Kí Mi Dạy Chồng (Tướng Công, Đừng Như Vậy)

Ký Mi đã sớm chuẩn bị tốt từ trước, chờ mưu kế thành công, liền mở miệng xin trượng phu cho mình về nhà mẻ đẻ một chuyến.

Nếu là ngày thường, hắn sẽ nói vài câu rồi thu lại ý niệm của nàng, nhưng với tình cảnh trước mắt, trượng phu chín phần mười sẽ đồng ý.

Quả nhiên, Nghiễn Trạch chau mày, cuối cùng bất đắc dĩ nói:

"Cũng đúng...... Trở về hai ngày đi......"

Ký Mi vui mừng, ôn nhu cảm tạ hắn:

"Cảm ơn ngươi, tướng công."

"...... Ta bồi ngươi cùng nhau trở về."

"......" Sớm biết như vậy, nàng sẽ không cảm tạ hắn. Hắn không thích cha mẹ nàng, cha mẹ nàng cũng chán ghét hắn, bọn họ gặp mặt, nàng lại phải đứng ở giữa để giảng hòa. Ký Mi suy nghĩ thay hắn:

"Còn những việc khác của ngươi thì sao?"

Nghiễn Trạch ôm chầm lấy vai thê tử, ôn tồn nói: 

"Trước mắt ngươi là quan trọng nhất, cho dù có việc gấp gì, chỉ cần ngươi nói một câu, ta liền bồi ngươi, không muốn để ngươi xảy ra sơ xuất gì."

Ai, thật là tri kỷ quá mức. Nàng giả vờ cao hứng: 

"Cũng phải nha, ngươi không bồi ta trở về, chỉ có mình ta trở về nhà. Cha mẹ ta còn tưởng rằng ta bị ngươi hưu [1] mất rồi."

[1] hưu: ly hôn

Nghiễn Trạch mặt tối sầm: 

"Đừng nói bậy!"

Cảm xúc nàng lại xuống thấp một chút, a lên một tiếng, chui vào trong chăn, che kín mặt, nhắm mắt lại không để ý tới hắn.

Nghiễn Trạch không có cách nào khác, lại tới nhận lỗi:

"Ta không phải cố ý mắng ngươi, nhưng mấy chuyện như hưu thê thì ngươi đừng tùy tiện nói bậy. Ngươi nghĩ lại xem, những lúc ta tức giận cũng không mang lời này ra dọa ngươi. Cho nên, ngươi cũng không nên nói như vậy."

Một lúc sau nàng mới đáp:

"Ta đã biết, ta đau đầu, muốn ngủ." Nói rồi, xoay người đưa lưng về phía hắn ngủ. Nghe phía sau có động tĩnh, nàng biết là hắn cởi giày để leo lên giường, nhưng cũng không đáp hắn.

Một lát sau, cảm thấy hắn xốc chăn lên, nàng bất đắc dĩ hỏi:

"Ngươi muốn làm gì?"

Hắn ghé vào đầu vai nàng, " đáng thương " nói:

"Ta cũng rất đau đầu, có thể cho ta nằm một chút được không?" 

Ký Mi khó xử nói: 

"Giường lớn như vậy, sao ngươi cứ nằm sát vào ta?"

Hắn da mặt dày:

"Bên cạnh ngươi mới ấm áp."

"Vậy sao!?"

Nghiễn Trạch ôm thê tử, hai người lặng im không nói, trong lúc nhất thời phòng yên tĩnh đến mức  không có một tiếng động. Thật lâu sau, hắn trước mở miệng:

"Ký Mi, chuyện tối hôm qua, tuyệt đối sẽ không phát sinh lần nữa! Ta thề!"

"Ừ, ngươi đã nói rồi."

"Ai, ta đúng thật là một tên hỗn trướng, hiện tại ta nghĩ không ra tại sao bản thân có thể làm được loại chuyện đó."

"......" Tiêu Nghiễn Trạch  muốn biến thành Tiêu ma ma sao, cứ luôn lải nhải không yên. Ký Mi không thể không xoay người, ôn nhu khuyên hắn: 

"Đừng tự trách nữa, nếu ngươi nhớ rõ, thì sau này sẽ không để xảy ra loại chuyện như vậy nữa. Việc này đã qua, chúng ta không cần phải nhắc lại, ta sẽ rất thương tâm mà ngươi cũng khó chịu. Những ngày sau này, khẳng định sẽ có nhiều điều may mắn khác, đừng vì không quên được chuyện này, mà bỏ qua cơ hội hưởng thụ những chuyện vui khác."

Hai chữ " hưởng thụ ", làm hắn liên tưởng đến phương diện khác, nhìn thê tử xinh đẹp, híp mắt nói:

"Ngươi nói có đạo lý."

"......" Ký Mi nghĩ thầm, tên họ Tiêu kia, nếu ngươi dám không phân biệt được tốt xấu, lúc này lại động tay động chân, ta nhất định sẽ cho ngươi đẹp mặt. Nhưng cũng may Nghiễn Trạch có chút rụt rè, biết nặng nhẹ nhanh chậm, im lặng ôm thê tử, không có hành động gì.

Lúc này Nghiễn Trạch nghe gian ngoài có động tĩnh, là tiếng mẫu thân Chu thị tìm người:

"Nghiễn Trạch, tức phụ ngươi ở đâu?"

Hắn nhanh chóng xuống đất mang giày, vén mành lên nói:

"Nương, ở phòng bên này."

Chu thị nhỏ giọng lẩm bẩm: 

"Tại sao lại chạy sang đây?"

Hắn ngượng ngùng nói là Ký Mi ghét bỏ giường kia dơ, nên dọn sang giường này nằm, sờ sờ cái mũi, chủ động tiếp nhận cái rổ từ tay Hương Mai: 

"Đây là cái gì nha?"

Mở ra vừa thấy: "Nga...... Canh sâm."

Lúc này Ký Mi nghe thấy tiếng cũng ngồi dậy, vuốt vuốt tóc, liền xuống đất. Chu thị tiến lên ngăn lại nàng, ôn nhu nói: 

"Hài tử ngoan, nghe nói ngươi bị bệnh, ta kêu người nấu cho ngươi bát canh sâm để bồi bổ, canh này được Phục Linh chỉ cách nấu, chuyên trị căng thẳng, đau đầu, buồn nôn."

Ký Mi thụ sủng nhược kinh [2]:

[2] thụ sủng nhược kinh: được sủng mà kinh sợ

"Con dâu từ lúc gả vào đây, còn chưa từng hầu hạ ngài, sao có thể để ngài tự mình đem canh đến thăm? Con dâu thật là chịu không nổi."

Nghiễn Trạch nói:

"Nương nấu cho ngươi, ngươi cũng đừng chối từ, tranh thủ lúc còn nóng thì mau uống đi. Để ta thổi cho ngươi một ít nhé?"

Chu thị như hung thần oán hận trừng mắt nhìn nhi tử một cái, dọa hắn dời ánh mắt đi, mồ hôi lạnh chảy ròng ròng. Còn không phải bởi vì nhi tử nháo ra chuyện động trời, khiến người người phải dèm pha, nàng sao có thể đến nơi này nhìn Lục Ký Mi.

Nếu như Lục Ký Mi bị ủy khuất, chạy đi tìm người khóc lóc kể lể, cho dù là ai nghe xong cũng sẽ nghĩ kẻ làm mẹ chồng này bắt nạt con dâu mù, thay nhi tử tuyển một nha hoàn không ra gì, thực chất là dụng tâm kín đáo khuyến khích nàng ta thay mình bắt nạt con dâu. Tóm lại là bởi vì nhi tử ngu xuẩn, đã mang mặt mũi của bà ném hết đi. May mắn là con dâu mắt không thể nhìn thấy, nếu không bà chẳng biết nên dùng cái gì để đối diện với nàng.

Gửi mi đoán được tâm tư mẹ chồng:

"Nương, mỗi khi trời chuyển lạnh, ta rất dễ bị bệnh liệt giường, là bệnh cũ, không đáng quan ngại." Cho nên việc nàng bị bệnh không liên quan đến chuyện tối qua.

Chu thị nghe nàng nói vậy liền đáp:

"Vậy ngươi nhanh chóng nằm nghỉ đi, đừng để bị lạnh!"

Ký Mi gật gật đầu:

"...... Kỳ thật trước khi ngài tới, ta với Nghiễn Trạch cũng đã nói chuyện qua, ta hiểu hắn không cố ý, ta cũng không suy nghĩ gì nhiều.... Cho nên ngài không cần phải lao tâm vì chúng ta đâu."

Chu thị nhìn về phía nhi tử, Nghiễn Trạch nhanh chóng trịnh trọng gật đầu, nhỏ giọng nói: 

"Đều đã nói rõ." Chu thị thấy con dâu không có tính toán làm lớn chuyện, thở dài nhẹ nhõm một hơi, nói:

"Đúng rồi, lão thái thái bên kia đã khá hơn nhiều, nhưng đại phu có dặn, không được để ngài ấy sinh khí, ngài ấy sinh khí sẽ không tốt cho sức khỏe."

Cho dù mẹ chồng không nói, nàng cũng sẽ không đến trước mặt lão thái thái làm lớn chuyện. Ký Mi nhẹ giọng nói:

"Ta hiểu, lời nương nói ta sẽ nhớ kĩ."

Chu thị đón lấy chén canh từ tay nhi tử, đưa tới tay Ký Mi, ôn hòa nói: 

"Nghiễn Trạch nói rất đúng, mau tranh thủ lúc canh còn nóng thì nên uống đi, tịnh dưỡng cơ thể cho tốt. Ta còn đang mong được ôm tôn tử đây."

Ký Mi liền duỗi tay về phía trước, chờ chén canh từ tay mẹ chồng, nhấp miệng uống một miếng nhỏ. Chu thị nhìn nàng uống canh sâm, cảm vui mừng:

"Vậy ngươi nghỉ ngơi cho tốt, ngươi ngồi đi, để Nghiễn Trạch tiễn ta là được." Nàng đem nhi tử túm ra bên ngoài, oán hận nói:

"Ngươi nói đi, ta phải dạy ngươi đến khi nào thì ngươi mới sáng mắt lên được đây! May mắn Ký Mi là kẻ hiểu chuyện, đổi lại là người khác, ai có thể chịu được chuyện bị vũ nhục như vậy? Không khóc nháo đòi thắt cổ thì cũng nháo đến mức trên dưới đều biết chuyện."

Nghiễn Trạch nghĩ thầm, Ký Mi không phải loại người như mấy cô cô kia. Hắn nói: 

"Ký Mi từ trước tới nay đều rất thiện lương, ta đã thật lòng xin lỗi nàng, mọi lỗi sai đều do ta."

Chu thị cắn răng thấp giọng nói: 

"Nếu như chuyện này ồn ào ra ngoài, để các thím ngươi chê cười, ta cũng chẳng thiết sống nữa! Sau này ngươi lo sống đàng hoàng cho ta, đừng có làm ra mấy loại chuyện như vậy nữa!"

Lần giáo huấn này, hắn đã khắc sâu trong lòng, cho tiền hắn, hắn cũng không dám:

"Ta sẽ không."

"Chỉ mong ngươi nhớ kĩ!"

"...... Nương, Ký Mi nói muốn về nhà mẹ đẻ, ta bồi nàng trở về hai ngày."

Chu thị cảnh giác: 

"Không phải là trở về tìm cô cô ngươi khóc lóc ủy khuất đấy chứ. Tình cảnh năm đó còn rõ ràng trước mắt, cũng đừng để cho cô cô ngươi nháo trời nháo đất chạy tới tìm lão gia tử cáo trạng."

"Nương, Ký Mi không phải người như vậy, nàng đã đồng ý là sẽ không nói với ai, thì chắc chắn sẽ không nói." Nghiễn Trạch tiếp tục:

"Sau hai ngày chúng ta sẽ lại trở về."

"Cũng đúng. Trở về thì lão thái thái sẽ không biết Ký Mi bị bệnh rồi đi hỏi thăm nguyên do. Tạm thời cứ cho nàng trở về nhà mấy ngày đi."

Chu thị trước khi đi, còn không quên đỡ khung cửa, nhỏ giọng dặn dò nhi tử:

"Ngươi lo mà sống đàng hoàng!"

Nghiễn Trạch uể oải ỉu xìu nói:

"Ta đã nhớ kỹ. Ngài cũng đừng bắt ta nạp thiếp nữa."

"Phi! Cái loại không biết xấu hổ! Lần này, mặt mũi của bà già này đều bị ngươi ném đi hết rồi! Ta cũng chẳng thèm quản ngươi có nạp thiếp hay không nạp thiếp!" Nói xong, nổi giận đùng đùng cùng Hương Mai bỏ đi.

Nghiễn Trạch nhướn mày:

"Khá tốt, về sau không bị buộc nạp thiếp nữa."

Ký Mi đang đứng ở cửa các một tấm rèm nghe lén mẫu tử hai người nói chuyện, nghe được trượng phu nói thầm một câu như vậy, không khỏi nhếch miệng, hừ, nói cứ như là ai bắt ngươi nạp thiếp vậy! Sau đó lại vội vàng quay trở về giường, ánh mắt dại ra đợi trượng phu trở vào.

Nàng mới vừa ngồi xong, hắn liền vào nhà, thấy canh sâm không uống hết:

"Không muốn uống nữa thì thôi, mau nằm xuống nghỉ ngơi đi." Vì nàng đem chăn xốc lên, nên hắn tiến lại đỡ nàng nằm xuống.

Ký Mi nhỏ giọng nói:

"Nghiễn Trạch, ngươi đối với ta tốt như vậy, ta nhất định phải sinh cho ngươi một mụn con..."

Nghiễn Trạch ngượng ngùng:

"Ngươi đáng giá để ta đối tốt với ngươi."

Nàng nhấp môi mỉm cười, thầm nghĩ ngươi cảm thấy ta đối xử tốt với ngươi......... Được, vậy cứ tiếp tục nghĩ như vậy đi!



Ký Mi đáp ứng giữ kín như bưng, nhưng Cửu thúc hắn lại không đáp ứng sẽ không nói ra ngoài, cho nên Nghiễn Trạch vẫn luôn lo lắng đề phòng. Tổ phụ tổ mẫu hắn tuổi tác lớn, cửu thúc suy nghĩ vì thân thể hai người, sẽ không nói với hai bị lão nhân. Nghiễn Trạch chỉ lo lắng cửu thúc nói cho cha hắn, cha hắn ngày thường không phát hỏa, nhưng mỗi khi nổi trận lôi đình, mốt lúc sẽ không tiêu được.

Buổi sáng hôm nay, Nghiễn Trạch đi gặp phụ thân nói bồi thê tử về nhà mẹ đẻ sự, hạ quyết tâm một khi thấy manh mối có chuyện không tốt, liền nhanh chân bỏ chạy. Cũng may cha hắn tựa hồ cũng không biết buổi tối hôm trước đã xảy ra chuyện gì, vẫn là gương mặt hiền từ, nghe nhi tử nói muốn cùng con dâu về nhà mẹ đẻ. Dặn dò nói:

"Chuẩn bị lễ vật cho cô cô với dượng ngươi nhiều một chút. Cuối năm việc nhiều, ở lại hai ngày rồi nhanh chóng trở về."

Trừ bỏ lời này, không còn lời nào khác.

Nghiễn Trạch liệu định phụ thân không biết chuyện hỗn trướng mình đã làm ra, âm thầm thở dài nhẹ nhõm một hơi. Trên đường trở về sân viện mình, vừa vặn đụng phải cửu thúc, vì cảm tạ Cửu thúc giữ nghiêm bí mật, hắn chắp tay thi lễ với Cửu thúc, thỉnh Cửu thúc đến viện mình uống vài ly. Không nghĩ tới Cửu thúc vừa nhìn thấy hắn thì liên tục cười lạnh, khinh thường hừ một tiếng, ngửa đầu bỏ đi.

Nghiễn Trạch bị mất mặt, nhưng cũng không thể trách Cửu thúc không thích hắn, ai bảo hắn cứ suốt ngày làm ra chuyện bất chính cơ chứ.

Hôm sau, vợ chồng hai người dậy sớm lên đường trở về nhà nhạc phụ. Nghiên Trạch quan tâm săn sóc thê tử, lúc thì sợ nàng lạnh, lúc thì sợ nàng đói bụng, so với lần trở về trước kia quả thật khác xa nhau, giống như không cùng một người. Đến nơi, để Kim Thúy xuống gọi cửa trước, hắn tự mình đỡ thê tử xuống xe ngựa, trước chân nàng có một hòn đá nhỏ cũng lo lắng nhắc nhở.

Trong lòng Ký Mi nghĩ, nếu hắn cứ đối xử tốt với nàng như vậy thì thật tốt, chỉ cần nàng sinh cho hắn một mụn con thì nửa đời sau cũng không cần phải lo lắng.

Lúc này, lão bộc Lục gia mở cửa, thấy là cô nương cùng cô gia tới, vội mở rộng cả hai cánh cửa ra, đón bọn họ tiến vào. Tiêu Tố Thu đang ở phòng trong thêu thùa may vá, nghe nói Ký Mi trở về, vội vàng ném hết kim chỉ đi, chạy ra đón.

Đã mười năm rồi Ký Mi chưa được thấy bộ dáng của mẫu thân, tuy rằng đã chuẩn bị thật tốt nhưng thình lình thấy mẫu thân già hơn mười tuổi trước mặt, nước mắt  lập tức rơi xuống, rưng rưng gọi một tiếng:

"Nương ——"

Con rể cùng nữ nhi đột nhiên tới nhà, nữ nhi lại vừa thấy mẹ ruột liền khóc không thành tiếng, Tiêu Tố Thu đoán là Tiêu Nghiễn Trạch khi dễ Ký Mi, một bên ôm lấy nữ nhi, một bên tức giận hừ nói:

"Nghiễn Trạch, ngươi lại làm ra chuyện tốt gì rồi?!"

Nghiễn Trạch chột dạ nói:

"Ta không có làm cái gì, nàng nhớ ngài, nên ta đưa nàng về thăm nhà."

Tố Thu liếc mắt một cái, cũng không tin tưởng hắn lấy lí do để thoái thác, đỡ nữ nhi đi về phía chính phòng:

"Chúng ta vào phòng rồi chậm rãi nói, làm sao vậy, có phải có người khi dễ ngươi hay không?"

Ký Mi rưng rưng lắc đầu: 

"Không có ai khi dễ ta...... Vì ta nhớ ngài, nên muốn về thăm."

Đoàn người vào phòng, Tố Thu kiểm tra da thịt, váy áo Ký Mi cẩn thận, thấy trên cổ nàng không có bất kì vết thương nào, lại vén ống tay áo nàng lên, xem trên cánh tay nàng có vết thương hay không.

Nghiễn Trạch không vui, lớn tiếng nói:

"Ta không đánh nàng!"

Tố Thu ngoái đầu lại nhìn hắn:

"Ai nói ngươi đánh nàng? Ta kiểm tra xiêm y của nàng, xem nàng có bị lạnh hay không thôi!"

Nghiễn Trạch nhướn mày, thầm nghĩ tùy ngài muốn nghĩ thế nào thì nghĩ, dù sao ta không đánh nàng!

Ký Mi tự mình buông tay áo xuống, nói với mẫu thân:

"Ta không bị lạnh, trước khi ra khỏi cửa, Nghiễn Trạch đã dặn dò ma ma mặc cho ta nhiều quần áo ấm." Nàng muốn nhìn mẫu thân nhưng lại sợ bị nghi ngờ, trong lòng thập phần khó chịu.

Tố Thu vẫn như cũ, đối với việc bọn họ đột nhiên trở về, trong lòng nàng vô cùng hồ nghi:

"Không phát sinh chuyện gì thì tốt. Các ngươi đột nhiên đến đây, làm ta tưởng có chuyện gì xảy ra."

Nghiễn Trạch cười gượng nói:

"Có thể phát sinh chuyện gì cơ chứ, chỉ là Ký Mi nhớ ngài."

Càng cường điệu không có việc gì càng làm người khác hoài nghi, Tố Thu quyết định lát nữa sẽ bớt ít thời giờ hỏi lại nữ nhi, nàng cầm tay nữ nhi cười nói:

"Bất quá, các ngươi trở về cũng đúng lúc, ta và cha ngươi vừa thương lượng sẽ nhận một đứa con nuôi, ngươi và Nghiễn Trạch vừa hay đều ở đây, cùng nhau bàn bạc chuyện này đi."

Nghiễn Trạch nói:

"A, thì ra là việc này. Ta nghe Ký Mi nói, cũng đã phái người đi hỏi thăm. Xác thật là có nhà muốn bán con, nhưng còn chưa sinh ra, không biết nam nữ, ta đã dặn dò, nếu là nam thì ôm tới."

"Có thể tìm được trẻ mới sinh về nuôi thì thật tốt, nhưng mà khó tránh khỏi có bảy tám phần khó, không chừng không thể nuôi sống. Ta và cha ngươi đã thương lượng, trước tiên cứ thu nhận đứa con nuôi lớn một chút, như vậy cũng có thể dựa vào."

Tiêu Tố Thu cười nói:

"Cha ngươi có một thủ hạ, làm việc rất cần mẫn, lại không cha mẹ, huynh đệ, tuổi tác cũng thích hợp."

Nghiễn Trạch bắt chéo chân lên, không mặn không nhạt nói:

"Năm trước Ngô trưởng quầy nhà ta có một thủ hạ làm việc cũng rất cần mẫn, thông mình, kết quả là hắn cùng người khác lập mưu lừa tiệm ta một ngàn lượng bạc, sau này tra ra được, tất cả những lời hắn nói trước đây đều là giả! Hắn đã lừa người rất nhiều lần. Cũng may lần này bắt được."

Thấy than trong bồn cháy không mạnh, liền nói:

"Không phải là mỗi tháng chúng ta đều hiếu kính hai ngài một số bạc sao, tại sao lại không mua loại than tốt để dùng?"

Tố thu không thích nghe Nghiễn Trạch nói chuyện, hừ nói:

"Hừ, ngươi đang tưởng đứa con chúng ta sắp nhận làm con nuôi là ham mấy đồng bạc mỗi tháng ngươi cho hay sao?"

".........." Cô cô thật là một người vô lý. Nghiễn Trạch vô lực nói:

"Ta không có ý này......"

Đang nói chuyện thì Lục Thành Đống mặc quan phục cùng một thiếu niên đi vào phòng. Tô Thu vừa thấy liền vui mừng đứng lên nói:

"Mau nhìn xem ai đã trở lại."

Lục Thành Đống cười nói: 

"Là Nghiễn Trạch cùng Ký Mi tới, tại sao không báo tin trước, để nương cho người làm mấy món ăn ngon cho các ngươi."

Ký Mi thấy phụ thân, đôi mắt đau xót:

"...... Cha......"

Nghiễn Trạch không thấy nước mắt trong hốc mắt nương tử, bởi vì sự chú ý của hắn đã đặt hết lên người thiếu niên kỳ quặc đi theo nhạc phụ hắn tiến vào, mi thanh mục tú là không giả, nhưng gương mặt tại sao lại cứ đỏ rực, làn da hắn trắng nõn, chính xác là trong trắng lộ hồng. Hắn nhíu mày nhìn, rồi hỏi:

"Bên ngoài có lạnh lắm không?"

Thiếu niên kia liền chắp tay thi lễ:

"Cô gia."

Lúc Thẩm Hướng Nghiêu khom người, đồng thời đôi mắt hơi hướng lên, nhìn rõ mặt Tiêu Nghiễn Trạch. Ngoài dự đoán, Tiêu Nghiễn Trạch lớn lên trông thật đẹp mắt nhưng bên trong lại chẳng ra gì, đúng là nhân mô cẩu dạng [2], tính tình còn phong lưu phóng khoáng. Nhưng mà Thẩm Hướng Nghiêu cảm thấy bản thân mình lớn lên cũng không kém cạnh gì. Hơn nữa so với tên kia hắn còn trẻ hơn.

[2] nhân mô cẩu dạng: bề ngoài là hình người, nhưng bên trong lại "chó":v

Thẩm Hướng Nghiêu âm thầm đem mình cùng Tiêu Nghiễn Trạch so sánh một phen. Hai người từ gia thế đến bề ngoài đều sàn sàn như nhau, muốn thắng chỉ có thể thắng ở hai chữ "trung tình".

Editor: Xin lỗi mọi người vì dạo này mình bận quá nên không thể up chương mới =((

Thời gian nghỉ lễ sẽ ráng up bù 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui