Khuynh Thế Thiên Tài

Sáng hôm sau tứ đại cường quốc đều tập hợp trước cửa thành Kỳ Vân chuẩn bị lên đường về nước.

Lễ đưa tiễn tứ đại cường quốc trở về lần này, Phùng Nhật Huy như cũ vẫn không xuất hiện mà chỉ để Thủ hộ sư Tư Mã Hạo chủ trì.

Phùng Nhật Huy không đến, quả thật khiến rất nhiều người thất vọng. Dù sao ai cũng muốn được một lần nhìn mặt vị Thành Chủ thần bí trong lời đồn bao nhiêu năm qua a!

Hôm Thanh quốc luôn mất tích mấy ngày liền cũng đã xuất hiện. Nhưng nhìn bọn chúng ai cũng đều có chút suy nhược, xanh xao. Cứ mỗi lần họ nhìn đến người Chu quốc đều giống như chuột thấy mèo, vội vàng rụt cổ lại.

Đặc biệt là Bắc Vũ Hâm lúc này đang yên vị trên xe lăn.

Lạc Y nhíu nhẹ chân mày xinh đẹp, nàng đáng sợ đến thế à? Sao cứ mỗi lần Bắc Vũ Hâm nhìn nàng thì mặt đều nhiễm phải màu chuột chết đây?

Lam Thừa Quân đứng ở nơi xa, tách biệt khỏi đám người Thanh quốc, toàn thân đều tản ra hơi thở cao quý và khí chất thanh nhã như lan không thể lẫn vào được.

Lạc Y thấy Lam Thừa Quân mặc dù không xuất chúng bằng Lãnh Hàn Thần. Nhưng chắc chắn là mỗi người mỗi vẻ, mười phân vẹn mười. 

Bản thân Lam Thừa Quân dù bị vùi lấp trong đám người vẫn không thể khiến người ta bỏ qua. Nhưng khi hắn đứng một mình rõ ràng lại càng thêm nổi bật.

Lam Thừa Quân đứng yên một chỗ, có vẻ như không chút để ý tới thế sự chung quanh. Nhưng giống như cảm nhận được gì đó, hắn hơi quay đầu lại, cùng tầm mắt của Lạc Y chạm vào nhau trên không trung.

Lạc Y biết hắn đã phát hiện nàng đánh giá nhưng vẫn thản nhiên không chút yếu thế nhìn lại.

Lam Thừa Quân nhếch nhẹ khoé môi mỏng gợi lên nụ cười tựa tiếu phi tiếu, chuyển ánh nhìn lên Lãnh Hàn Thần. Lúc này, ánh mắt hắn ngẫu nhiên híp lại mang theo suy nghĩ sâu xa.

Lãnh Hàn Thần đã chăm chăm nhìn Lam Thừa Quân kể từ lúc Lạc Y dừng ánh mắt trên người hắn ta.

Nam nhân này đúng là không để người ta bớt lo. Thậm chí Lãnh Hàn Thần còn cảm nhận được uy hiếp từ nam nhân này.

Tuy nam nhân này còn quá yếu, nhưng hắn lại có chú ý đến Lạc Y.


Đây chính là nguy cơ lớn a!

Lam Thừa Quân tiếp nhận ánh mắt mang theo địch ý nặng nề của Lãnh Hàn Thần cũng biết được nam nhân này đang nghĩ cái không tốt gì. Tuy rằng hắn cũng không vạch trần nhưng sâu trong đôi mắt sớm đã lộ ra trào phúng.

Nam nhân ghen tị nhiều quá cũng không phải thứ tốt a!

Lãnh Hàn Thần trực tiếp xem nhẹ ánh mắt trào phúng của Lam Thừa Quân. Thân thủ nhấc lên đem Lạc Y trụ trong lòng, vẫn không quên hừ một tiếng, liếc nhìn Lam Thừa Quân giống như tuyên bố quyền sở hữu.

Lạc Y đứng giữa như lọt trong sương mù. Nàng cảm nhận thấy không khí chung quanh có chút gì đó không được bình thường, nhưng cũng không hề hay biết ánh mắt hai nam nhân đã giao đấu tới mấy chục hiệp.

Nhóm Lăng Ngạo đứng bên cạnh âm thầm xoa xoa cánh tay rùng mình một cái, rất biết thức thời lùi về sau vài bước.

Người ta vẫn nói nữ nhân ghen tuông chính là vô cùng phiền phức, nhưng bây giờ mới ngộ ra nam nhân ghen tuông có khi còn muốn đáng sợ hơn nữ nhân nhiều lần a!

Tư Mã Hạo đúng lúc này lại xuất hiện, vừa vặn cắt ngang hỗn chiến giữa hai nam nhân không ai chịu kém ai kia.

Sớm không đến, muộn không đến chi bằng đến kịp lúc. Điều này quả nhiên vạn phần chí lí.

Lãnh Hàn Thần không tiếp tục hơn thua với Lam Thừa Quân, gắt gao ôm Lạc Y vào ngực. Trong lòng thầm ảo não. Hắn làm sao mà suốt ngày ghen tị đây? Y nhi chẳng phải vẫn bên cạnh hắn không thay đổi sao? Đáng giận là dù nam nhân nào có chủ ý lên nương tử nhà mình hắn đều không thể nào nhịn được tức giận.

Lạc Y không biết suy nghĩ đang quay cuồng trong đầu Lãnh Hàn Thần, nhưng nàng vẫn phát hiện tâm trạng hắn đang không tốt. Bàn tay nhỏ bé liền khẽ vỗ vỗ lên tay hắn thay lời an ủi.

Lãnh Hàn Thần mị mắt nhìn bàn tay xinh đẹp trắng nõn, trong lòng thoã mãn không thôi, ôm nàng lại càng thêm chặt.

Cảnh tình cảm giao hoà không tiếng động của hai người đều bị Lam Thừa Quân xem ở trong mắt. Khoé môi mỏng khẽ nhếch lên một nụ cười yếu ớt, lắc nhẹ đầu liền quay đi.

Tư Mã Hạo nhìn sứ giả của tứ đại cường quốc đều đã tụ họp đông đủ ở cửa thành. Đôi mắt thâm thuý khẽ đảo qua đoàn người Chu quốc, cất giọng lên tiếng.


" Thượng Đỉnh giao phong năm nay đã chính thức kết thúc. Hôm nay ta đại diện cho cả thành Kỳ Vân đến để tiễn bước đoàn sứ giả. Chúc các vị  thượng lộ bình an! Sau đây là một món quà nhỏ của thành Kỳ Vân dành tặng những tu luyện giả tham gia tái sự lần này!"

Âm thanh uy nghiêm của Tư Mã Hạo vừa kết thúc thì có bốn tuỳ tùng, mỗi người bưng theo một cái khay phủ vài đỏ tươi.

Tình huống lúc này làm mọi người ngẩn ra. Đầu tiên là không hiểu. Phải biết rằng chưa năm nào danh bài tham gia tái sự được tặng lễ vật đâu. Mà lễ vật của thành Kỳ Vân kì bí hiển nhiên không thể nào là vật phàm.

Phút chốc, thâm tâm của mọi người đều nhộn nhạo, tò mò không biết trong khay che kín kia rốt cuộc là bảo vật gì.

Lạc Y nhìn biểu hiện những người xung quanh liền biết bọn họ đã bị thu hút. Trong đôi mắt xinh đẹp loé lên giảo hoạt như một tiểu hồ li.

Đây là chiêu bài đầu tiên nàng dạy Cừu Mộ Danh a! Chính là tặng phẩm quảng cáo.

Dù sao lần đầu tiên đan dược Cực phẩm xuất hiện cũng đã là chuyện của một năm trước, lửa nóng đã sớm tàn lụi. Bây giờ, đan dược Cực phẩm lần nữa xuất hiện, dù có gây ra tiếng vang cũng không vang được bằng lần đầu tiên. Như vậy chẳng bằng lợi dụng thế lực tập hợp của tứ đại cường quốc tham gia Thượng Đỉnh giao phong lần này. Mục đích của nàng chính là cho bọn họ biết tác dụng của đan dược Cực phẩm, lúc đó mới không sợ không có nhiều người biết đến.

Bỏ nhỏ lấy lớn, mánh khoé làm ăn tốt a!

Tư Mã Hạo đảo mắt nhìn mọi người xung quanh. Hắn tin chắc lễ vật này đủ khiến mọi người điên cuồng kinh hỉ. Lần đầu tiên hắn nhìn thấy những thứ này trong tay lão bất tử kia còn lưu luyến không muốn buông tay đâu. Đáng tiếc là lão bất tử đó không cho hắn biết danh tính vị luyện dược sư kia, nếu không hắn chắc chắn sẽ chạy đến nhà bái phỏng một phen a!

Tư Mã Hạo chính là không biết, vị luyện dược sư hắn tâm tâm niệm niệm, vốn đã ở trước mặt hắn. Nếu hắn biết không biết sẽ kinh hãi đến mức độ nào đây.

" Mở ra đi!"

Tư Mã Hạo trầm giọng lên tiếng, những tuỳ tùng phía sau liền nhấc khăn đỏ lên để lộ những bình bạch ngọc trong suốt.

Mỗi khay đều có mười bình bạch ngọc, mỗi bình đựng một viên đan dược tròn đầy nổi lên hoa văn cổ màu lam trông vô cùng bắt mắt.


Đan dược?

Người ở dưới trợn tròn mắt nhìn, trong mắt lộ ra đủ loại sắc thái, nhưng đa phần đều là hưng phấn.

Tuy bọn họ không biết đan dược màu lam này là loại đan dược gì. Tuy nhiên chắc chắn là thứ tốt. Đan dược nổi lên hoa văn mà còn có một tầng linh khí giao động nhè nhẹ còn có thể là thứ hạ phẩm sao?

" Đan dược này là đan dược gì đây?" 

Một lão sư trong đoàn người Huyền quốc nhỏ giọng nói, đáy mắt lộ ra tham lam. Tuy rằng hắn nói đã rất nhỏ nhưng không gian vốn yên tĩnh như tờ nên vẫn bị mọi người xung quanh nghe thấy.

Bất quá đây cũng là câu hỏi mọi người muốn hỏi, trong chốc lát tất cả ánh mắt đều tập trung trên người Tư Mã Hạo khát vọng mong chờ đáp án.

Tư Mã Hạo cười nhẹ, giọng nói ổn trọng uy nghiêm lần nữa cất lên.

" Ta biết các ngươi rất muốn biết những điều liên quan đến lễ vật này, nên đặc biệt để người này lên giải đáp a!"

Lời nói của Tư Mã Hạo vừa dứt, một đoàn người tách đám đông tiến lên. Đi đầu lại chính chủ tịch công hội luyện dược sư mất tích mấy ngày nay.

Lạc Y đôi mắt mị xuống, loé ra ý cười tinh nghịch. Giờ nàng mới nhớ ra hôm đó nàng chưa nhắc nhở Cẩm Mặc Hàn về mê hiệu đẳng cấp của Huyết Vụ phấn.

Tai hại! Tai hại!

Cẩm Mặc Hàn đã đứng trước mặt mọi người. Hôm nay hắn vận một trường bào màu tím đen thêu hoa văn tường vân, vừa cao quý vừa uy nghi, rất có phong phạm cường giả.

Cẩm Mặc Hàn lướt mắt nhìn Lạc Y, trong ánh mắt lộ rõ vẻ kính nể thật sâu cùng ngượng ngùng.

Hắn thật là có lỗi với sư phụ a! Cư nhiên hưng phấn đến độ hít phải một lượng lớn Huyết Vụ mê dược hôn mê tận mười ngày đêm. Nếu không phải sau đó sư phụ đặc biệt đưa đến bí pháp tinh chế Huyết Vụ thì hắn cũng không biết lấy đâu ra thành phẩm để nghiên cứu a!

Lạc Y thấy Cẩm Mặc Hàn nhìn mình, nàng âm thầm gật đầu với hắn.

Cẩm Mặc Hàn nhận được tính hiệu của Lạc Y, chỉnh đốn tư thế thật tốt, nghiêm giọng nói.

" Chắc các vị ở đây đều rất tò mò về lễ vật hôm nay đi. Đây là đan dược bán ở Đan Dược đường. Đan dược này có tên là Cực phẩm Trợ Tu đan. Vừa nghe tên hẳn các vị cũng đã biết tác dụng như thế nào đúng không?"


Trợ Tu đan Cực phẩm?

Ở dưới đài nhao nhao nói theo, trong lòng mỗi người đều kinh hãi. Đan dược Cực phẩm lại lần nữa xuất hiện? Đan dược tên là Trợ Tu đan chẳng lẽ là có tác dụng trợ giúp tu luyện sao?

Nghi hoặc của mọi người nhanh chóng được giải đáp khi Cẩm Mặc Hàn tiếp tục cất giọng.

" Đúng như mọi người nghĩ, Trợ Tu đan có tác dụng trợ giúp tu luyện. Tu luyện giả có tu vi dưới Thống Lĩnh dùng đan dược này tu luyện thì sẽ lên được một phân cấp. Khả năng lên cấp chính là mười phần chắc chắn!"

Giọng nói của Cẩm Mặc Hàn đều đều lại chính là mạnh mẽ gõ vào lòng kinh ngạc của mọi người. Đan dược này thật là bảo vật vô cùng trân quý. Phải biết rằng càng tu luyện lên cao thăng cấp lại càng khó khăn, nếu như bọn họ tu luyện đến cấp chín hậu kì chắc chắn là sẽ thăng cấp Thống Lĩnh.

Thống Lĩnh ở tứ đại đế quốc đã được xem là cường giả rồi!

Bây giờ có ai nói đan dược này có hiệu quả nghịch thiên cũng không hề sai.

Những tuỳ tùng sau lưng Tư Mã Hạo đem từng khay đan dược phân cho từng đoàn người. Ai cũng hưng phấn nhận đan dược, nâng niu như trân bảo.

Thử hỏi làm sao có thể không nâng niu đây, đan dược này nếu bán ra ngoài chắc chắn là vạn kim khó cầu. Bây giờ bọn họ mỗi người đều nhận không một viên đan dược đấy.

Cơ hội này chính là vạn năm có một không sai!

Trong khi tất cả mọi người đều hưng phấn nhộn nhạo, thì đoàn người Chu quốc vẫn rất bình tĩnh. Bọn hắn đều được Lạc Y cho ăn đan dược còn muốn tốt hơn đan dược này không biết bao nhiêu lần, làm sao có thể để ý đến đan dược này nữa đây.

Phan Hồng Nhân và Lam Thừa Quân nhận lấy bình đan dược, gần như đồng thời dùng ánh mắt ý vị nhìn Lạc Y. Bọn họ có cảm giác đan dược này chính là nàng luyện chế ra, phẩm chất so với đan dược ngày đấu đan không sai biệt dù chỉ một chút.

Lạc Y không quan tâm đến Lam Thừa Quân và Phan Hồng Nhân có nhận ra nàng hay không. Dù sao cũng không tránh được tiếng gió khiến người khác nghi ngờ, nàng không nhận thì ai làm gì được đây? Huống chi so với nàng, người ta càng tin đan dược này do Cẩm Mặc Hàn luyện chế ra. Hắn mới là chủ tịch công hội luyện dược sư uy vọng bay xa đâu.

Lạc Y kín đáo nở một nụ cười. Xem ra sau này sinh ý của Đan Dược đường sẽ vô cùng tốt. Dù đan dược có đắt đi chăng nữa cũng không thể che đi hào quang hấp dẫn đối với tu luyện giả. Nàng đã đem toàn bộ đan dược tồn gởi cho Cừu Mộ Danh, chắc cũng đủ dùng đến ngày nàng tiến nhập Thánh Điện.

Vừa nghĩ đến Thánh Điện, sắc mặt Lạc Y liền âm trầm. Còn hai tháng mới tới ngày Thánh Điện tiếp đón tân tú sứ giả. Trong hai tháng này, nàng cần phải giải quyết một vài thứ bẩn thỉu.

Huyền quốc, muốn động vào nam nhân của nàng, cũng không có hỏi xem nàng có đồng ý hay không sao?


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận