Một ngày của Lâm Phong và Duẫn Thận Nhất.
Buổi sáng
“Tỉnh rồi à, tối qua ngủ ngon không?”
Khi Lâm Phong còn đang ngái ngủ, Duẫn Thận Nhất đã phi thường làm tròn trách nhiệm cho người yêu một nụ hôn sớm an đầy nồng nhiệt. Bị hôn đến váng cả đầu, mãi sau Lâm Phong mới phản ứng lại, bất mãn chỉ vào đôi mắt ú mèo của mình: “Anh xem tôi ngủ có ngon không?”
Đồ vô lại, dù hôm qua là ngày nghỉ cũng không cần dày vò y cả đêm vậy chứ?
Khóe môi Duẫn Thận Nhất cong lên, từ phía sau lôi ra một chiếc khay, cười nói: “Biết cưng vất vả, nhìn nè, đây là anh dạy sớm đặc biệt đến siêu thị chọn cho cưng quả trứng hai lòng, chiên cho cưng món trứng tình yêu đấy, còn có sữa nữa, sữa mới tinh vắt từ bò sữa đấy.”
“Vắt từ bò? Anh tận mắt thấy hả?” – lực chú ý của Lâm Phong bị chuyển sang khay thức ăn, nhấc cốc sữa húp một ngụm, “Y như vị sữa bình thường.”
“Anh đoán mà, nào, ăn trứng đi, bổ lắm đấy.” – Duẫn Thận Nhất cười meo meo.
“… đây không phải trứng hai lòng, rõ ràng có mỗi một lòng đỏ.”
“Ai bảo, cưng xem đây không phải còn một lòng đỏ nữa nè.”
“Anh đập hai quả trứng thì có…”
“Ế…”
“Ế gì mà ế? Lúc anh chơi cờ cũng chơi xấu thế hả?” – Lâm Phong giận, ở chung rồi mới biết tên vô lại này thường xuyên chỉ hươu bảo là ngựa, lấy lông trâu bảo râu rồng, còn tự cho là hài hước.
Quả nhiên, người không thể tiếp xúc gần gũi, mất hết cả phần mỹ cảm che đậy trước kia, còn khuyết điểm thì được khuếch đại hết cỡ.
“Ngẫu nhiên ngẫu nhiên thôi…” – Duẫn Thận Nhất nói giảm nói tránh.
“Gì mà kêu là ngẫu nhiên, đừng có chối, sớm biết anh là người thế này, trước kia tôi đã không ở chung… ô ô…”
Lại một nụ hôn đầy tình buổi sớm, đem tất cả lời của Lâm Phong nhét lại vào bụng. Giờ mới muốn đổi ý đã muộn rồi, đã lên thuyền của cướp còn chạy được sao. Duẫn Thận Nhất cười đến là vô lại, giờ phút này chân mày hắn nhếch lên đầy thỏa mãn, so với thắng một trận đấu gay cấn, giờ hắn còn thấy khoái chí hơn.
“Phong, vẫn còn sớm, chúng mình làm nữa đi…” – sắc dục nhanh chóng dâng lên, Duẫn Thận Nhất ôm chặt Lâm Phong, hai tay không quy củ lần theo cổ áo Lâm Phong.
“Đừng có mơ!”
Lâm Phong một cước đá tên vô lại không biết tiết chế xuống giường, đứng vọt dậy chạy vào toilet, thuận tay khóa trái cửa lại.
Buổi chiều.
Mở máy tính, theo thói quen đăng nhập vào Kì Thánh, từ sau khi khóa tài khoản Sky lại, Lâm Phong đã đăng ký một tài khoản mới, không có việc gì thì lướt quanh diễn đàn, chẳng qua rất ít khi tìm người đấu cờ, đại đa số là xem người ta đấu, sau khi ván cờ kết thúc, thừa dịp lúc mọi người thảo luận mới chen vào một hai câu kiến giải của mình, không dám nhiều lời vì sợ người khác nhận ra.
Trước thì như người thầy của Cờ vây online, giờ thì y như kẻ trộm, không chỉ lén lút mà còn phải đề phòng, tuy không ai biết người đứng sau tài khoản ảo là ai, nhưng cờ thì không nói dối, chỉ cần sơ sảy một chút sẽ lòi ngay.
Không quá nửa tiếng, Duẫn Thận Nhất đã giật máy tính ra.
“Cờ của mấy tay mới này thì có gì mà hay, nào, anh với cưng hạ một ván, mấy ngày nay anh bận cho trận đấu, cưng lại không hạ cờ trên mạnh, nghẹn lắm rồi đúng không?”
Lâm Phong giận trừng mắt với hắn, căm giận nói: “Còn không phải đều do anh hại, nếu không trốn anh, tôi cần gì phải khóa tài khoản, giờ thì lên mạng cũng sợ bị người ta nhận ra.”
Duẫn Thận Nhất nhún vai: “Cũng không phải anh ép cưng trốn, cưng có biết lúc đó anh phải vất vả lắm mới tìm được cưng không hả, ai, đừng buồn đừng buồn, còn có anh ở đây chơi cờ với cưng đấy thôi, cưng còn để ý tới mấy thằng nhóc ấy nhận ra nữa hả?”
“Ai nói muốn hạ cờ với anh?”
Thua nhiều thắng ít, chơi nhiều cũng tức. – Lâm Phong càng nghĩ càng không cam lòng, mắt nhìn Duẫn Thận Nhất cũng hung dữ hơn.
“Thật sự không hạ?”
“Không hạ!”
“Ai, được rồi, dù sao cũng nhàn rỗi, anh lên mạng tìm người chơi.”
Ba! – Lâm Phong trực tiếp rút phích điện.
“Sao lại đen ngòm thế này?” – Duẫn Thận Nhất ra vẻ không biết chỉ vào màn hình.
“Mất điện.” – Lâm Phong tức giận, đến trước bàn cờ ngồi xuống.
Duẫn Thận Nhất cố gắng nhịn cười đi theo, nhìn thấy hai má người yêu xị ra, hắn bắt đầu nghĩ phải thả cho y thắng thế nào để thần không biết quỷ không hay đây.
Gì chứ? Đạo đức nghề nghiệp á? Xùy, hắn mang lại niềm vui cho người yêu thì liên quan gì đến đạo đức nghề nghiệp. Hơn nữa, kì lực của Lâm Phong cũng không thấp hơn hắn, ánh mắt lại rất độc, nếu chỉ vô ý một chút, lợn lành chữa thành lợn què, vậy chẳng phải sôi hỏng bỏng không cả sao, cho nên thả cửa cũng là một kỹ năng sống, để người yêu vui, lại có thể nhân tiện rèn kỹ thuật, toàn vẹn đôi đường, sao lại không làm.
Buổi tối.
“Ôi, trời đã tối rồi.”
Duẫn Thận Nhất vừa hạ một quân cờ vừa nói.
“Ừ.”
Không biết Lâm Phong có nghe rõ không, mắt vẫn nhìn chằm chằm vào bàn cờ, động cũng không động.
“Hôm nay đến phiên cưng nấu cơm tối.”
“Ừ.”
Mười phút sau.
“Phong, cưng không đói bụng hả?”
“Ừ.”
Ba mươi phút sau.
“Anh thua.”
Duẫn Thận Nhất đầu hàng, đồng thời duỗi thắt lưng mỏi nhừ. Chơi suốt từ trưa đến giờ, nếu không đói bụng, thật muốn đấu tiếp.
“Ván nữa đi.”
Lâm Phong thu quân cờ, dọn bàn cờ, mắt vẫn như trước dừng trên bàn cờ, nhìn cũng không thèm nhìn Duẫn Thận Nhất lấy một cái.
Rốt cuộc Duẫn Thận Nhất nhịn không được, nâng mặt Lâm Phong lên, tức giận nói: “Mấy quân cờ trụi lủi ấy đẹp hơn anh hả?”
Lâm Phong trầm ngâm một lúc, thành thật nói: “Hai màu trắng đen là màu sạch nhất, xem mãi cũng không chán.”
Nhất thời Duẫn Thận Nhất chán nản: “Vậy ý là cưng đã chán nhìn mặt anh rồi hả?”
“Nói thật, tôi cũng không nhìn kỹ mặt anh, dù sao vừa thấy cờ của anh, chỉ biết đó là anh, nhìn cờ của anh còn thấy được hỉ nộ ái ố, so với mặt anh thì thật hơn.”
Câu trả lời của Lâm Phong hệt như một cú đá kích nghiêm trọng nhất với hắn.
“Rốt cuộc cưng yêu anh, hay yêu cờ của anh.” – lại câu cũ rích nhai đi nhai lại, tràn đầy vị dấm chua.
Lâm Phong lại bắt đầu trầm ngâm, lâu sau mới nói: “Không biết nữa, tôi cần phải suy nghĩ thêm…”
Duẫn Thận Nhất tức điên rồi, ôm chầm lấy Lâm Phong lôi vào phòng ngủ, vừa đi vừa nói: “Được, chúng ta lên giường từ từ suy nghĩ, không phải nôn nóng, đêm còn dài, cưng có rất nhiều thời gian để nghĩ.”
“Á?” – Lâm Phong luống cuống, vừa giãy dụa vừa nói: “Tôi muốn đi nấu cơm tối.”
“Không sao, anh không đói.”
“Nhưng mà tôi đói.”
“Anh sẽ mớm no cưng.”
“……”
Xem ra, những ngày chung sống về sau của Lâm Phong và Duẫn Thận Nhất quả thật “Tính” phúc vô cùng nha.
____________________
1. “Tính” phúc – Nguyên văn: “性” 福, 性: tình 福: hạnh phúc – có thể hiểu là: Hạnh phúc khi làm XXX ~~:”>
—– Toàn văn hoàn —–
Kết!
Cuối cùng thì mình cũng đặt được chữ Hoàn tròn trĩnh cho Kì Định Kim Sinh, cho mối nhân duyên đầy lạ lùng của hai anh: Lâm Phong và Duẫn Thận Nhất.
Mười năm ngắn chẳng ngắn mà dài thì không dài, định mệnh để con người ta có thể gặp được nhau, và nhân duyên để người ta đến được với nhau. Hai con người khởi điểm trên cùng một con đường dài, mỗi người rẽ một ngả để rồi lại tụ lại sau hơn mười năm, từ đó họ sánh bước bên nhau trên đoạn đường còn lại.
Như câu cuối của tác phẩm, cuộc sống của hai anh vẫn tiếp diễn, vẫn đầy những khoảng thời gian xa nhau, đầy những đêm kích tình, đầy những ngày ngọt ngào và không được bình lặng cho lắm và cả những ván cờ không bao giờ phân được thắng thua.
Mình có thể hình dung ra, ông Thận Nhất thì ngày ngày đi thi đấu, tối tối về mần “vợ”, thi thoảng thì lên trường dạy bù cho ai kia vì bị anh chà đạp mà đang say giấc trên giường. Còn anh Lâm Phong, thảnh thơi như gió, nhàn hạ như vân, dạy học, chơi cờ, tình sự và giờ thì ảnh chẳng còn phải lo ngày lo đêm chuyện tháng này có tiền trả cho chủ trọ hay cuộc sống uống nước thay cơm nữa rồi, hà!
Vẫn cứ tiếp diễn, cuộc sống, cờ hay con người. Những mối quan hệ chặt chẽ và lạ lùng. Anh bạn vô lại Vương Ấn sẽ còn sẽ còn những lần chơi khăm cuộc sống của hai anh lắm, mình tin điều ấy:”> vị lão nhân ở phòng giáo vụ chắc chẳng còn trừ lương Lâm Phong nữa nhỉ, chồng anh bảo kê anh còn sợ ai. Thầy Sở có thêm một thằng đệ tử không thuần, vầng, chồng của đệ tử cưng của thầy, thầy tiếc hay thầy vui, thầy Sở ơi.
Cuộc sống có thêm một người, vui chứ!
Cuối cùng, cám ơn các bạn đã đọc và dành tình cảm cho Kì Định Kim Sinh, cũng như đã dành tình cảm cho hai anh Lâm Phong và Thận Nhất!
Thân,
MissTony.