Kí Mi Dạy Chồng (Tướng Công, Đừng Như Vậy)

Mưa dầm nhỏ giọt rơi xuống mấy ngày. Ký Mi đi thăm lão thái thái trở về, không vội vã về phòng, cùng Kim Thúy ở bên ngoài hít thở không khí thêm một lúc. Bởi vì đôi mắt không tốt, nàng không thể đi xa, nhàn rỗi ngồi ở hoa viên gần đấy. Mới ngồi một lúc liền gặp phải Lương thị cũng ra đây tản bộ.

Vừa rồi chỗ lão thái thái đã gặp qua, Lương thị đuổi theo Ký Mi ra tới đây, chỉ vì phun nước đắng. Nguyên lai là bát thúc Tiêu Nghiễn Trạch cả ngày không về nhà, Lương thị cho rằng hắn không thích mình, liền dùng của hồi môn mua cho hắn một nàng thiếp, câu hắn trở về sinh sản con nối dõi, ai ngờ người này ba ngày mới mẻ, thiếp thân kia cũng bị chơi chán, lại đi ra ngoài lêu lổng.

Làm dâu đại gia tộc không dễ dàng, giúp trượng phu dưỡng dục con nối dõi là việc quan trọng nhất, trượng phu không có con, trong ngoài ai ai cũng trách cứ nàng, nhóm chị em dâu mặc kệ là con do chính mình sinh, hay là di nương dưỡng, tóm lại dưới gối đều có, như vậy áp lực lên người nàng liền lớn hơn nữa. Lương thị cùng Kí Mi khóc hết nước mắt nói:

"Ta thấy Nghiễn Trạch gần đây còn thường xuyên về nhà, mua này mua kia cho ngươi, đối với ngươi càng thêm tốt, ngươi cũng nên quý trọng chút, đem hắn giữ lại bên người, ngàn vạn lần đừng thả ra đi, nếu không sẽ giống bát thúc hắn đi luôn không trở lại."

Kí Mi an ủi Lương thị:

"Ta sẽ hỏi thử Nghiễn Trạch, xem hắn có biết hay không bát thúc ở đâu, nếu là biết, kêu thúc ấy về nhà nhìn xem. "

Lương thị tuyệt vọng, hận nói:

" Hai thúc cháu này còn không ở cùng nhau chơi bời? Nghiễn Trạch chuyên nuôi kĩ nữ ở bên ngoài, còn an trí phòng ốc, vẫn luôn một mình đến đấy tìm niềm vui. Bát thúc ngươi lại là chó dữ không kén ăn, chuyên thấy mới liền nhào đến!" Nói xong, mới thấy nha hoàn của Kí Mi là Kim Thúy trừng lớn đôi mắt như chuông đồng, nàng ý thức được chính mình nói lỡ lời, có lẽ Kí Mi còn không biết mấy chuyện kĩ nữ kia.

Kí Mi đã sớm đoán được Tiêu Nghiễn Trạch ở bên ngoài có nữ nhân, bất quá hắn rốt cuộc đặt mua bao nhiêu người lại không rõ ràng lắm, hiện giờ bát thẩm đề cập đến, liền tò mò muốn hỏi cho rõ ràng:

" Bao nhiêu kỹ nữ? "

Lương thị xấu hổ nói:

" Ta thật là lắm mồm, sốt ruột liền không để ý mà nói bậy, ta không hàn huyên nữa, trong phòng còn có việc cần làm. Kí Mi nha, ngươi cũng trở về sớm chút. Hoa viên nhỏ có gió thổi qua khe hở, cẩn thận cảm lạnh." Nói rồi tự mình mang theo nha hoàn, một đôi chân nhỏ uốn éo uốn éo bước nhanh đi.

Kim Thúy lẩm bẩm:

" Khó trách Bát gia không trở lại, đầu lưỡi quá dài. "

Kí Mi cười khổ nói:

" Tám thẩm không nói, thì ta cũng sớm biết, tính tình gia nhà chúng ta như vậy, sao có thể không dưỡng nữ nhân ở bên ngoài."

Để Kim Thúy đỡ tay mình đi về hướng sân chính:

" Sớm hỏi thăm rõ ràng, đối với ta có chỗ lợi. Qua một thời gian nữa, hắn có lẽ phải cho một người sủng ái nhất trong đó một cái danh phận, nâng vào cửa làm thiếp. "

Kim Thúy ghét bỏ nhếch miệng:

"Chuyện như vậy hắn cũng có thể làm được? Bất quá nạp thiếp cũng phải đợi ngài đồng ý, ngài không đồng ý, hắn cũng không có cách, nháo đến chỗ lão thái thái kia đi, nói hắn thu nhận kỹ nữ, cưới kỹ nữ về làm thiếp, không bị ăn mấy gậy cũng là chuyện lạ "

" Ta nào có ngăn trở hắn nạp thiếp như vậy, nghe nói Phò mã còn có thiếp thất cơ mà. " Kí Mi cười nói. Chủ tớ hai người vừa đi vừa nói chuyện, đi vào trong viện sau. Kim Thúy liền thấy một tiểu nha hoàn vén màn chạy ra, mặt đầy lo lắng nói:

" Thiếu nãi nãi, ngài đã trở lại, gia chờ ngài đã một lúc rồi. "

Nha, thế nhưng đã trở lại! Kí Mi buồn bực, hắn vì sao gần đây cứ thích hay về nhà, chẳng lẽ thật sự thực hiện lời hứa đối xử tốt với nàng? Chỉ là trượng phu thật sự không giống người chịu tuân thủ lời hứa. Nàng một bước vào nhà, liền nghe Tiêu Nghiễn Trạch nói:

" Nương tử thật là mạnh mẽ a, sáng sớm đã đi ra ngoài giờ mới trở về, nữ nhân khác không thể đi dạo nhưng ngươi lại có thể. Bước chân khẳng định là rất tốt, đi bao xa cũng không biết mệt. "

Lại ở trong tối châm chọc đôi chân to của nàng, tâm tình Kí Mi đang tốt cũng theo đó mà tiêu tan, theo tiếng hắn nói, hướng về phía đấy, nói khẽ với Kim Thúy:

" Ta đau chân, trước tiên vào phòng xoa bóp chân cho ta đã. " mặc kệ Tiêu Nghiễn Trạch, cùng Kim Thúy đi vào trong phòng.

Tiêu Nghiễn Trạch sáng sớm trở về chờ Lục Ký Mi, chờ mãi chờ mãi không thấy bóng người, lúc này mới nói nàng một câu, nàng liền không cao hứng, dám không phản ứng hắn. Hắn liền đuổi theo tìm nàng tính sổ:

"Lục Ký Mi, gần đây ta cho ngươi sắc mặt tốt, ngươi liền muốn gây sự phải không? "

Kí Mi ngồi vào trên giường nói:

" Sắc mặt có tốt hay không, ta lại nhìn không thấy. Ta nhớ rõ ngươi đã nói không hề lấy chân ta ra trêu chọc, như thế nào còn quở trách ta! "

Tiêu Nghiễn Trạch nhớ lại, hình như thật sự đã từng đáp ứng nàng, vì thế mặt lộ vẻ bất mãn, cãi chày cãi cối nói:

" Ta khi nào thì trêu trọc chân ngươi? Nói ngươi bước chân ổn định, chính là trêu ngươi chân lớn? Thích nghĩ thế nào thì liền nghĩ thế ấy đi. " Liếc mắt Kim Thúy một cái, để nàng đi ra ngoài, sau đó chính mình ngồi vào bên cạnh thê tử nói:

"Ngươi vừa đi đâu về? "

" Vừa ở chỗ lão thái thái trở về, sau đó cùng bát thẩm ở hoa viên nhỏ nói chuyện phiếm,ngồi một hồi. "

"Ta không biết ngươi đã về nhà, bằng không sẽ sớm trở về, sao có thể để ngươi chờ ta. "

Tiêu Nghiễn Trạch trong lòng tha thứ Kí Mi:

" Được rồi, chúng ta không nói chuyện này nữa, nói chuyện đứng đắn. Thời tiết gần đây nóng lên, ta ở bên ngoài mua được hai cây quạt giải nhiệt rất tốt, đưa hết cho ngươi. "

Nàng nghe trượng phu bên kia có thanh âm mở khóa tráp, tiếp theo trong tay được đặt lên một cái quạt tròn, nàng sờ thấy cây quạt này cùng cây quạt nàng dùng trước kia rất khác nhau, phiến bính mát lạnh trơn bóng, chất liệu rất không giống nhau, mặt quạt mỏng như sa, nhẹ nhàng lay động, đưa tới làn gió mát lạnh:

"...... Rất quý phải không? "

" Cũng không phải thập phần quý. "

Quý không ở loại, mà là được sản xuất ở đất Thục, là đại danh đỉnh đỉnh Thục phiến, nương nương trong cung mỗi người cũng không có nhiều. Tiêu gia là Hộ Bộ trên danh nghĩa hoàng thượng, cùng quen biết với các đại thương khác, mới đặt làm được hai thanh. Vàng bạc, ngọc ngà cũng không đáng quý, đáng quý là ở nơi làm ra nó.

Nghe được từ miệng Trượng phu " cũng không thập phần quý ", nàng tin tưởng nhất định là cái vật phẩm mà người người trăn trối, lo lắng nói:

" Ta sợ sử dụng không tốt, làm hỏng thứ tốt. "

" Thứ này cũng không phải đồ tồi, vừa dùng vài lần liền hư. Ngươi cũng không cần lo lắng mấy việc trẻ con. "

Kí Mi cười nói với hắn:

" Ngươi có nóng không? Ta liền quạt cho ngươi. " Quạt tròn phe phẩy, giải nhiệt giúp hắn.

Tiêu Nghiễn Trạch thấy nàng lúm đồng tiền như hoa, không cấm nội tâm xao động lên, tay đặt ở trên eo nàng, sát vào nàng nói:

" Kí Mi, chúng ta từ lúc trở về từ nhà ngươi đến nay cũng bảy tám ngày rồi, mấy ngày này cũng thật gian nan...... "

Không chắc hắn muốn làm cái gì, nàng bình tĩnh xem biến:

" Gian nan? "

Tiêu Nghiễn Trạch cảm thấy bộ dáng ngây thơ của nàng rất đáng yêu, thật làm cho hắn yêu thích, liền sờ lên cằm nàng, hạ một nụ hôn lên mặt nàng:

" Có một chuyện cứ luôn kéo dài đến tận hôm nay vẫn chưa làm được, tất nhiên là gian nan. Hiện tại ngươi chưa hiểu được, một lát nữa sẽ hiểu. "

Nàng không lên tiếng: "..... "

Đem quạt tròn đoạt lại từ tay nàng, cất sang một bên, Nghiễn Trạch chậm rãi cởi xiêm y nàng ra: " Ta đã nhiều ngày bận chiêu đãi Bạch gia công tử, ngày hôm qua bọn họ còn đem ta lôi ra khỏi thành, hôm nay mới có thể nghỉ ngơi một chút. Ta sẽ không đi nữa, chuyên tâm ở nhà bồi ngươi, ngươi có chịu hay không? "

Kí Mi đè tay hắn lại, thoáng nhíu mày: "..... Hiện tại vẫn là ban ngày, tại sao lại phải thoát y đi ngủ? " Cơm chưa còn chưa ăn qua, như thế nào liền phải nghỉ ngơi.

Tiêu Nghiễn Trạch không có tâm tư chờ đến buổi tối, chuẩn bị tuyên dâm ban ngày, liền lựa Kí Mi: " Thái dương đã sớm xuống núi, như thế nào còn là ban ngày? "

Kí Mi nói chắc như đinh đóng cột: " Ngươi gạt người! "

" Ta lừa ngươi? " Một khi nói dối liền phải chống đến cùng:

" Trong hai người chúng ta, rốt cuộc là kẻ nào mù? Bên ngoài ánh trăng đã sớm lên đến đỉnh đầu, canh giờ của ngươi đã quá rối loạn, nhanh chóng sửa lại mới đúng. "

"....... " Nàng không tin: " Không có khả năng, ta.... ô.... ô " Miệng không thoải mái bị hắn hôn lên, Kí Mi nhịn một hồi, đợi hắn hôn xong mới thở hổn hển, nàng nhấp nhấp miệng nói:

" Nghiễn Trạch, hiện tại rốt cuộc là giờ nào? "

Tiêu Nghiễn Trạch nhảy xuống giường, đem cửa chính lẫn cửa sổ đều đóng hết lại, một bên cởi thắt lưng, một bên cười nói:

" Ngươi quản giờ làm cái gì? Chỉ biết hiện tại là một khắc đáng giá thiên kim là được rồi. "

Sợ bản thân tí nữa sẽ bận việc, liền ấn thê tử xuống, vô cùng lo lắng sờ soạng bên dưới nàng, quả thật quỳ thủy đáng chết đã cút đi, hắn nhịn không được cao hứng cười.

Lừa gạt thê tử nói: " Không cần để Kim Thúy đi vào, ta giúp ngươi thoát y thường, ngươi đừng nhúc nhích." Kí Mi không biết hắn muốn làm cái gì, khẩn trương banh thân mình,chỉ trong chốc lát quần áo đã cởi sạch, chỉ còn đôi vớ đang mặc.

Tiêu Nghiễn Trạch một lát do dự, cuối cùng cũng không cởi vớ nàng ra, chỉ sợ nhìn đến thứ đồ vật xấu xí liền mất hết hứng thú. Cùng nàng đầu lưỡi quấn quít hôn sâu một cái, cười tủm tỉm đi thăm dò bên dưới nàng đã ướt át hay chưa. Ai ngờ sờ đến nơi đó không hề khởi sắc, khô khô mát mát,không có nửa điểm tiếp nhận dấu hiệu của hắn. Bất quá Tiêu Nghiễn Trạch rất có kiến thức, tuy rằng thất vọng nhưng cũng không có nóng nảy chậm rãi xoa bóp nàng: "Mi Nhi, chúng ta từ từ tới, đêm nay ta đều là của ngươi. "

Kí Mi càng lúc càng sợ: " Ta khó chịu, chúng ta đừng như vậy...... "

Tiêu Nghiễn Trạch đang muốn kiên nhẫn không quát nàng, lại nghe tiếng Kim Thúy ở bên ngoài gõ cửa quát: " Đại thiếu gia, thái thái phái người kêu ngài qua đi một chuyến,nói là có việc quan trọng. "

Hắn bực mình nói: " Nói là ta đang không thoải mái, lát nữa sẽ qua sau. "

Kim Thúy lại nói: " Nói là chuyện rất rất quan trọng, ngài phải đi ngay bây giờ. "

Tiêu Nghiễn Trạch nhìn thê tử cắn chặt răng, chiếm hữu nàng không phải trong thời gian ngắn có thể làm được, bây giờ còn đang có mẫu thân thúc giục hắn, hắn không có tâm tình mà hưởng thụ.

Hắn ủ rũ nói: "Đã biết, này liền đi!"

Sau đó kéo chăn đắp lên người cho Kí Mi, ở bên tai nàng dặn dò: " Ta lát nữa sẽ trở về, không được phép mặc quần áo. "

Hắn tức giận thở phì phì, sải nhanh bước chân đi gặp mẫu thân. Tiến phòng liền thấy mẫu thân ôm muội muội Thư Mính đang nói chuyện, Thư Mính năm nay tám tuổi, đang ở bó chân, cả ngày uể oải không vui.

Thấy nhi tử tới, Chu thị hoành hắn liếc mắt một cái: "Ta nghe nói ngươi từ bên ngoài mua được hai cây quạt, tốn mất hai mươi lượng vàng. Vừa lúc muội muội ngươi đang thiếu quạt dùng, lấy một cái lại đây cho nàng chơi đi. "

Thư Mính nhỏ giọng lẩm bẩm: "Đại tỷ tỷ nói cây quạt kia rất đẹp, ta cũng muốn xem thử,...... " đại tỷ tỷ trong miệng Thư Mính là nữ nhi nhà nhị thúc, Thư Dung.

Mẫu thân cùng muội muội là đòi hắn cây quạt đã tặng cho Kí Mi, Nghiễn Trạch âm thanh lạnh lùng nói: " Nương, cả hai cây quạt ta đều đã đưa cho Kí Mi, sẽ không lấy lại đưa cho người khác đâu. "

Editor có lời muốn nói: Dạo này lịch học của mình rất bận, cố gắng lắm mới một tuần up 1- 2 chương. Mong mọi người thông cảm. Nếu có thời gian trống sẽ tranh thủ thêm vài chương. Thank you!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui