Khuynh Thế Tuyệt Sủng Tiểu Hồ Phi

Khuôn mặt Linh Hàm tức giận đến đỏ bừng, hai tay kết ấn ra một ấn khế phức tạp, tròn miệng còn mặc niệm vài câu chú ngữ, chợt trên bầu trời xuất hiện một lỗ đen thật lớn!

Ở giữa lỗ đen là một lốc xoáy, nơi đó dường như có lực hút rất mạnh, chỉ cần liếc mắt một cái liền  giống như bị hút vào.

Trên mặt nữ tử vận hồng y hiện lên tia kỳ lạ, nàng ngẩng đầu nhìn lỗ đen không ngừng mở rộng, thần sắc vẫn thoải mái tự nhiên, "Vật thiên giới ngươi đều có thể thu vào tay, xem ra ngươi vẫn có vài phần bản lĩnh.

Nhưng mà. . . . . . "

Lời nói xoay chuyển, nàng thu hồi ánh mắt, đuôi mắt mang theo vài phần tuỳ tiện “Ngươi cũng chỉ có thể phát huy nó được đến trình độ này thôi sao?”

"Hừ! Vậy ngươi thử một lần đi!"

Linh Hàm hừ lạnh một tiếng, trong giọng nói tràn đầy khinh thường.

" Chút trò hề ấy mà còn muốn đả thương người? Đây là Ngươi đến gây cười à?" Nữ tử vận hồng y không chút khách khí cười nhạo ra tiếng.

"Ngươi cũng chỉ khoe khoang được ngoài miệng thôi chứ còn công phu thì cũng chỉ có thế!" Sắc mặt Linh hàm trầm xuống, tầm mắt dừng ở trên người nữ tử vận hồng y kia mang theo vài phần tàn nhẫn.

Tuy nói pháp khí này từng bị Phong Đạc làm vỡ một lần, nhưng quốc sư đã tu bổ nó từ lâu, hơn nữa còn bỏ thêm một tầng cấm chế! Nữ nhân này có bản lĩnh lớn cỡ nào cũng không tránh thoát khỏi một kích kia của nàng.

Nữ tử vận hồng y âm thầm quan sát thần sắc của Linh Hàm, nhìn đến khuôn mặt vô ý mang theo đắc ý kia, trong lòng đã biết rõ ràng là nàng muốn làm gì.

Trong mắt nàng hiện lên ý cười mang theo vài phần thú vị, chậm rãi mở ra tay phải, nhưng làm người ta kinh ngạc là, giữa tay nàng lại đột nhiên hiện lên một ngọn lửa!

Tiếp theo, nàng bỗng dưng nắm chặt bàn tay, trực tiếp ném ngọn lửa trong tay  về phía lỗ đen. Động tác liên tiếp chỉ phát sinh trong nháy mắt, mọi người còn chưa kịp phản ứng, nàng đã ném ngọn lửa vào!

Nhìn nữ tử vận hồng y kia nhanh nhẹn bay xuống đến bên người Phong Dương.

Phong Dương đối mặt với ánh mắt trong vắt đẹp đẽ mang theo ý cười kia, dung nhan tuấn tú không khỏi hiện lên vài phần bất đắc dĩ, cười cười. Khóe môi nữ tử dương giương lên, cùng Phong Dương ngửa đầu nhìn về phía lỗ đen trên trời.

Đám lửa kia sau khi bị ném vào vào lỗ đen rất nhanh đã không thấy tăm hơi, mà lỗ đen kia lại đột nhiên thay đổi, dường như có xu thế muốn che khuất cả bầu trời.

Sắc trời cũng theo lỗ đen mở rộng, càng ngày càng tối dần đi, gió chậm rãi từ mặt đất bay lên, mang theo cát bụi, không phân biệt ai ai khiến cho mắt người đều không mở ra được. 

Quốc sư không biết đã khi nào đi đến bên người nàng, trầm giọng nhắc nhở nàng không nên sơ suất.

Linh Hàm mắt điếc tai ngơ, khí thế tăng cao thản nhiên tới gần Phong Dương  và nàng kia: "Nghĩ  trốn xa như vậy, bổn tiên tử sẽ không có biện pháp làm gì ngươi  sao. Nếu ngươi mở miệng cầu dù chỉ một câu, thì lần này bổn tiên tử  sẽ bỏ qua cho ngươi!"

"Cầu xin tha thứ?”nữ tử kia cười nhạo một tiếng, hoàn toàn không tin nhìn Linh Hàm.

"Đây là tiên tử muốn làm cái gì?" Hoàng đế ở chỗ cao nhìn một hồi lâu, thấy chuyện này đột nhiên bình tĩnh trở lại, không khỏi hỏi một câu.

Linh Hàm đang câm căm phẫn, nghe vậy, nhất thời sửng sốt "Hoàng thượng ngài đã thấy, nữ nhân này chính là yêu nghiệt!”

"Tiên tử luôn miệng nói người ta là yêu nghiệt, nhưng những chuyện này bất quá chỉ là lời của một phía, ai có thể chứng minh thật giả chứ?" Phong Kì vẫn đang nén lại một lòng lửa giận, chuyện Phong Đạc và Tô Mặc Nhi đã kích thích hắn thật sự không nhỏ.

Lúc này cũng không quan tâm đến bọn quan lại ở đây, trực tiếp lên ra tiếng chất vấn Linh Hàm.

"Bổn tiên tử đứng ở chỗ này chính là chứng minh tốt nhất! Hay là mọi người  và thất hoàng tử đều hoài nghi bổn tiên tử sao?”Chân mày Linh Hàm vừa động, nàng đã động sát ý với Phong Kì.

Nàng chưa hề bị một phàm nhân hèn mọn chất vấn như vậy!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui