Đông Phương Lam Hân là công chúa cao quý của Huyền quốc được hoàng đế Huyền quốc ban tự Vĩnh Nghi công chúa, là người vô cùng được sủng ái.
Khi sống tại hoàng cung, Vĩnh Nghi công chúa nổi tiếng là người có nhan sắc sinh đẹp, trời sinh quyến rũ lại thêm danh tiếng tài nữ với thiên phú tu luyện không thua gì nam nhân khiến danh tiếng nàng trong Huyền quốc được nâng thêm một bậc. Thậm chí tưởng như đã sánh ngang với danh tiếng hai nữ nhân cao quý nhất hậu cung là Thái Hoàng Thái Hậu và Hoàng Hậu nương nương.
Nhưng trong lúc danh tiếng của Vĩnh Nghi công chúa đang đạt mức đỉnh cao, mọi người đều cho rằng Vĩnh Nghi công chúa sẽ được gả đi hoà thân với quốc gia khác thì một đạo thánh chỉ ban xuống tứ hôn cho Vĩnh Nghi công chúa và Thành chủ Thành Bạch Vĩ - Lãnh Dật Triết vì kế thê.
Tuy rằng thành Bạch Vĩ là một thành trì đang vô cùng phát triển. thành chủ thành Bạch Vĩ cũng nổi tiếng với vẻ ngoài tuấn, tú phong nhã, nhưng chung quy vẫn gọi là gả thấp. Chưa kể đến Lãnh Dật Triết chỉ là một thành chủ bù nhìn, nhu nhược, yếu đuối, mọi việc trong thành đều nhờ các trưởng lão chấp trưởng mà chỉ cần nói đến danh vị kế thê, thấp hơn chính phu nhân đã mất một cái đầu đã quá thiệt thòi.
Trong thời gian đó, tất cả các trà lâu, tửu quán ở Huyền quốc đều mở ra ồn ào vì cuộc hôn nhân không cân xứng này mà không hay biết tất cả chỉ là mở đầu cho một cái bẫy...
Vĩnh Nghi viện.
Đêm khuya, trong Vĩnh Nghi điện tràn ngập một mùi thuốc cao dìu dịu. Trong phòng khá tối, nguồn ánh sáng duy nhất là một cây nến hồng lay lắt chiếu ra ánh sáng nhưng vẫn không đủ nhìn rõ mặt người.
Trên ghế quý nhân dài được làm từ gỗ lim bền chắc, chạm trỗ vô cùng tinh xảo, vi diệu đến từng đường nét uốn lượn. Một vị phu nhân đang nằm nghiêng trên ghế. Nàng ta chỉ vận duy nhất một kiện áo đơn bạch sắc mềm mại ôm vào cơ thể quyến rũ trời sinh, hiển lộ những đường cong quyến rũ thế nhân phạm tội.
Với cơ thể vưu vật như vậy, rõ ràng đủ điều kiện để bất cứ người đàn ông nào đều phải điên cuồng. Nhưng cố tình trên mặt vị phu nhân này lại bầm tím thành từng mảng không đều nhau, hai gò má trương phù, sưng lên vô cùng khó xem đã hoàn toàn làm mất đi mĩ cảm tự nhiên vốn có.
Gương mặt này thật khiến người ta không dám khen tặng! Thậm chí chỉ nhìn thôi cũng cảm thấy bất đắc dĩ.
Đương nhiên, vị phu nhân đó chính là Đông Phương Lam Hân - Vĩnh Nghi công chúa cao quý.
Đông Phương Lam Hân nâng tách trà Đại Hồng Bào thượng phẩm do tỳ nữ dâng lên, khó khăn nhấp một ngụm. Động tác nâng trà, gạt lá trà hay nhấp trà đều ưu nhã cao quý, nhưng tỳ nữ lại không dám ngước nhìn.
Bởi vì động tác ưu nhã như vậy lại phối với gương mặt sưng húp kia thì dù nhìn bao nhiêu lần vẫn cảm thấy không thích hợp.
Vị trà thanh ngọt được pha từ nước suối đầu nguồn chảy xuống từ Tây Lĩnh là loại nước hay được dùng pha trà cho bậc đế vương khiến tâm trạng tồi tệ của Đông Phương Lam Hân cuối cùng cũng dễ chịu hơn một chút.
Đôi mắt hạnh to tròn mị hoặc hơi loé lên một tia sáng âm tình bất định, mang theo hận thù ghi tâm khắc cốt thật sâu khiến không khí xung quanh cũng giống như lây nhiễm hàn khí, lạnh xuống mức độ âm.
Trong lúc đang chìm đắm vào tâm trạng, động tác tay của Đông Phương Lam Hân bất ngờ nhanh thêm một nhịp làm cho trà đang đặt bên môi đổ vào miệng thật nhanh khiến trong phút chốc Đông Phương Lam Hân không thừa nhận nổi liền ho sặc sụa.
Đông Phương Lam Hân trong lòng thật hận, tâm trạng khó khăn lắm mới tốt lên một chút nhanh chóng tan thành mây khói. Nàng ta vô cùng tức giận, đem cả tách trà còn nóng ném lên người tỳ nữ đang quỳ dưới sàn quát to.
" Ngươi pha trà nóng thế này là muốn nóng chết ta đúng không?"
Tỳ nữ ngẩn người nhìn tách trà đang bay tới, trên mặt đã sợ đến cắt không còn giọt máu mà không dám liều mình né tránh.
Tách trà rơi xuống đất liền vỡ tan, trà nóng trong tách văng lên tay nhỏ bé gầy guộc đau xót, một vài mảnh sứ cũng theo quán tính xoẹt qua mắt cá chân lưu lại một vệt máu dài.
Tỳ nữ đau đớn, cắn chặt hàm răng không dám rên lên một tiếng. Hầu hạ vị kế chủ mẫu này đã lâu nàng biết nàng ta không hề tốt đẹp như bề ngoài vẫn thể hiện mà là một kẻ vô cùng biến thái. Nếu như nàng rên lên nàng ta nhất định sẽ bị kích phát tức giận muốn hành hạ nhiều hơn nên lúc này nàng chỉ có thể nhẫn.
Không nghe thấy tiếng rên như dự tính, Đông Phương Lam Hân liếc nhìn tỳ nữ quỳ dưới đất khẽ hừ một tiếng.
Vốn chỉ hơi nhếch khoé môi, nhưng lại động đến vết thương bên gò má, Đông Phương Lam Hân không khỏi hít hà một hơi, đưa tay lên xoa gò má xưng húp.
Di chứng để lại này không ngừng nhắc nhở nàng nhục nhã trước thiếu nữ ban chiều. Trong ánh mắt phủ sương tràn lại càng tràn ngập một tầng căm hận.
Đông Phương Lam Hân sống đến từng tuổi này vẫn chưa bao giờ chịu ủy khuất nào lớn như vậy. Khi còn ở Huyền quốc, nàng là Vĩnh Nghi công chúa cao quý nhất, chỉ đứng sau hai người là Thái Hoàng Thái Hậu và Hoàng Hậu, được nhắc đến không hơn thua nhiều lắm. Lúc đó ai gặp nàng mà không có ngưỡng mộ, còn chỉ hận không nhất nhất tuân theo lời nàng, sùng bái nàng. Ngay cả khi trở thành kế chủ mẫu của Lãnh gia, nàng vẫn là một chủ mẫu có danh vọng, nàng có thể nắm được Lãnh Dật Triết trong tay, điều hành từ trên xuống dưới trong phủ.
Cuộc sống như thế chính là vô cùng thống khoái!
Nhưng là, tại sao hôm nay lại có người dám hạ nhục nàng như vậy?
Đông Phương Lam Hân nàng thế nhưng bị hạ nhục bởi một tiểu cô nương mới có mười ba mười bốn tuổi. Đây không chỉ là khiêu chiến quyền uy, danh vọng của nàng, mà còn đánh một cái tát mạnh vào tự tin về thiên phú trời cho của nàng!
Đông Phương Lam Hân tức giận nghiến răng trèo trẹo, gương mặt vốn đã sưng húp nay lại càng vặn vẹo, biến dạng méo mó. Nhưng Đông Phương Lam Hân đang chìm đắm trong cơn giận, một chút đau đớn cũng không nhận ra!
Thù này, Đông Phương Lam Hân nhất định phải trả! Phải khiến thiếu nữ kia sống không bằng chết!
Đều tại tên Lãnh Hàn Thần đáng chết kia! Đều tại đứa con của nữ nhân đáng chết kia đưa thiếu nữ đó về! Nếu không phải hắn đem về thì làm sao nàng có thể bị nữ nhân kia hạ nhục thê thảm như vậy chứ?
Nàng thật không cam lòng, rất không cam lòng!
Lãnh Hàn Thần đem thiếu nữ kia trở về là cố tình muốn đả kích quyền uy của nàng. Nếu không, lúc đó hắn đứng ra ngăn cản, thiếu nữ kia là khách của hắn còn có thể không ngoan ngoãn nhu thuận qùy xuống bồi tội với nàng sao?
Thật khốn khiếp!
Phải chăng hắn nghĩ rằng hắn là con trai, là thiếu chủ duy nhất của Lãnh gia nên mới dám cuồng vọng, lớn lối như vậy?
Nghĩ tới đây, Đông Phương Lam Hân không khỏi cúi đầu vuốt ve bụng của mình, trong lòng âm thầm thở dài một hơi.
Đã trải qua hai lần có hỉ mạch, lần nào nàng cũng mong đợi sinh ra được một nam hài. Nhưng cố tình sinh ra đều là nữ nhi. Không có con trai, chung quy là địa vị của nàng trong lòng Lãnh Dật Triết cũng chưa thể đứng vững, chưa thể lật đổ được vị trí Thiếu chủ của Lãnh Hàn Thần.
Đông Phương Lam Hân cũng rất muốn gần gũi Lãnh Dật Triết để mang thai thêm một lần, biết đầu lần này lại sinh ra một nam hài phấn điêu ngọc mài. Lúc đó chỉ bằng tâm kế của nàng cũng đủ để gạt bỏ vị trí của Lãnh Hàn Thần, phủng con trai lên vị trí thiếu chủ, trở thành thành chủ tương lai của Thành Bạch Vĩ.
Như vậy không chỉ đạt thành ước nguyện của Phụ hoàng mà nàng cũng có thêm một chỗ dựa vững chắc.
Suy nghĩ thì suy nghĩ như vậy, nhưng mỗi lần nghĩ đến những lần hợp hoan với Lãnh Dật Triết, Đông Phương Lam Hân đều nhịn không được muốn nôn hết mật xanh mật vàng.
Nàng thật không hiểu sao Lãnh Dật Triết tuấn tú, phong nhã là thế mà trên người hắn lúc nào cũng phả ra một mùi hôi thối kinh tởm tương tự mùi phân heo. Có thể nói trừ đêm động phòng có tác dụng của rượu giao bôi nên không cảm nhận được ra thì tất cả những ngày cùng hắn nàng đều phải vô cùng kiềm nén mới ngăn được nỗi ghê tởm thật sâu kia. Thậm chí mỗi buổi sáng thu gom giường chiếu mùi đó vẫn không tài nào mất đi.
Ám ảnh kinh hoàng đó khiến Đông Phương Lam Hân chỉ đứng cạnh Lãnh Dật Triết cũng thấy không muốn, nên từ lâu rồi, cứ mỗi lần hắn muốn đến ngủ tại viện thì nàng đều phải kiếm cớ.
Tình trạng như vậy thì làm sao mà hoài thai đây?
Trong khi Đông Phương Lam Hân đang ảo não không thôi thì cửa viện vang lên tiếng động cọt kẹt mở ra.
Một thiếu nữ vận y phục màu lam bước vào trong. Thiếu nữ mới đến có dáng người thon thả mềm mại, gương mặt thanh tú cũng được xem là nữ nhân. Trên người nàng vận một bộ trang phục tỳ nữ màu lục lam, nhưng chất lượng vô cùng tốt, không thể đánh đồng với bất cứ tỳ nữ nào trong Lãnh Phủ.
Đây chính A Lam, cung nữ hồi môn theo nàng gả tới Lãnh phủ.
A Lam có gương mặt thanh tú, khiến người ta dễ có thiện cảm. Nhưng đó chỉ là vẻ bên ngoài mà nàng ta cố tình biểu hiện ra.
Lúc này, A Lam mắt lạnh liếc nhìn tỳ nữ đang quỳ dưới sàn, một chút cũng không dám động. Nàng ta trầm giọng xuống, ra lệnh.
" Mau dọn dẹp bừa bãi này rồi cút về phòng của ngươi!"
Tỳ nữ quỳ dưới đất run lên nhưng nét mặt lại giống như được đại xá, vội vàng gom những mảnh vỡ vào khăn tay, lau sạch nước trà đọng thành vũng rồi lê đôi chân khập khiễng vì quỳ lâu bước ra ngoài. Thậm chí còn rất cẩn thận đem cửa viện đóng chặt.
Đông Phương Lam Hân nhìn thấy A Lam tiến vào thì liền hồi thần, cũng không để tâm đến tỳ nữ đang lê bước ra ngoài cửa kia. Nàng âm thầm dùng tinh thần lực kiểm tra xung quanh, chắc chắn không có ai rồi mới nhỏ giọng hỏi.
" Thế nào? Có nghe được Lãnh Dật Triết nói gì với Lãnh Hàn Thần hay không?"
A Lam sa sầm nét mặt, khe khẽ lắc đầu.
" Công chúa, trùng chưa kịp nghe thấy gì thì đã bị đánh chết!"
" Cái gì? Vậy hắn ta có phát hiện gì không?"
Đông Phương Lam Hân vừa nghe đã loạn, trong lúc bối rối lại vô tình chạm vào vết thương đau đớn vô cùng.
A Lam thấy Đông Phương Lam Hân nhíu mày vì đau liền đi tới bàn trà đem thuốc cao thượng phẩm vạn kim khó cầu tỉ mỉ bôi lên những chỗ sưng bầm tím cho nàng ta, nói.
" Chắc sẽ không, có thể trùng trốn không kĩ nên bị tưởng là sâu đập chết. Hình dạng trùng không khác sâu là mấy, bọn họ cũng không đủ bản sự biết được nguồn gốc của trùng!"
Đông Phương Lam Hân được thuốc mát lạnh xoa dịu mới cảm thấy đỡ đau hơn một chút, thở hắt ra một hơi.
" Bên kia Phụ Hoàng chuẩn bị như thế nào rồi?"
" Đang tiến hành, có rất nhiều người đang tu luyện bí pháp tà môn kia! Bây giờ An Vương thế tử cũng tu luyện vô cùng tốt! Lần này, ngài ấy đi tham gia Thượng Đỉnh giao phong nhất định triển lộ tài năng, đưa ra lời khiêu khích đối với tam cường quốc. Có lẽ không lâu nữa thôi, quốc quân sẽ phát động tấn công tam cường quốc và san phẳng thành Bạch Vĩ thành bình địa!"
A Lam từ tốn nói, khoé môi hơi nhếch lên thành một độ cong nhàn nhạt.
Đông Phương Lam Hân nghe vậy cũng không khỏi mỉm cười. Nhưng ngay sau đó sắc mặt lại biến trầm, bàn tay nhỏ nhắn nắm chặt dưới tay áo, lãnh ý trong mắt thật đậm tản ra bốn phía.
" Ngươi hãy chuyển lời của ta đến phụ hoàng..."