Khuynh Thế Tuyệt Sủng Tiểu Hồ Phi

Editor: Tử Sắc Y

Ánh mắt Phong Đạc lạnh lùng nhìn về phía Tô Diễn, "Tô Diễn, nếu ngươi dám làm tổn thương nàng dù chỉ một phần, bản vương sẽ làm cho cả tướng quân phủ biến mất theo đế đô! Nếu ngươi không tin, thì có thể thử một lần!"

"Ngươi!" Tô Diễn tức giận xanh cả mặt, nói không ra lời.

Dung nhan tuấn tú của Phong Đạc tràn đầy nét nghiêm túc, nói, "Tốt nhất là ngươi nên nhớ kỹ thật tốt cho bản vương, Mặc Nhi nàng là vương phi của bản vương, là vương phi duy nhất! Lần sau nếu có gặp lại, đừng có quên hành lễ với nàng!"

Hai mắt Tô Diễn đỏ bừng, ánh mắt hung ác tức giận nhìn Phong Đạc, hai tay nắm thành quả đấm vang lên tiếng răng rắc.

Đúng vào lúc này, Niếp Nghị từ bên ngoài đi vào, cung kính bẩm báo nói, "Chủ tử, xe ngựa đã chuẩn bị xong."

"Ân." Phong Đạc gật gật đầu, ánh mắt liếc về phía Tô Diễn ở một bên, hạ lệnh trục khách, "Niếp Nghị, thay bản vương tiễn Tô tướng quân ra vương phủ!"

"Là, chủ tử!" Niếp Nghị đáp lời, trực tiếp đi đến trước mặt Tô Diễn, nói, "Tô tướng quân, mời."

Tô Diễn hung hăng trợn mắt nhìn Tô Mặc Nhi một cái, trong lòng tràn đầy không cam lòng.

Tay áo vung lên, cũng không cần người dẫn đường thì đã nổi giận đùng đùng rời khỏi vương phủ.

Phong Đạc trầm giọng dặn dò, "Niếp Nghị, truyền lệnh xuống, sau này không có sự đồng ý của bản vương, không được cho hắn đi vào!"

"Là!"

Trong lòng Tô Mặc Nhi hơi cảm động, thấp giọng nói, "Phong Đạc, cám ơn ngươi."

Phong Đạc nhìn về phía nàng, trong mâu quang ẩn hiện lên vài phần ôn nhu, "Sau này ngươi không muốn thấy hắn, thì không cần phải gặp."

"Được."

"Trì hoãn lâu như vậy, cũng nên đi ra bãi săn rồi, chúng ta đi thôi." Phong Đạc tự nhiên nắm lấy bàn tay nhỏ bé của Tô Mặc Nhi.

Trong nội tâm Tô Mặc Nhi thoáng run lên, bên tai đã hơi đỏ.

Khi đến bãi săn, đã gần đến giờ Tỵ.

Lúc này bãi săn cũng coi như là náo nhiệt. Tất cả xe ngựa lớn nhỏ đều chiếm một góc phía đông bắc. Hiển nhiên là hôm nay đến, không chỉ có dòng họ hoàng thất.

Phong Đạc đi trước một bước tập hợp với binh lính của hắn, trước khi đi còn dặn dò Nguyệt Bích cùng Vân Phàm, phải bảo vệ Tô Mặc Nhi thật tốt.

Tô Mặc Nhi ngồi ở trong xe ngựa, lắng nghe thanh âm huyên náo ở bên ngoài, không cách nào tĩnh tâm được.

Cho đến khi Nguyệt Bích nói thời gian bây giờ không khác biệt lắm, lúc này nàng mới đi xuống xe ngựa, đi về phía một bên khán đài.

Đã sớm nghe Nguyệt Bích nói qua, cuộc săn thú này được hoàng thất Phong Lan tổ chức vào đầu năm mỗi năm một lần.

Hoàng đế sẽ mượn cơ hội để kiểm tra năng lực của các hoàng tử, năng lực của người nào mạnh nhất, hoàng đế sẽ cho hắn một lời hứa.

Hàng năm trước, Phong Đạc đều đoạt được vị trí thứ nhất, hoàng đế cũng theo lời đó mà thực hiện lời hứa.

Nguyệt Bích nói sơ qua về cuộc săn thú vào năm ngoái, sau khi nói xong lời cuối về phần thưởng dành cho Phong Đạc sau chiến thắng, vẻ mặt lại hơi có vẻ cổ quái.

Tô Mặc Nhi nói bóng nói gió một hồi lâu, mới biết được phần thưởng đó là cái gì!

Năm ngoái, Phong Đạc cầu xin với hoàng đế, dĩ nhiên là nàng!

Tô Mặc Nhi nhất thời không nói gì, một hồi lâu mới phục hồi lại tinh thần.

Nguyệt Bích và Vân Phàm cùng che chở cho Tô Mặc Nhi đi tới vị trí của nàng trên khán đài, xung quanh cũng có vài người phụ nữ mặc quần áo hoa lệ đã ngồi xuống.

Mà cách đó không xa, ở phía bên kia trên khán đài, là tốp năm tốp ba công tử tiểu thư trẻ tuổi đang tụ tập nói chuyện.

Đợi nàng ngồi vào chỗ của mình, ánh mắt của mọi người, đều rơi vào trên người nàng. Hoặc là ghen tị, hoặc là hâm mộ, thấy vậy Tô Mặc Nhi không khỏi có chút không tự nhiên.

Thấy các nàng ngồi xuống hết, rất nhanh đã có nha hoàn dâng nước trà đến.

Nguyệt Bích đi đến bên tai Tô Mặc Nhi, nói nhỏ, "Vương phi, trên khán đài này những người ngồi ở đây, mỗi người đều là vương gia vương phi. Bên kia hơi náo nhiệt hơn so với đây, là các tiểu thư công tử của những nhà đại thần. Vương phi không cần để ý đến ánh mắt của bọn họ."

Tô Mặc Nhi gật gật đầu, ngước mắt nhìn về phía sân bãi rộng lớn ở trước mắt.

Nơi này dường như chỉ là một phần được chia ra theo bãi săn, đoán chừng là nơi chuyên môn dùng để kiểm tra năng lực của binh sĩ với hoàng tử.

Nghe Phong Đạc nói, chờ qua kiểm tra xong, đó chính là thời gian tự do săn bắn, cuối cùng ai bắt được nhiều con mồi, là người đó chiến thắng.

Tô Mặc Nhi dường như đang liên tục tìm kiếm cái gì ở giữa sân, vẻ mặt rất là chuyên tâm.

Bỗng bên tai, đột nhiên truyền đến một thanh âm khá hưng phấn, "Tam tẩu, ngươi đã đến rồi!"


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui