Khuynh Thế Tuyệt Sủng Tiểu Hồ Phi

Editor: Tử Sắc Y

"Phong Đạc, ta..." Tô Mặc Nhi cắn cắn môi, rối rắm, không biết nên biểu đạt như thế nào.

Nàng chẳng qua chỉ là một luồng cô hồn ở dị thế, có lẽ một ngày khác nàng có thể sẽ trở về hiện đại. Dù cho không thể quay về, nàng cũng không muốn cả đời mình bị vây khốn trong nhà cao cửa rộng này, tất nhiên là sẽ rời đi.

Mà Phong Đạc lại không như thế, hắn là Tam vương gia vô cùng tôn quý của Phong Lan Quốc, không thể vứt bỏ được thân phận tôn quý, cùng nhau rời khỏi.

Hai người bọn họ, vốn là người không chung một thế giới, phải làm sao để ở chung một chỗ?

Phong Đạc thấy nàng không nói, không lên tiếng thở dài, "Mặc Nhi, nếu ngươi không muốn trả lời, bản vương sẽ không ép buộc ngươi."

"... Cám ơn." Tô Mặc Nhi thấp giọng nói.

Phong Đạc không thể làm gì, có chút không cam lòng hỏi, "Mặc Nhi, nếu như, bản vương không còn là vương gia, ngươi có thể đáp ứng lời này của bản vương hay không?"

Tô Mặc Nhi do dự một hồi, mới chậm rãi nói, "Có lẽ, ta sẽ suy tính một chút. Chỉ là, giả thiết này cũng không có..."

Vốn đã không còn ý nghĩa...

Từ lần trước Phong Đạc đưa nàng ra ngoài phủ, thử thăm dò người ở phía sau nàng, thì thái độ của hắn với nàng đã trực tiếp thay đổi lớn.

Hắn vì nàng trả giá, thật sự là rất nhiều!

Nàng cũng có thể cảm nhận được, nếu như hắn thật sự là người bình thường, vậy có thể nàng sẽ đáp ứng hắn cũng nói không chừng.

"Bản vương biết rồi." Phong Đạc lặng im một lát, mới lên tiếng.

Lần đầu tiên trong đời, cảm giác thân phận tôn quý của mình là chướng ngại thú.

Hắn đoán không sai, mấu chốt nằm ngay thân phận vương gia của hắn. Hiện tại hắn chỉ là người đi ngang cuộc sống nàng, cũng không phải là nơi nàng kỳ vọng, cho nên nàng mới không đồng ý với hắn.

Phong Đạc kéo dây cương xuống một bên, một lần nữa con ngựa từ từ di chuyển.

Hai người đều trầm mặc không nói, bầu không khí quỷ dị ở giữa hai người, không có việc gì lại di chuyển.

Cho đến khi thấy Phong Kỳ với Phong Dương, Tô Mặc Nhi mới cảm thấy không lúng túng.

Phong Kỳ mang theo thắng lợi trở về, dã thú (động thú hoang dã) cũng săn được không ít, bởi vì cầm theo không được, nên đã sớm đưa về nơi tập họp.

Vẻ mặt hắn hưng phấn nói, "Tam ca, lần này ta có thể nắm chắc thắng được Phong Mục! Tứ ca với Nguyệt Bích cũng giúp ta không ít việc!"

"Không thể khinh địch. Hiện tại thời gian cách chỗ tập họp vẫn còn sớm, ngươi vẫn nên đi săn thêm một ít dã thú đi, sẽ thoả đáng hơn." Phong Đạc nhàn nhạt dặn dò.

Phong Kỳ lập tức kêu rên một tiếng, hô to nói, "Mệt quá đi! Tam ca, thật sự mệt quá đó! Ta muốn sớm đi về nghỉ, dù sao cũng đã săn được không ít!"

"Ngươi có cái suy nghĩ này, làm sao có thể thành đại sự được?" Vẻ mặt Phong Đạc trở nên trầm xuống, ánh mắt sáng quắc nhìn chằm chằm Phong Kỳ.

"Thật sự là mệt mà." Phong Kỳ nhỏ giọng nói lầm bầm, lặng lẽ nhìn về phía Tô Mặc Nhi, tỏ ra rất là đáng thương.

"Tiểu Thất, ngươi nghe Tam ca đi." Phong Dương cũng đồng ý với ý kiến của Phong Đạc, thấy vậy, cũng đi theo khuyên giải Phong Kỳ, "Ngươi nói muốn nhiều rèn luyện, thế mà chút khổ cũng nuốt không trôi sao?"

Dung nhan tuấn tú của Phong Kỳ hơi quẫn bách, đáp, "Tiểu Thất biết rồi, đa tạ Tam ca dạy bảo! Tứ ca, Vân Phàm, Nguyệt Bích, chúng ta lại đi về phía đông nam xem một chút."

"Tốt."

Phong Kỳ dẫn theo Phong Dương và Vân Phàm, Nguyệt Bích, đi thẳng về phía đông nam.

"Chúng ta đi về trước tập họp ở sân bãi đi." Hắn hơi tò mò, không biết Phong Mục săn được bao nhiêu dã thú.

Hắn nếu có thời gian đi dây dưa với Mặc Nhi, vậy chắc hẳn là sớm đã có chuẩn bị!

Năm trước, hắn đều vào lúc trước hai ván cờ mà đánh thắng đối thủ, vốn sẽ không quyết đấu kéo dài tới ván thứ ba.

Hạng nhất săn thú, chủ yếu chỉ là kiểm tra, kỹ xảo của bọn họ.

Đương nhiên, vận khí cũng vô cùng quan trọng. Giống như việc ôm cây đợi thỏ, vận khí đó, không phải là ai cũng có thể lấy được!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui