Khuynh Thế Thiên Tài

" Hoàng hậu nương nương, ta có thể chữa bệnh cho ngươi!"

Lời Lạc Y nói ra khiến mọi người trong Lạc Nhạn đình đều oanh động.

Bọn Lăng Ngạo khó hiểu nhìn Vu Nhược Nhược thấy khí sắc nàng thật tốt, ngoài nét u buồn, bi thương trong đáy mắt ra thì không lộ ra dáng vẻ của người có bệnh chút nào.

Lão đại nói ra thì chắc hẳn đúng, nhưng đây là muốn nói bệnh gì a?

Vu Nhã ngồi bên cạnh cũng ngẩn người. Hắn chợt nhớ đến viên thuốc Lạc Y đưa cho hắn. Viên thuốc đó không chỉ giúp hắn thăng cấp mà còn thay hắn cải tạo cơ thể.

Bây giờ nàng nói có thể chữa bệnh cho Nhược nhi, hẳn là nàng có thể làm được!

Trong lòng Vu Nhã lúc này tràn ngập hi vọng. Hơn chục năm nay, những đau buồn và tự trách của Nhược nhi đối với Nam Cung Tuyệt, hắn đều đặt ở trong mắt.

Một bậc mẫu nghi thiên hạ không thể sinh ra hoàng tử thì sẽ xảy ra chuyện gì?

Lúc đó, những triều thần dụng tâm lang sói kia hẳn sẽ gây sức ép cho Nam Cung Tuyệt phế hậu vị, phủng nữ nhi mình lên.

Nam Cung Tuyệt vì Nhược nhi mà lập cả hậu cung làm ra vẻ sủng người này, ái người kia, nhưng thật tế là một ngón tay của bọn họ hắn cũng chưa từng đụng.

Không có con khiến Nam Cung Tuyệt gánh phải ô danh vô tự vô tử. Hắn dù bị nhấc lên đầu sóng ngọn gió cũng muốn bảo vệ Nhược nhi trong lòng.

Nếu như thật sự chữa được bệnh cho Nhược nhi thì thật tốt!

Nam Cung Tuyệt nắm tay của Vu Nhược Nhược cũng run lên, hắn vui đến mức nói cũng không tròn chữ.

" Ngươi... Ngươi... Nói thật sao? Thật sự có thể chữa được bệnh của Nhược nhi?"

Vu Nhược Nhược ngồi trên ghế, trong vô thức đưa tay vuốt lên bụng mình. Thật sự có thể chữa được sao? Hơn mười năm nay không biết đã có bao đại phu, quái y vào cung chữa bệnh, nhưng chẳng phải tất cả bọn họ đều nói thúc thủ vô sách sao?

Một thiếu nữ chưa đến mười ba tuổi thật sự có thể chữa khỏi.


Vu Nhược Nhược nâng mắt lên nhìn Lạc Y thì thấy nàng ta đang bình thản uống nước trà, ánh mắt cũng đang dừng trên người nàng, giống như nàng ta biết rõ nàng sẽ nhìn nàng ta vậy.

Đôi mắt hắc bạch phân minh mà sâu không thấy đáy kia đã gõ nhẹ vào lòng Vu Nhược Nhược. Nó khiến nàng theo bản năng muốn tin tưởng vị cô nương này.

Nếu... Nếu chữa được thật, nàng sẽ có thể thai nghén đứa bé của Tuyệt, làm thành kết tinh tình yêu của hai người!

Trong đáy mắt hiện lên một mảng quyết tâm lan tràn. Vu Nhược Nhược khẽ gật đầu với Lạc Y, hoàn toàn gửi gắm niềm tin vào nàng.

Lạc Y nhếch nhẹ môi mỏng, nàng sớm đã biết kết quả như thế này mà.

" Ta chuẩn bị chẩn bệnh! Các ngươi ra ngoài chơi đi!"

Lạc Y nhìn bọn Lăng Ngạo hạ quyết định. Nàng cũng không phải không tin tưởng bọn hắn, mà là chuyện này quả thật có chút riêng tư, nàng sợ ảnh hưởng đến Vu Nhược Nhược.

Bọn Lăng Ngạo vốn định đứng lên đi ra ngoài nhưng Vu Nhược Nhược ngăn lại.

" Không thể ra ngoài! Xung quanh hoàng cung vẫn có nhiều nội gian, nếu chỉ mình các ngươi ra ngoài có thể sẽ khiến người khác nghi ngờ!"

Đặt nhẹ tách trà xuống, Lạc Y ngẫm nghĩ thấy cũng đúng liền để bọn Lăng Ngạo ở lại.

Nàng vươn tay, nói với Vu Nhược Nhược.

" Hoàng hậu nương nương, người đưa tay cho ta!"

Vu Nhược Nhược nghĩ Lạc Y muốn bắt mạch, liền đưa tay ra. Nàng cũng muốn biết kết quả xem mạch thế nào. Thường thì những đại phu kia sau khi xem mạch xong thì đều nói không tìm được nguyên nhân.

Lạc Y sẽ nói như thế nào?

Lạc Y không chú ý đến vẻ hồi hộp của Vu Nhược Nhược. Nàng đặt tay lên cổ tay Vu Nhược Nhược, bất ngờ vận một tia huyền khí đi vào đường kinh mạch của nàng ta để quan sát tình trạng thân thể.


Sau khoảng nửa chung trà, Lạc Y mở mắt, hai hàng chân mày nhẹ nhíu lại.

Nam Cung Tuyệt nhìn thấy vẻ mặt của Lạc Y, trong lòng nghĩ là không được. Hắn chẳng qua cũng chỉ hơi thất vọng. Nhược nhi đã bị lâu như vậy rồi, muốn chữa khỏi cũng không phải dễ.

" Không được sao?"

Vu Nhược Nhược hạ xuống rèm mi, cực lực đè nén nỗi tuyệt vọng trong lòng.

Lạc Y không trả lời Vu Nhược Nhược mà quay sang nhìn Nam Cung Tuyệt, thản nhiên hỏi.

" Hoàng thượng, thần muốn hỏi người một câu. Nếu hoàng hậu vĩnh viễn không chữa được, người sẽ bỏ rơi nàng sao?"

" Không bao giờ!"

Nam Cung Tuyệt nghe Lạc Y hỏi, không chút suy nghĩ đã thốt ra, vòng tay ôm Vu Nhược càng thêm chặt.

Lạc Y bây giờ mới hài lòng, quả nhiên là nam nhân tốt a!

Vu Nhã và nhóm Lăng Ngạo giống như người ngoài cuộc chiến, từ đầu vẫn luôn im lặng. Không biết là ý thức từ đâu, trong lòng bọn họ đều có một niềm tin tưởng với Lạc Y.

Lạc Y mỉm cười, đặt tay Vu Nhược Nhược xuống, nhẹ nhàng nói.

" Hoàng hậu bị trúng Vô Tử đan!"

" Cái gì?"

Lời Lạc Y nói ra khiến mọi người kinh hoàng bật thốt lên.


Vô Tử đan? Là ai hạ?

Bọn Lăng Ngạo nghe đến tên đan dược, mới biết Vu Nhược Nhược thật bị bệnh. Căn bệnh này quả thật nhìn từ bên ngoài vào nhận không ra được.

Vu Nhược Nhược cũng kinh ngạc. Nàng thật sự không biết nàng bị trúng loại dược ấy khi nào. Ai có thể ác độc hạ loại dược ấy như vậy.

" Liệu có chữa được không?"

Vu Nhược Nhược lẩm nhẩm. Âm thanh mặc dù rất nhỏ nhưng Lạc Y vẫn nghe được.

" Chữa được!"

" Thật chữa được?"

Nam Cung Tuyệt vẫn là người nhanh miệng nhất. Hắn không phải ghét bỏ Nhược nhi không thể mang thai, mà là hắn thật sự ao ước có một đứa con, là kết tinh của hắn và Nhược nhi. Hắn vẫn luôn hi vọng, sau những việc công vụ mệt mỏi, hắn trở về thì liền nhìn thấy Nhược nhi đang cùng con chơi đùa. Thật là hạnh phúc a!

Lạc Y nhìn đáy mắt long lanh hiện lên ý cười của Nam Cung Tuyệt. Vừa nhìn đã biết hắn đang nghĩ gì.

Không thèm để tâm đến hắn liền nói với Vu Nhược Nhược.

" Dược này được hạ không phải gần đây mà là hoàng hậu bị di truyền từ cơ thể mẹ. Có khả năng có người muốn hại sư mẫu, nên đã hại hả độc Vô Tử đan, nhưng sư mẫu đã vận công lực bức độc ra, có điều vận không hết nên đã thông qua cuống rốn đi vào cơ thể hoàng hậu! Cũng chính vì di truyền như vậy nên độc đã ngấm vào trong máu, các y sư khác bắt mạch, căn bản không nhận ra được!"

Là được hạ từ lúc đó? Mọi người quả thật đều kinh hãi. Nhất là Vu Nhã, hắn một chút cũng không biết có chuyện này.

Nghĩ đến mẫu thân Nhược nhi vừa sinh thì qua đời, hắn vẫn mãi không hiểu nguyên do. Hoá ra, nàng đã bức độc để giữ lại đứa bé của hai người mà chọn hi sinh tính mạng.

Lạc Y lúc đưa huyền khí truyền vào cơ thể của Vu Nhược Nhược nàng đã nhận ra độc di truyền này. Có điều, nếu là độc bình thường nàng có thể dùng Tẩy Tuỷ đan bức độc. Nhưng độc này lại ngấm vào trong máu, Tẩy Tủy đan sẽ không có tác dụng mà phải dùng cách tách độc rồi dẫn độc đến đầu ngón tay mới lấy ra ngoài.

Biện pháp này hơi rắc rối, vì phải làm đến ba lần. Một làm hôm nay thì bảy ngày sau phải làm một lần, bốn chín ngày tới phải làm thêm một lần nữa mới hoàn toàn tách độc. Bốn chín ngày sau thì không có vấn đề gì, nhưng bảy ngày sau nàng sẽ không có ở đây.

Ngẫm nghĩ mãi, Lạc Y quyết định để việc này lại cho Nam Cung Tuyệt, dù sao, tách độc không khó. Khó chẳng qua là lúc nhận biết bệnh mà thôi.

" Hoàng thượng, muốn giải độc cho hoàng hậu quả thật không khó. Chỉ cần sử dụng dược thảo đem độc tách ra rồi bức xuống đầu ngón tay lấy ra ngoài là có thể. Nhưng cách này hơi phức tạp ở chỗ phải bức độc trong ba giai đoạn là ngày hôm nay, bảy ngày và bốn chín ngày sau. Thần không có phương tiện làm việc đó nên ta sẽ để lại dược thảo, hoàng thượng có thể làm việc này chứ?"

" Được! Ta đương nhiên có thể!"


Nam Cung Tuyệt gật đầu, hắn chỉ cần nghĩ đến tương lai có con của hắn với Nhược nhi là đã phấn chấn vô cùn,

Vu Nhược Nhược cũng nhìn Lạc Y, ánh mắt đều là biết ơn. Nàng tin tiểu cô nương này có thể làm được a!

Lạc Y lấy dược thảo từ trong không gian đi ra đưa cho Nam Cung Tuyệt nói.

" Thần muốn lấy tiền thuốc!"

" Ngươi muốn gì cũng có thể!" Nam Cung Tuyệt hào phóng.

" Thần muốn ngài dùng danh vọng cửu ngũ chí tôn bảo đảm an toàn cho Âu Dương gia! Mãi mãi!"

Lạc Y nghiêm mặt nói, đây là chấp niệm duy nhất của nàng. Nàng biết thân phận của nàng sẽ không cho nàng ở đại lục này cả đời. Nhưng, nàng sẽ tận dụng mọi cơ hội để bảo vệ nơi đã cho nàng sự ấm áp của một gia đình!"

" Được! Ta thề với ngươi, dù bất cứ chuyện gì xảy ra, chỉ cần gia tộc Nam Cung không diệt vong thì các thế hệ của Nam Cung gia sẽ dốc sức bảo vệ Âu Dương gia!"

Nam Cung Tuyệt thấy Lạc Y có chấp niệm với chuyện này rất sâu. Hắn cũng nghiêm túc đặt ra lời thề.

Một vầng hào quang hiện ra, bao bọc lấy Nam Cung Tuyệt thật lâu mới tan ra. Từ nay về sau, mỗi khi truyền ngôi, người họ Nam Cung vẫn phải lập lên lời thề bảo hộ Âu Dương gia đời đời kiếp kiếp. Nhưng đó cũng là chuyện sau này!

Lạc Y gật đầu, cùng Vu Nhã và bọn Lăng Ngạo rời đi. Đáng lí ra Vu Nhã còn muốn ở lại, nhưng quá trình tách độc hắn ở lại cũng không tiện nên đành ra về.

Lạc Y ra khỏi đình Lạc Nhạn, chợt quay đầu lại nói với Nam Cung Tuyệt.

" Hoàng thượng, trong vòng chín chín tám mươi mốt ngày phải " ăn uống thanh đạm" a!"

Nam Cung Tuyệt vừa ôm lấy Vu Nhược Nhược thì liền khựng lại, nghẹn một bụng uất ức.

Chín chín tám mươi mốt ngày a!

Nam Cung Tuyệt mặt thối thành một đống, quyết định ôm Vu Nhược Nhược về phòng ngủ.

" Nhược nhi, mai chúng ta hãy bức độc! Đêm nay bảy lần, nàng đền bù cho phu quan a!"


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận