Khuynh Thế Tuyệt Sủng Tiểu Hồ Phi

Sau khi Hoàng đế nghe đến cái âm thanh kia, rốt cục không nhịn được nữa lùi về sau hai bước, triệt để vỡ tan.

Quả nhiên……Qủa nhiên…….Là Phong Mục!

“Ha ha ha ha ha ha ha ha……” Hắn tựa như phát rồ bật cười, “Qủa nhiên là nhi tử tốt của trẫm!”

Tiểu Thanh Tử lạnh lùng nhìn hắn, không có ý định tiến lên an ủi, cũng không ngăn cản hắn.

Giống chủ nhân của hắn đoán trước, theo tính khí của Hoàng đế, tám chín phần mười hắn sẽ cùng Phong Mục gặp mặt.

Mà Phong Mục nếu không muốn mất đi dân tâm, sẽ tuyệt đối không tổn thương đến Hoàng đế, hắn chỉ cần tùy cơ ứng biến, bảo vệ tốt Hoàng đế đến khi người của ảnh môn đến là được.

Rất nhanh, đã có quân đảo chính theo tiếng nói của hắn vây lại.

Hoàng đế bước chân trầm trọng từ phía sau cây đi ra, dưới ánh trăng đôi mắt hiện lên ánh sáng sắc bén.

“Bắt sống Hoàng đế!” Chỉ huy thống lĩnh cấm vệ quân, lúc nhìn thấy hắn, hai mắt hiện lên hồng quang có chút kích động nói.

“Lâm Kỳ?” Hoàng đế nhìn thấy hắn bị quyền lực che mắt, không khỏi đau lòng.

Hắn còn nhớ, ban đầu trên điện Sùng Quang hắn (HĐ) đã tự mình phong cho hắn(LK) làm thống lĩnh cấm vệ quân.

Hôm nay nếu không phải Phong Mục khởi binh tạo phản, hắn còn không biết, bên cạnh mình có nhiều mối họa như vậy!

Thực sự là buồn cười!

Hắn cho rằng, hắn đã nắm trong tay từng người con trai, nhưng nguyên lai, là hắn ánh mắt thiển cận, ếch ngồi đáy giếng!

“Phụ hoàng, có khỏe hay không. Từ sau khi người bị bệnh, nhi thần còn chưa từng thăm ngài, ngài…… Gần đây có khỏe không?” Phong Mục nhíu mày lại, giọng nói hắn như đàm luận đến khí trời.

“Ngươi…….Ngươi, nghịch tử này!” Hoàng đế tức giận đến run người, suýt chút nữa ngã ngồi trên đất.

Tiểu Thanh Tử cau mày, tiến lên hai bước đỡ hắn.

“Trẫm đặt tay lên ngực tự hỏi, trẫm đối với ngươi không tệ, ngươi làm sao dám làm ra loại việc đại nghịch bất đạo như vậy!”

“Cũng không phải.” Phong Mục nham hiểm cười, “Phụ hoàng nói như vậy là oan uổng nhi thần rồi. Nghe nói phụ hoàng muốn bản vương làm giám quốc, đã như vậy, thì bản vương chỉ là lấy thứ thuộc về bản vương sớm hơn một chút mà thôi. Ngài sớm muộn đều phải thoái vị, hà tất phải quan tâm một hai ngày này?”

“Phong Mục! Trẫm làm sao cũng không nhìn ra, ngươi dĩ nhiên là người vô sỉ như vậy!” Hoàng đế vô cùng đau đớn nói.

“Bây giờ thực tế ngươi cũng đã nhìn thấy, vẫn là ngoan ngoãn giao ngọc tỷ cho bản vương, viết chiếu thư thoái vị. Bản vương còn có thể để cho ngươi làm Thái Thượng hoàng trôi qua từng ngày thoải mái một chút! Những phi tử trong hậu cung kia của ngươi, bản vương cũng sẽ đối xử tử tế với các nàng!” Phong Mục lạnh lùng uy hiếp nói.

“Nằm mơ! Coi như hôm nay trẫm chết ở chỗ này, ngươi cũng đừng hòng ngồi lên vị trí Hoàng đế!”

“Thế nào? Ngươi còn dự định giữ lại cho Phong Đạc sao?” Phong Mục nhìn thấy vẻ mặt chấn động của Hoàng đế, đột nhiên vỗ trán một cái, giống như tỉnh ngộ ra cái gì, “Đúng rồi, hình như bản vương đã quên. Phong Đạc nhưng là đã rơi xuống vực! Hắn đã chết! Ha ha ha ha!”

Bỗng nhiên, Phong Mục chuyển đề tài, “Ngươi biết Phong Đạc chết như thế nào sao?”

“Là ngươi làm!” Hoàng đế sắc mặt tái xanh, hận không thể trực tiếp chém hắn thành nghìn mảnh.

Phong Mục nhìn thẳng ánh mắt của hắn, “Đừng nhìn ta như vậy, ngài không phải luôn ham muốn Ngưng Bích Lưu Quang trong tay hắn sao? Bản vương làm như vậy bất quá là thỏa mãn tâm ý của người mà thôi!”

Hoàng đế máu trên mặt trong nháy mắt rút đi, hắn nói không sai, vì Ngưng Bích Lưu Quang, hắn xác thực động sát tâm đối với Phong Đạc.

Hắn có mấy người nhi tử, đều là nội bộ lục đục với hắn, ngay cả người nhi tử hắn tự nhận là hiểu nhất, sủng nhất này, cũng là gặp lại hắn với binh đao!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui