ta phải làm hỉ sự cho thẩm thẩm và Lam bá bá nha!"

Mọi người ngơ ngác hồi lâu, nhìn về phía Thu Hồng và Lam Thần Chương, không khỏi cười thành tiếng khiến Thu Hồng đứng ngốc tại chỗ ngại ngùng, đầu cúi xuống càng lúc càng thấp.

Chẳng biết Lam Thần Chương lấy đâu ra dũng khí, thân thủ liền đem Thu Hồng ôm lấy, khiến nàng xấu hổ dám đầu vào ngực hắn.

Mọi người được thể càng cười lớn. Song hỉ lâm môn a!

Khúc mắc được giải trừ, lại đón thêm một tân nương quá môn đâu.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận