Kí Mi Dạy Chồng (Tướng Công, Đừng Như Vậy)

Cảnh xuân yên tĩnh, hắn nhìn khuôn mặt điềm tĩnh của nàng, trong nháy mắt liền thất thần.

Hắn đến đây, hình như không phải là làm xiêm y cho nàng...

Tiêu Nghiễn Trạch đột nhiên nhớ tới mình đến đây là để hỏi tội, sắc mặt lại bắt đầu khó coi: " Kí Mi, ta có việc muốn hỏi ngươi. "

Kí Mi ôn nhu đáp: " Tướng công ngươi hỏi đi. " Hắn xuất quỷ nhập thần, mấy hôm trước bỏ nàng xuống, liền không thấy bóng dáng đâu, hôm nay trở về lại thu xếp cho nàng làm xiêm y, thực sự kì quái. Nàng nghe thấy khẩu khí của hắn không được tốt, phải thật cẩn thận mà ứng phó.

Tiêu Nghiễn Trạch ánh mắt lạnh lùng liếc nàng một cái: " Có phải là ngươi phân phó Kim Thúy đi tìm Họa Nhi cùng Xuân Nhu gây phiền toái? " Nàng là một người mù, không giống người bình thường từ trong ánh mắt có thể quan sát ra manh mối của mọi chuyện, trong ánh mắt nàng không có một tí cảm tình nào, nhìn hắn chẳng có nửa điểm lo lắng.

" Không có nha. " Nàng khó hiểu hỏi: " Các nàng đã gặp chuyện gì? "

" Ngươi còn giả ngu có phải không? " Nàng không nhìn thấy biểu tình tức giận hung ác của hắn, hắn chỉ có thể dùng từ ngữ để uy hiếp nàng, vì thế phóng đại thanh âm hù dọa nói: " Vừa rồi Kim Thúy dùng nước xối lên người hai nàng, có phải do ngươi sai làm? "

Kí Mi không hiểu được tình huống gì đang xảy ra: " Ta tại sao lại phải sai Kim Thúy đi làm chuyện này? " Chẳng lẽ trên đường lấy sa tanh trở về đã xảy ra chuyện gì với hai nha đầu kia, biết Kim Thúy đều không ưa gì hai nàng, nhưng Kim Thúy cũng không phải là vô duyên vô cớ tự đi tìm phiền toái cho chủ nhân, trong này khẳng định có vấn đề: " Chờ Kim Thúy trở về, ta hỏi nàng xem sao."

" Không cần hỏi nàng ta, ta đã hỏi qua Họa Nhi cùng Xuân Nhu. Kim Thúy nói hai nàng nói bậy về ngươi, nên thay ngươi xả giận. Còn dám nói không phải ngươi sai làm, nha đầu to đen kia, không có ngươi che chở, làm sao dám làm ra loại chuyện này? "

Kí Mi lắc đầu: "... Nghiễn Trạch ta vẫn không hiểu được ý của ngươi, ta tại sao phải phân phó Kim Thúy đi khi dễ các nàng? "

Tiêu Nghiễn Trạch cười lạnh: " Đương nhiên vì ngươi ghen ghét, thê tử đi tìm nha hoàn thông phòng gây phiền toái. Loại tâm tư này của nữ nhân trong phủ thì có thừa, động một tí là tranh giành tình cảm, quất roi thiếp thất nha hoàn. Ta nói cho ngươi biết, ngươi đừng hòng ở trước mặt ta chơi trò giả bộ, dám ghen, đối với ngươi không có ích lợi gì cả. "

Nàng cúi đầu ngẫm nghĩ, lại đặt câu hỏi: "..... Thông phòng nha hoàn là cái gì? Hai người các nàng so với những nha hoàn khác không giống nhau sao? "

Thấy biểu tình chân thành của nàng, dường như thật sự không hiểu, vì thế phá lệ nói cho nàng biết: " Hai người các nàng, đã theo ta từ rất sớm, thân mình cũng là do ta phá. Hiện tại là nha hoàn, chờ thêm mấy năm nữa thăng làm di nương, trong viện này chính là bằng nửa chủ tử, đã hiểu chưa? "

Kí Mi a một tiếng sau đó rối rắm nói: " Thì ra là như vậy, thế thì tốt rồi. Ta nghe các nàng nói chuyện nũng nịu, tưởng rằng tuổi tác còn rất nhỏ, ai ngờ đâu đã lớn vậy rồi. "

Tiêu Nghiễn Trạch giống như nắm tay đấm vào bông, nói nửa ngày, cuối cùng cũng vô trọng điểm. Nếu không phải nàng cố ý giả ngu, thì đến nha hoàn thông phòng là cái gì cũng không biết, xuất phát từ ghen ghét đi khi dễ Họa Nhi cùng Xuân Nhu tựa hồ không thể. Chắc chắn là Kim Thúy to đen kia tự mình làm chủ, vì thế banh mặt chờ Kim Thúy trở về.

Thừa cơ hội này, quyết định nói rõ với Lục Kí Mi, thấy việc ngày hôm nay không phải xuất phát từ việc nàng bày mưu kế, về sau tốt nhất cũng nên thành thật.

" Kí Mi, ta sau này không có tam thê, nhưng tứ thiếp chắc chắn là có.... " Có nam nhân nào không phải như vậy?

" Ta biết mà. " Kí Mi cười ha hả nói: " Ngươi đã từng nói rồi."

" Ta đã nói qua khi nào? "

" Chính là lúc còn nhỏ, ngươi nói muốn nạp thật nhiều tiểu thiếp, ta nhớ rất rõ. " Nàng ôn nhu cười nói: " Thời điểm ta còn ở nhà, nương thường nói với ta ngươi rất có bản lĩnh, đem sản nghiệp của Tiêu gia phát triển không ngừng, làm việc sấm rền gió cuốn, nói được thì làm được. Ngươi đã nói muốn nạp thiếp, nhất định sẽ nạp. "

Tiêu Nghiễn Trạch nét mặt sửng sốt một hồi, lời nói ở trong ngực cũng bị nuốt xuống, uống một ngụm trà, thấy bàn cờ trước mặt đúng là đang đánh cờ, không khỏi buồn bực hỏi: " Ngươi là đang cùng Kim Thúy chơi cờ? " Thê tử hắn đâu có nhìn thấy.

" Đúng, Kim Thúy gần đây rất lợi hại, ta toàn phải thua trước nàng. " Kí Mi cười trả lời.

Tiêu Nghiễn Trạch duỗi tay quơ quơ trước mắt nàng, tròng mắt nàng không chuyển, hắn khó hiểu: " Ngươi không phải là không nhìn thấy sao? "

Nàng bị chọc trúng chỗ đau cười khổ nói: " Ta hình dung ván cờ ở trong đầu. "

Hắn cùng đệ đệ Nghiễn Thần cũng thường đánh cờ, nhưng xa xa làm không được, đành đánh cờ mồm, nghe Kí Mi nói như vậy không thể tin được nhìn nàng một cái, lại xem những quân cờ trên bàn cờ trước mặt.

Lúc này Kim Thúy đưa Từ ma ma cùng mấy bà quản sử tiến vào, Tiêu Nghiễn Trạch nói: " Được rồi, người tới, cho các nàng đo kích cỡ của ngươi. " Tiếp đó để Kim Thúy đưa thê tử đi, còn mình thì nằm trên giường nghỉ ngơi.

Từ ma ma vì biết thiếu phu không thể nhìn được, lựa chất lượng của sa tanh cũng không được tốt, vì thế tới hỏi đại thiếu gia: " Kho sa tanh còn không ít, không biết thiếu gia muốn thiếu phu nhân làm xiêm y dạng gì? Nàng không tiện để lựa chọn, chi bằng ngài.... "

Tiêu Nghiễn Trạch lười phải quản: " Mấy thím của ta mặc loại gì, thiếu phu nhân mặc loại ấy. "

Phân phó xong rồi, hắn nằm trên giường ngủ, chuẩn bị tốt để đi gặp đệ đệ Nghiễn Thần. Buổi trưa hôm nay, hẳn là Nghiễn Thần cũng ngủ trưa ở nhà. Đệ đệ gần đây thân thể càng yếu đuối, gió thổi cỏ lay cũng bị dọa, thời cơ này cũng thích hợp để đi thăm hắn.

Chợp mắt một giấc, lúc tỉnh lại phát hiện thê tử đang ngồi ở giường xem hắn ngủ, ánh mắt ôn nhu, khóe miệng mang theo ý cười. Nếu không biết nàng bị mù, chắc chắn sẽ tưởng nàng là đang thật lòng xem mình ngủ. Tiêu Nghiễn Trạch tay chân nhẹ nhàng ngồi dậy, chậm rãi đến gần nàng, tò mò nhìn chằm chằm nàng.

" Nghiễn Trạch, ngươi đã tỉnh? " Nàng bỗng nhiên phát ra tiếng.

Tiêu Nghiễn Trạch bị hù nhảy dựng: " Ngươi làm sao biết? "

" Cảm giác được. " nàng nhẹ giọng nói: " Ngủ thế nào? Ta không làm phiền đến ngươi chứ? "

Tiêu Nghiễn Trạch nói: " Không có. " Ngồi ra mép giường mang giày, thấy bộ dáng nàng có vẻ nhu nhu nhược nhược, trong lòng không thoải mái: " Ngươi thiếu cái gì? Nếu là đồ trong nhà cho ngươi dùng không quen, thì cứ phân phó Kim Thúy ra ngoài mua. Tiền tiêu vặt, mười lượng bạc không đủ, ta lại cho ngươi. "

" Mười lượng bạc, nhiều như vậy, đủ rồi đủ rồi nha! " Kí Mi kinh ngạc nói: " Thời điểm ta còn là một cô nương, cả nhà cũng không tiêu hết nhiều như vậy. "

".... " Tiêu Nghiễn Trạch híp mắt nhìn nàng, thầm nghĩ thê tử đến tột cùng có biết là nàng hiện tại với lúc đó khác nhau thế nào không? Lúc ấy vẫn còn là hoàng hoa khuê nữ. Nếu nàng không giả bộ, vậy lời vừa rồi là xuất phát từ thật lòng, nàng thật đơn thuần, nhưng như vậy mới tốt, không nói qua nói lại, hai người bọn họ cứ như vậy mới có thể nhẹ nhàng.

Kí Mi nhớ tới một việc: " Thuốc mà ta mang đến từ nhà mẹ đẻ, hình như đã uống hết rồi. "

Lúc này, đến phiên hắn kinh ngạc: " Ngươi còn uống thuốc sao? " Bát thuốc phong hàn kia, vị còn kinh khủng đến mức muốn phun, mà nàng lại còn uống thuốc đến mười năm, đúng thật là có nghị lực. "

Tiền mấy năm nay uống thuốc, xem bệnh đều là của Tiêu gia bọn họ mà ra, Kí Mi nhỏ giọng giải thích nói: " Mấy năm gần đây, thuốc tìm được cũng không phải là thuốc quý. "

" Không phải vấn đề về tiền bạc. " Hắn lười giải thích: " Ngươi thích uống thì cứ uống, trong nhà có hiệu thuốc, không cần bắt thuốc từ bên ngoài, phân phó Kim Thúy mang phương thuốc đưa cho gã sai vặt ở nhị môn, gọi hắn bắt cho các ngươi. Nghiễn Thần giờ chắc cũng đã tỉnh, ta phải đi qua xem hắn thế nào. "

Nghiễn Thần là biểu đệ của nàng, nàng còn nhớ rõ hắn là một đứa trẻ rất ngoan: " Thay ta hỏi thăm hắn cho tốt. "

Nghiễn Trạch vang lên một tiếng, lại nhìn kĩ mắt nàng, đi nhanh ra phía ngoài, đến cửa bỗng nhiên nhớ ra cái gì, quay đầu lại nói với nàng: " Buổi tối không cần chờ ta, ta không trở lại. "

Kí Mi đỡ mép giường đứng lên: " Vậy ngươi cẩn thận một chút, mấy ngày gần đây thời tiết bất chợt chuyển lạnh. "

Tiêu Nghiễn Trạch khách sáo nói: " Ngươi cũng chú ý thân thể. " Rồi xoay người đi ra cửa.

Trong viện, Kim Thúy đang cùng mấy tiểu nha hoàn ngồi nói chuyện ở hành lang gấp khúc, thấy hắn đi ra, tất cả mọi người đều không phát ra tiếng, đứng lên nhìn theo hắn.

Tiêu Nghiễn Trạch thấy phiền nhất chính là nha hoàn Kim Thúy xấu xí này, vừa rồi ở cùng Kí Mi không phát hỏa, giờ hướng hết lên người nàng: " Kim Thúy, ngươi lại đây. "

Nàng đung đưa cánh tay đi qua: " Đại thiếu gia. "

"....." Tiêu Nghiễn Trạch đi thẳng vào vấn đề nói: " Chuyện của ngươi cùng các nàng Họa Nhi là thế nào? "

" Hai người kia nói bậy về chân thiếu phu nhân. " Kim Thúy nói: " Ta tức quá mới đem nước xối các nàng, dám nói ra nói vào thiếu phu nhân, không trị hai cái miệng kia, lần sau thế nào cũng tái diễn. "

" Các nàng nói là ngươi nghe lầm, người các nàng nói đến không phải là thiếu phu nhân. "

" Hai người kia có dám đến trước mặt thái thái, lão thái thái giằng co? Ta đây không sợ, hỏi xem các nàng có sợ không? " Kim Thúy cả giận.

Đùa không đúng chỗ khi Họa Nhi các nàng nói dối, Tiêu Nghiễn Trạch nói: " Nếu là thật, thì cũng không tới phiên ngươi trừng phạt các nàng. Nếu có lần sau, ngươi cứ báo với ta, ta tự khắc sẽ trừng phạt, trước tiên trừ của ngươi một tháng tiền tiêu vặt, không có lần sau. "

Nàng cũng có tiền tiêu vặt? Kim Thúy lớn như vậy, lần đầu tiên mới nghe được phát tiền tiêu vặt, thập phần khiếp sợ. Tiêu Nghiễn Trạch tưởng nàng đang hoảng sợ, liếc xéo nàng một cái, chạy lấy người. Phạt Kim Thúy, phía sau liền đến Họa Nhi cùng Xuân Nhu.

Kim Thúy chạy nhanh vào nhà cùng thiếu phu nhân nói chuyện này. Chủ tớ hai người ngồi đối diện nhau, cách một cái bàn, Kí Mi nâng má nói: " Các nàng nói thì cứ nói thôi, miệng mọc ở trên người các nàng, sau lưng khua môi múa mép, ai ngăn cũng không được, vì vậy đừng chọc tới phiền toái. "

" Hôm nay không cho các nàng biết thế nào là lợi hại, ngày mai mỗi người khua môi múa mép, còn lợi hại sao? " Kim Thúy hừ nói.

" Các nàng về sau sẽ làm di nương, Nghiễn Trạch cũng nhìn trúng các nàng. Vừa rồi vào phòng đã nói hộ các nàng, hỏi tội ta. Cũng may bị ta bảy hỏi, tám hỏi, đem lời nói tách ra. Hắn không phát hỏa với ta, nhưng lại giận chó đánh mèo ngươi, phạt ngươi một tháng tiền tiêu vặt, việc này không đáng giá. " Kí Mi ôn nhu nói với Kim Thúy: " Cũng không biết hắn nghĩ như thế nào, hình như cho rằng ta rất xấu, không thể câu dẫn hắn, liền ghen ghét nữ nhân khác với hắn. Ai... khi nào hắn mới biết được, ta không có ý định tìm phiền toái, hắn đối với ta cũng không quan trọng như vậy. Hắn tự mình coi trọng bản thân rồi, cũng khiến người ta buồn chán. "


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui