Kí Mi Dạy Chồng (Tướng Công, Đừng Như Vậy)

Tiền nhà bọn họ không phải gió to có thể đổ.

Nếu hắn thích Kí Mi, số tiền này đương nhiên có thể bỏ ra, đại thiếu phu nhân Tiêu gia vì quê nhà tu vài dặm đường xác thực không tính là cái gì. Mấu chốt ở chỗ hắn đối với Lục Kí Mi không có tình cảm gì, nguyên do là bị nàng trói buộc, mà liền lúc chi đến hơn một ngàn lượng bạc. Cưới về đến nhà còn chưa tính, liền tiếp tục ở phía sau đòi tiền Tiêu gia hắn.

" Lục Kí Mi, ngươi cảm thấy ngươi giá trị bao nhiêu tiền? "

"...." Kí Mi ngửi được trên người hắn có mùi rượu, không thể trêu trọc hắn, thấp giọng nói: " Ngươi nói ta có giá trị bao nhiêu ta liền có giá trị bấy nhiêu. "

Nghiễn Trạch cười lạnh nói: " Ta cảm thấy ngươi không đáng giá một đồng thì phải làm sao bây giờ? " Vỗ vỗ khuôn mặt nàng, xoa bóp bả vai nàng, chọc chọc bụng nàng, cuối cùng nhìn chằm chằm vào chân nàng nói: " Ngươi có chỗ nào đáng giá sao? Không trông cậy ngươi lo liệu việc nhà, làm ấm giường ngươi cũng không đủ tư cách, nhìn đôi chân to của ngươi, cơm tất niên còn khiến người ta nôn hết ra ngoài, tâm tư đâu cùng ngươi sinh nhi dục nữ? "

Kí Mi ẩn nhẫn, thật cẩn thận hỏi: " Có phải là cha ta nói lời gì với ngươi, khiến ngươi không vui? "

Nàng vốn là muốn cùng hắn nói chuyện đàng hoàng, xem có thể vuốt thẳng oán khí của hắn hay không. Nhưng Tiêu Nghiễn Trạch đối với Lục gia thành kiến quá sâu, cả giận cự tuyệt: " Ta nào dám không vui, Lục gia các ngươi đều là lão thái gia phải cẩn thận hầu hạ. Hôm nay muốn bạc ta phải đưa, ngày mai muốn mệnh ta, ta cũng phải cười ha hả mà dâng lên! "

Lúc này nói nhiều sai nhiều, câm miệng tốt nhất. Nàng làm bộ sợ hãi rụt rụt thân mình, hướng về phía trượng phu, hoảng sợ chớp chớp mắt, chậm rãi cúi đầu.

Tiêu Nghiễn Trạch nhìn thấy thê tử biến thành bộ dáng túi trút giận, cơn giận lại tiếp tục nổi lên: " Đời trước, không biết ngươi tạo phải cái nghiệt gì mà sinh vào Lục gia!"

".... Tất nhiên là không làm chuyện tốt, nếu không mắt cũng sẽ không mù, gả.... " Gả cho ngươi. Kí Mi nói một nửa, giữ lại một nửa, cố ý vứt cho trượng phu mình.

" A, lá gan lớn, dám tranh luận? " Hắn trừng mắt giận dữ, gào xong rồi, cảm thấy thanh âm của mình quá lớn, sẽ đến tai cô cô, làm nháo loạn một phen. Nghiễn Trạch liền đẩy Kí Mi, khiến nàng ngã trên giường đất, chính mình nằm ở trên người nàng, nhéo hai má nàng tàn nhẫn nói: " Lục Kí Mi, ai cho ngươi lá gan làm càn? Ngươi cho rằng trở lại nhà mẹ đẻ thì sẽ mạnh thế? "

Nàng thống khổ tránh tránh: " Ta tranh luận thế nào? Ta nói chính là lời nói thật nha, ta đời trước không làm chuyện tốt nên mới bị mù, mới gả cho ngươi,..... " Nói xong, liền bày ra bộ dáng ủy khuất sắp khóc.

Nàng nói không sai, nếu mắt không mù, làm sao có thể gả cho hắn?

"... " Lời này nghe rất giống như mắng chửi người khác, nhưng lại là lời nói thật. Hắn ép lại cơn giận, cười lạnh nói: " Nói như vậy là ta oan uổng ngươi? "

Kí Mi xoa đôi mắt gật đầu: " Tướng công, ngươi oan uổng ta, ta không biết ngươi vì cái gì vừa tiến đến liền phát hỏa, ta không nghĩ làm người tiếp tục sinh khí nên mới nghe theo ngươi nói, nhưng ngươi lại không thích.... "

Hắn một thoáng cân nhắc, tựa hồ mọi chuyện là như vậy, đang do dự có nên buông tha nàng hay không, trong lúc vô tình nhìn đến quần áo nàng nửa hở, bên trong yếm cũng sắp cởi, lộ ra bộ ngực tuyết trắng, vì thế Tiêu Nghiễn Trạch nhìn nhiều một tí, mới đem nàng túm dậy.

Hắn thầm nghĩ, hừ, chính mình không phải là chưa thấy qua mỹ nhân, đụng đến nữ nhân liền hướng lên trên, Lục Kí Mi như vậy thật nhấc không nổi hứng thú, sau đó một bên thì nghĩ như vậy, một bên thì đem nửa trên người nàng đánh giá tỉ mỉ một lần.

" Tính ngươi thức thời, ta đã mệt mỏi rồi. Mau nằm xuống ngủ. " Nói xong câu đó, nhìn một lần trên giường đất mới phát hiện chỉ có một cái chăn. Từ lúc hắn cùng Kí Mi thành hôn đến nay, chưa từng ngủ cùng một chăn như vậy. Nắm thật chặt vạt áo: " Cái chăn trên giường này, ngươi cứ lấy dùng. " Đem nàng ấn vào trong, đắp chăn lên cho nàng. Hắn thổi đèn, nằm xuống cùng nàng.

Mới đến nhà nhạc phụ mấy canh giờ, hắn liền chịu đủ rồi, hận không thể đẩy thời gian trôi qua nhanh, lập tức trở về nhà mình.

Đại khái qua mười lăm phút,bỗng nhiên nghe thê tử hỏi hắn: " Nghiễn Trạch, ngươi còn giận không? "

Cứ như vậy mà hỏi trực tiếp, nhưng suy nghĩ đến tính tình thật thà của nàng, hắn không cùng nàng so đo: " Không giận. "

" Vậy ta hỏi ngươi một vấn đề.... "

" Hỏi! "

" Chúng ta không thoát y thường, sẽ có hài tử sao? "

"... " Hắn không biết nói gì, gãi gãi thái dương, âm thanh lạnh lùng nói: " Việc có hài tử này, ai dám bảo đảm. Nhị thúc có nhiều thiếp thất như vậy, cũng không nàng nào sinh một quả trứng! "

" Không phải gà vịt mới đẻ trứng sao, con người cũng có thể sao? "

Tuy rằng trong phòng tối đen, không nhìn thấy biểu tình của nàng, nhưng hắn có thể tưởng tượng, thê tử nhất định là có vẻ mặt vô tội chớp chớp. Tiêu Nghiễn Trạch biểu cảm vô lực: " Ngươi đã chẳng có điểm gì có nghĩa, thì hãy tích đức ở cái miệng, cái gì phải có liền có, hiểu chưa? "

Kí Mi nhỏ giọng lầm bầm: " Ta không có bàn luận thị phi,.... chỉ hỏi một chút. "

" Không được hỏi! "

" Vâng... " Nàng nhỏ giọng đáp ứng.

Tiêu Nghiễn Trạch không thể đổi chỗ ngủ, sau nửa đêm mới miễn cưỡng đi vào giấc ngủ, kết quả càng ngủ càng lạnh, thật sự nhịn không được, chỉ mong sao mong đến hừng đông. Bằng bản năng hướng đến nơi ấm, đợi đến lúc tỉnh ngủ trợn mắt, mới phát hiện bản thân đang ôm Lục Kí Mi, nàng ở trong lòng hắn ngủ không biết gì, bộ dáng ngoan ngoãn đáng yêu như một con mèo nhỏ. "

Trên người nàng nóng hổi, ôm nàng giống như ôm một cái bếp lò nhỏ. Hắn còn chưa từng cùng nữ nhân nào mặc xiêm y ôm nhau quá lâu, thấy thê tử ngủ vô tri vô thức, trong nháy mắt có ý tưởng lột sạch nàng.

Kí Mi cảm thấy trên người không thoải mái, vuốt cánh tay hắn nói: " Nghiễn Trạch, là ngươi đang ôm ta sao? "

Hắn buông nàng ra, thanh âm lạnh lùng nói: " Nghe ngươi nói lời này, trừ bỏ ta, ở bên ngoài còn có người nào có thể ôm ngươi sao? "

Kí Mi dẩu cái miệng nhỏ nói: " Nói không chừng là nương ta hay Kim Thúy thì sao? "

Thê tử mới sáng sớm đã cùng hắn tranh luận, Tiêu Nghiễn Trạch khí lại không thuận, chọc bộ ngực nàng nói: " Lần đầu tiên ôm người lạ như ngươi, thịt ngươi chỉ có hai lượng thôi sao? " Nói tới nói lui nàng kia tròn trịa no đủ, so với nữ nhân khác cũng không kém.

Nàng bị chọc khó chịu, bảo vệ ngực, khó hiểu hỏi hắn: " Nơi này mấy lượng, so với những người ngươi ôm hay không ôm có quan hệ gì tới ta? "

".... " phương diện nào đó của thê tử, từ lúc năm tuổi đôi mắt bị hư tất nhiên sẽ không hiểu. Tiêu Nghiễn Trạch cuối cùng cũng không thể giải thích cho nàng hiểu, thật đúng là bị nàng nói cho á khẩu không trả lời được.

Lúc này Kim Thúy gõ cửa gọi bọn họ dậy, Tiêu Nghiễn Trạch mở cửa cho người vào, trước tiên súc miệng rửa mặt sạch sẽ, lại sai Kim Thúy lấy cho hắn bộ đồ mới trong bao đồ cho hắn đổi, sau đó thần thanh khí sảng đi ra ngoài viện thông khí.

Trong viện hắn thấy cha vợ Lục Thành Đống đang thổi một bộ tự vừa mới viết xong, thấy hắn, hướng hắn nói: " Nghiễn Trạch, ngươi dậy vừa đúng lúc, giúp ta một chút, chúng ta đóng đinh " xích khẩu " ".

Cái gọi là " xích khẩu" chính là phong tục tết Đoan Ngọ, viết hai chữ " xích khẩu " lên một tờ giấy, sau đó đóng đinh lên, để cầu tránh được miệng lưỡi tai ương.

Nhân việc tối hôm qua, lúc này cha vợ con rể hai người ngoài mặt hòa hợp, nhưng nội tâm lại rất lạnh nhạt. Đặc biệt là Tiêu Nghiễn Trạch, trên mặt cười hiền lành, nhưng trong lòng còn ghi hận việc nhạc phụ mở miệng đòi tiền.

Thời điểm Lục Thành Đống đóng đinh lên tờ giấy, đem cây búa đập ầm ầm, dường như đang phát tiết bất mãn với con rể. Tiêu Nghiễn Trạch hiểu nhưng lại giả bộ hồ đồ, không nói không rằng, dù để cổ bị vắt ra nước cũng không cho Lục gia một đồng.

Sau cơm sáng, Kí Mi cùng mẫu thân ngồi một chỗ nói chuyện, hỏi tối hôm qua phát sinh chuyện gì, chỉ nói Tiêu Nghiễn Trạch sau khi trở về quái quái, chưa nói hắn tìm nàng gây sự.

Tố Thu một bên chuẩn bị " túi đạo lí" dùng cho tết Đoan Ngọ, một bên nói với nữ nhi: " Là cha ngươi muốn Tiêu Nghiễn Trạch cấp tiền tu sửa đường trong huyện, những con đường lớn gần đây, có chỗ lầy lội đến mức người chẳng thể đi qua. Nghiễn Trạch nếu bỏ tiền ra sửa chữa đường, không riêng gì vì Tiêu gia, cũng là vì ngươi tích đại đức. Nói không chừng ông trời rủ lòng thương, đôi mắt của ngươi có biện pháp cứu. "

Kí Mi dở khóc dở cười: " Quái bà bà nhà chúng ta quản lí không ít tiền của Tiêu gia, ta mới gả qua đó. Cha ta đã nghĩ biện pháp này để làm việc trong huyện, tâm là tốt, chỉ sợ...... Cứ cho là Tiêu Nghiễn Trạch chịu đáp ứng, bà bà ta cũng sẽ không nhả ra. " Huống chi Tiêu Nghiễn Trạch tất nhiên không muốn.

" Ai, ta cũng nhắc nhở qua cha ngươi, nhưng cha ngươi ngươi cũng biết, chính hắn còn chịu vì người khác quyên tiền tiền quyên vật, liền cho rằng người khác cũng có cái thiện tâm như hắn. Hắn nói, bàn chuyện này với Tiêu Nghiễn Trạch nếu hắn đồng ý là một chuyện tốt, nếu hắn không muốn cũng không hỏng việc gì. "

".... " Như thế nào là không hỏng việc gì?

Tố Thu nhìn nữ nhi mặt mày buồn rầu, lật mắt nói: " Đồ vật chết dẫm kia trách cứ ngươi? "

Kí Mi lắc đầu cười nói: " Không có, hắn cái gì cũng chưa nói, bằng không ta còn đến hỏi ngài sao? Nghiễn Trạch ở Tiêu gia dù sao cũng là tiểu bối, phía trên có mấy cái thúc thúc cản tay, chuyện tu lộ lớn như vậy, chính hắn hạ quyết định cũng khó. Ngài nói với cha ta, đừng bức Nghiễn Trạch, hắn không dễ dàng. "

" Ai u, như thế nào là bức hắn, bất quá mới nói chuyện với hắn một lần mà thôi. " Tố Thu trêu gẹo nói: " Mới gả qua đó mấy ngày, đã vì hắn nói chuyện? "

".... " Kí Mi nhỏ giọng giải thích: "..... Không phải. "

" Được rồi, nương biết là không phải. " Tố Thu đem túi đạo lí nhét vào trong tay nữ nhi: " Đi hầu hạ Tiêu Nghiễn Trạch cho tốt. "

Túi đạo lí, cái là cái túi tiền nhỏ được trang trí màu sắc, bên trong là hạt thóc và quả mận, nhắc nhở người đeo muốn giảng đạo lí phải hiểu rõ thị phi.

Thời điểm Kí Mi cầm túi đạo lí trở về, Tiêu Nghiễn Trạch đang ngồi ở trên giường đất, khuỷu tay chống lên cái bàn kê trên giường đất, chán đến mức mốc meo.

Thấy thê tử trong tay cầm một túi nhỏ, nhíu mày nói: " Này là thứ gì? "

" Túi đạo lí a. "

" Ta cả năm rồi đều không mang. " Ngụ ý, năm nay cũng không tính mang.

Kí Mi vừa nghe thầm nghĩ, quả nhiên bởi vì mỗi năm đều không mang nên mới thành ra như vậy, là một người ngang ngược vô đạo lí, năm nay nhất định phải mang: " Nương ta cố ý làm, ngươi mang vào đi. " Nói rồi để Kim Thúy đỡ nàng ngồi xuống, sờ eo trượng phu: " Ta buộc cho ngươi trước, mấy ngày này hãy cố nhẫn. "

Tiêu Nghiễn Trạch lười kháng cự, để thê tử buộc túi. Kí Mi nhìn không thấy, khó tránh khỏi sờ soạng bên hông hắn vài cái, hắn bị sờ đến khó chịu, bắt lấy cổ tay nàng: " Được rồi, buông ra đi, để ta tự mình làm. " Buộc túi xong rồi, tiếp tục nằm đấy, kéo dài thời gian.

Hắn không có chỗ đi, nhưng ít nhất có thể tránh né nhạc phụ đại nhân, ngày thứ hai ở nơi này cũng không có gì chơi.

Ai, ngay cả đến một nữ nhân xướng nhạc cũng không có, này là muốn nghẹn chết người sống sờ sờ như hắn sao?

Nữ nhân....

Đột nhiên ngẩn ra, nhìn Lục Kí Mi chăm chú đánh giá.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui