Tầng mây nặng nề bao phủ trên không đô thị, nơi xa, dưới những kiến trúc sụp đổ không trọn vẹn cong vẹo là bầu không khí đục ngầu hôi thối, tràn ngập mỗi góc trong thành, hoàng hôn, ánh tà dương có màu đỏ tươi quỷ dị.
So với những nơi khác, thành phố Thiên Xương cũng là một tòa thành bị thương.
Vừa mới làm thêm xong, giờ phút này Lý Dịch cõng đồ đi lại trên trên đường phố tiêu điều, cũ nát của khu phố cũ, hắn thuần thục lại cẩn thận tránh đi nước đọng trên mặt đất mấp mô, sau đó nhanh chóng chui vào một ngõ hẻm.
Ngõ hẻm bốn phương thông suốt, nối liền khu phố cũ với những nơi khác, đường đi có thể tiết kiệm không ít thời gian.
"Khụ khụ!"
Đang đi đường, Lý Dịch đột nhiên ngửi thấy một mùi hôi thối mục nát, hắn nhịn không được ho khan vài tiếng, nhưng mà cũng không dám dừng lại lâu, chỉ bước nhanh hơn, nhanh chóng cách xa khu vực mùi thối bao phủ đó.
Bởi vì hắn biết mùi thối đó là sau khi người chết, thi thể thối rữa tạo thành.
Tầng lớp cấp thấp trong thành thị giống như chuột trong khe cống ngầm, chỉ sống bình thường cũng đã rất miễn cưỡng, cho dù là chết cũng chỉ có thể lẳng lặng thối rữa sinh giòi trong nơi âm u hẻo lánh, cho đến hôi thối không cách nào che giấu mới bị người của đội vệ sinh phát hiện, sau đó dọn đi.
Dù sao thế giới này đã trở nên không giống, cho dù là trong thành thị trật tự tốt đẹp thì tỉ lệ tử vong vẫn cực kỳ cao.
"Cũng không biết lần này vận may của ta thế nào, có thể qua được cửa ải này hay không.
"
Mới gần hai mươi tuổi, Lý Dịch bất đắc dĩ thở dài, trong mắt lộ ra một tia mê mang và mệt mỏi, nhưng rất nhanh ánh mắt hắn lại trở nên kiên định, bước chân nhanh hơn bình thường một chút.
Dựa theo địa chỉ trong trí nhớ, hắn đi qua một ngõ hẻm tới một khu vực có mấy chục năm lịch sử.
Khu này chỉ có bốn tòa nhà, đây là tình hình chung của những khu phố cũ.
Cho dù khu phố cũ hoàn cảnh không tốt nhưng ít nhất thì khu phố cổ an toàn hơn những chỗ khác một chút, không dễ xảy ra chuyện bất trắc, cho nên tình huống thường thấy trong những khu phố cũ tiêu điều này là một căn nhà nhỏ nhưng lại có rất nhiều người ở, bọn họ giống như những loài gặm nhắm gặm ăn tất cả mọi thứ trong thành thị này miễn cưởng sống tạm, Lý Dịch chính là một thành viên trong số báo.
Khu Vượng Môn.
"Đúng rồi, không sai, chính là chỗ này.
" Lý Dịch tìm được địa chỉ.
Nhưng mà khi hắn đi vào bên trong thì lại phát hiện trên đất trống tụ tập không ít người, thậm chí hắn còn mình thấy được bóng dáng của cảnh sát ở giữa đám người này.
"Sẽ không xảy ra chuyện gì chứ?" Sắc mặt hắn khẽ động, sau đó hiếu kì đi tới.
"Nghe nói các gia đình chết rồi trong căn 701 tòa nhà số 4 chết rồi, chết rất thảm, máu chảy ra hành lang, chắc chắn không phải là cái chết bình thường, hẳn là xảy ra chuyện ngoài ý muốn nếu không thì cảnh sát cũng sẽ không tới cái chỗ chết tiệt này.
"
"Căn 701 tòa nhà số 4 là nhà của ai, hoàn toàn không có chút ấn tượng nào, có ai biết không.
"
"Là người phụ nữ để tóc xoăn ăn mặt rất xinh đẹp.
"
"A, nghe nói như vậy thì ta lập tức nhớ ra được, nàng tên là Lưu Lệ, tuổi chừng ba mươi hai tuổi, chưa lập gia đình! ngực vô cùng.
"
"A?"
Nghe nói như vậy thì không ít người đang đứng bên cạnh lập tức kinh ngạc quay đầu nhìn về phía hắn.
Đó là một nam tử hơn ba mươi tuổi, giờ phút này đang lắc đầu, dáng vẻ cảm khái vạn phần.
Lúc này có một vị cảnh sát từ trong hành lang của căn 701 tòa nhà số 4 đi xuống, đồng thời còn có mấy nhân viên vệ sinh đi theo phía sau hắn, bọn họ cầm một cái túi đựng xác, bên trong hẳn là thi thể của Lưu Lệ đó.
"Phía trên tình huống như thế nào?" Cảnh sát trưởng tên là Vương Kiến, khu phố cũ này do hắn phụ trách.
Vương Kiến tướng mạo thường thường, mặc dù chỉ có hơn hai mươi tuổi nhưng lại có đôi mắt cực kỳ sắc bén, trong khu vực tranh sáng tranh tối này nó mơ hồ phát ra ánh sáng khiến cho người ta cảm thấy tim đập nhanh một cách khó hiểu.
"Vương đội trưởng, thi thể của người chết bị chia cắt thành mười mấy bộ phận, hiện trường cực kỳ huyết tinh, nhưng từ tình huống điều tra được trước mắt thì nguyên nhân cái chết của người chết hẳn là! tự sát.
" Một vị cảnh sát khác đi tới, sắc mặt cực kỳ ngưng trọng, nhỏ giọng nói ra tình huống của căn số 701.
Vương Kiến khẽ gật đầu, sắc mặt rất bình tĩnh, có vẻ như hắn đã không cảm thấy kinh ngạc đối với tình huống như vậy nữa, dù sao hắn đã từng gặp những chuyện ly kỳ hơn.
"Còn có những manh mối gì khác không?"
Một vị cảnh sát khác nói: "Đối diện căn số 701 hình như có người sống, đó có vẻ như đã nhìn thấy một số thứ.
"