Kí Mi Dạy Chồng (Tướng Công, Đừng Như Vậy)

Nghiễn Trạch nhảy vào sông Hoàng Hà cũng không tẩy được vết nhơ này, ai bảo phẩm hạnh của hắn ở quá khứ quá tồi, hiện giờ đã nhận được quả báo rồi, thật là hết đường chối cãi.

Hắn đang lo lắng đến sứt đầu mẻ trán, vừa vặn đứa trẻ trong lòng Trương mụ khóc nỉ non không ngừng, hắn nghe càng thêm phiền lòng, reo lên:

"Còn không mau ném nó đi! Cứ nuôi mãi như vậy lỡ như sau này điều tra ra nó không phải con ta thì cũng khó nói với thiên hạ."

Tiêu Phú Thanh chắp tay sau lưng, đi qua đi lại:

"Nghiễn Trạch, ngươi hãy nói thật với ta, nó rốt cuộc có phải hài tử của ngươi hay không? Nếu phải, nhà chúng ta không thể cứ thế mà bỏ cốt nhục đi được, thà rằng mất mặt cũng phải nuôi nó khôn lớn!"

"Không phải!"

Chu thị cũng hòa hoãn sắc mặt, nhẹ nhàng khuyên bảo nhi tử:

"Ngươi ngẫm lại thật kĩ xem, nếu có thể nhớ ra một chút dấu vết của mẹ đứa trẻ thì kêu người đi tìm, tìm được rồi thì đưa về đây cho một cái danh phận, danh chính ngôn thuận nuôi lớn đứa trẻ này. Đứa nhỏ vô tội, cha ngươi nói rất đúng, nếu là cốt nhục của ngươi, sao có thể không để ý tới?"

Nghiễn Trạch bị chọc tức đến mức trước mắt biến thành màu đen, trong miệng toàn hận ý nói: 

"Các người không tin ta, đúng không? Được, các người nguyện ý thì tự đi mà nuôi, dù sao tạp chủng này cũng không phải nhi tử của ta!" Dứt lời, phất tay áo muốn bỏ đi.

Tiêu Phú Lâm sao có thể cho phép hắn đi, quát lớn:

"Ngăn đại thiếu gia lại cho ta!" Lại chỉ vào Nghiễn Trạch ra mệnh lệnh:

"Đến thư phòng nghĩ kĩ lại cho ta, khi nào nghĩ ra rồi thì mới được phép ra!"

Nghiễn Trạch reo lên:

"Chuyện này căn bản không có quan hệ tới ta, ngài nói ta phải nghĩ thế nào?!"

Chu thị sợ trượng phu tức giận lại động gia pháp, nhanh chóng đứng dậy đẩy nhi tử:

"Cha ngươi đã nói vậy thì mau chóng ngoan ngoãn ngẫm lại đi." Dùng sức đẩy nhi tử, nháy mắt với hắn:

"Cha ngươi cho ngươi cơ hội, không phủ định toàn bộ lời nói của ngươi, tính ra ngươi còn đang gặp may mắn, còn không mau lui xuống!?"

Hảo hán phải biết tránh cái thiệt trước mắt, dù sao hiện tại cha mẹ không tin hắn, tiếp tục khắc khẩu cũng không có kết quả tốt. Liền ôm một bụng tức giận đến thư phòng tịnh tâm. Hắn chống cằm, cẩn thận nhớ lại những nữ nhân hắn đã gặp năm trước.

Bởi vì sau mùa xuân liền phải thành hôn, cho nên cuối năm ngoái, thật sự là hắn có hành vi phóng đãng, sinh hoạt vô cùng thối nát. Nhưng những nữ nhân hắn tiếp xúc đều cho ngươi tra họ tên rõ ràng, lai lịch đều đàng hoàng, không đến mức gạt hắn sinh nhi tử rồi đi nhảy sông.

Nếu không phải có người mạo hiểm tên tuổi của hắn đi ra ngoài xằng bậy, để hắn gánh tội thay, thì nhất định là do mẫu thân của hài tử kia bị người xúi bậy vu oan cho hắn.

Không biết gần đây hắn gặp phải vận đen gì, mà chuyện xấu cứ nối tiếp nhau tìm đến.

Nhà này có người cố ý hại hắn, không để hắn được sống yên ổn.

Kỳ thật dựa theo tính tình của hắn, nếu trước đây phát sinh chuyện như vậy, giải thích không được thì đã sớm rời khỏi nhà, mặc kệ mọi người suy nghĩ thế nào. Nhưng bây giờ, mọi chuyện liên quan tới hắn, hắn phải nghĩ thật kĩ, không chỉ nghĩ cho mình mà còn nghĩ cho Ký Mi.

Lần trước hắn ngủ cùng nha hoàn, đã xin lỗi Ký Mi rất nhiều, giờ phút này nếu lại lòi ra thêm một đứa trẻ, không biết Ký Mi sẽ thương tâm đến mức nào

"Ai ——"

Tiêu Phú Lâm trừng phạt nhi tử, phân phó hạ nhân không được đưa cơm cho đại thiếu gia, để cho hắn nhịn đói mấy bữa. Nghiễn Trạch bị nhốt ở thư phòng, đã tức đến mức no luôn rồi, căn bản không còn tâm tư để ăn cơm.

Trong lúc đó đệ đệ hắn, Nghiên Thần đã biết chuyện, lén lút đưa điểm tâm đến cho hắn qua cửa sổ. Nhưng Nghiễn Trạch vẫn như cũ không ăn không uống, miễn cưỡng cắn một ít, nhai vài cái rồi lại phun ra.

Giữa trưa ngày hôm sau, Tiêu Phú Lâm sai người mở cửa thư phòng ra, vào xem nhi tử, thấy Nghiễn Trạch biểu tình tiều tụy, không khỏi có chút đau lòng, nhẹ giọng nói nói:

"Ngươi đã nhớ ra được mẫu thân của đứa trẻ chưa?"

Nghiễn Trạch xem như đã hiểu, cha mẹ nghĩ hài tử đó chắc chắn là của hắn, trong một lúc không thể nói rõ, hắn tự biết phải nhượng bộ:

"...... Quả thật có nhớ ra vài người, nhưng không chắc có phải là các nàng hay không. Hôm nay ta ra ngoài tìm hiểu một chút, có thể sẽ tìm được một chút manh mối."

Nhi tử không thừa nhận hài tử đó là của hắn, Tiêu Phú Lâm buồn bực, thấy nhi tử tạm thời nhận đứa trẻ này, lại cảm thấy hắn là kẻ bại hoại, nhịn không được nắm chặt tay lại, tiếng nghiến răng phát ra ken két:

"Ngươi, cái tên súc sinh này, thật đúng là ngươi a!"

"......" Nghiễn Trạch đã chết tâm, hữu khí vô lực nói:

"Ta không nhận đứa nhỏ này, hiện tại ta muốn đi tìm mẹ ruột của nó, sau khi tìm được nữ nhân kia, ta sẽ giải quyết chuyện này với nàng ta." Có chết cũng không thừa nhận, chẳng qua là hắn bị cha nhốt trong thư phòng nên bị động! Tạm thời thi hành kế hoãn binh, để cha thả hắn ra ngoài, có thể phái người đi điều tra, có lẽ còn có cơ hội xoay người.

Tiêu Phú Lâm chỉ vào hắn hận nói:

"Ta tạm thời tha cho ngươi! Chờ đến khi điều tra rõ ràng đừng hòng chạy thoát!"

Nghiễn Trạch thấy cha đã thay đổi ý định, vội vàng chạy thoát thân.

Trong thư nói là hoài thai hài tử vào cuối năm trước, vì vậy Nghiễn Trạch cho người điều tra tất cả những nữ nhân hắn đã gặp qua vào khoảng thời gian này, hỏi thăm xem các nàng có ai từng lớn bụng hay không. Mặt khác, hắn lại phái người hỏi thăm những người gần đây xem có ai thấy được nữ nhân ôm hài tử đi lại gần nhà hắn hay không. Nàng ta lén lút đặt hài tử trước cổng nhà hắn, nói không chừng có người vô tình nhìn thấy.

Đến nỗi hài tử kia, phải nói dối với bên ngoài là cháu trai của Trương mụ, để Trương mụ mang nó ra ngoài nuôi dưỡng, chờ đến khi xác nhận được thân phận lại tiếp tục tính toán.

Bận rộn mấy ngày liên tiếp, không có nửa điểm tiến triển, Nghiễn Trạch đã bị bức đến mức muốn phát điên rồi.



Ký Mi ở nhà mẹ đẻ quá tiêu dao tự tại, như muốn tìm lại mười mấy năm đã mất kia. Nhưng Tiêu Tố Thu lại sốt ruột thay nữ nhi, tranh thủ dạy nàng đọc sách. Dù sao Tố Thu cũng là thiên kim xuất thân từ Tiêu gia, hiểu biết chữ nghĩa cũng không ở mức tầm thường, về sau lại gả cho Lục cử nhân, tiếp xúc với thơ văn liên tục, hiện tại đã vô cùng thành thạo trở thành "sư phụ" của Ký Mi.

Buổi sáng, sau khi dùng cơm, Tiêu Tố Thu liền dạy Ký Mi học, Kim Thúy ngẫu nhiên cũng phải nghe, nhưng khác với Ký Mi, mới nghe được một ít đã buồn ngủ díu cả mắt lại, phải chạy xuống phòng bếp tìm trái cây ăn tỉnh ngủ.

"Ai, ngươi không chỉ phải học chữ, còn phải học tập nữ hồng thêu thùa, còn phải học cách ghi chép, xử lí sổ sách, thời gian lại quá ngắn không đủ để học, phải làm sao bây giờ, sầu chết nương."

Tiêu Tố Thu nói:

"Nhà chồng ngươi tuy rằng không cần ngươi phải tự mình thêu thùa chăm sóc họ, nhưng ít nhất cũng phải biết thêu cái túi tiền. Mắt ngươi đã khỏi, chắc chắn mẹ chồng ngươi sẽ yêu cầu rất khắt khe, hơn cả mấy tức phụ tầm thường khác. Bà ấy kén cá chọn canh, ngươi làm không tốt thể nào cũng chịu thiệt thòi."

Ký Mi lười biếng nói:

"Không phải vội, đợi đến khi ta nói cho Nghiễn Trạch biết đôi mắt ta đã khỏi, để hắn nghĩ cách dạy ta đọc sách, viết chữ."

Hiện tại nàng chỉ muốn tâm sự với mẫu thân, không muốn đọc sách một cách buồn tẻ như vậy.

"Hắn còn đang bất mãn vì ngươi lắc lư trước mặt hắn, sao có thể dạy ngươi?"

Tiêu Tố Thu nói:

"Để nương dạy ngươi trước đã, sau này khi ngươi đã học xong, nói với hắn đôi mắt ngươi đã bình phục. Để hắn dạy ngươi học một lần nữa, lúc đó hắn sẽ phải cảm thán Ký Mi của chúng ta thật thông minh, học một lần đã nhớ, chẳng phải sẽ tốt hơn sao!?"

"......"

Tiêu Tố Thu nghĩ ngợi một lát:

"Đúng rồi, về vấn đề nữ hồng, để Kim Thúy may giúp ngươi một cái túi tiền, sau đó lừa hắn là do chính ngươi làm. Đừng nói ta bày ngươi cách gạt người, biểu ca ngươi xứng đáng bị lừa gạt!"

"......"

Lúc này Kim Thúy chạy vào, vui mừng nói:

"Phu nhân, đại thiếu nãi nãi, Cửu gia tới!"

Tiêu Tố Thu không khỏi ngơ ngẩn, nhưng lập tức cười nói:

"Cơn gió nào thổi Tiểu Cửu tới đây?"

Ký Mi liền xuống đất xỏ giày:

"Cữu cữu tới ——"

Tiêu Tố Thu ngăn nàng lại:

"Ai ai ai, ngươi muốn đi đâu, cữu cữu ngươi còn chưa biết mắt ngươi đã bình phục, ngươi cũng đừng đi ra ngoài, ở trong này luyện tập lại mấy chữ nương vừa dạy ngươi đi, viết xong một trang mới được nghỉ."

"Nương......" Ký Mi ai oán nhìn về phía mẫu thân, đôi mắt long lanh tội nghiệp.

Tiêu Tố Thu liền cốc đầu nàng một cái:

"Đừng nghĩ giả vờ đáng thương với ta mà được, lo viết chữ đi." Nói xong, sửa lại làn váy, ra gian ngoài gặp Cửu đệ, để lại Ký Mi một mình " ác chiến " với bút mực.

Ký Mi cắn cán bút, hỏi Kim Thúy:

"Cữu cữu tới làm gì vậy?"

Kim Thúy cởi giày leo lên giường đất:

"Cửu gia không nói, nhưng ta thấy sắc mặt ngài không được tốt."

"Có trong nhà đã xảy ra chuyện gì rồi không? "

"Không thể nào, nếu xảy ra chuyện đại thiếu gia cũng nên quay lại đón chúng ta cùng về."

Kim Thúy nhìn Ký Mi viết chữ, hắc hắc cười nói:

"Ta cảm thấy, chữ của ngài, nói không chừng  qua một thời gian nữa là có thể đuổi kịp và vượt qua đại thiếu gia."

Ký Mi cười cong mày:

"Miệng ngươi gần đây ăn nói rất ngọt"

Kim Thúy nói:

"Ngài viết vốn dĩ đã đẹp."

Ký Mi cười cười, tiếp tục cúi đầu viết chữ, nhưng cố tình thất thần, một lát sau ngẩng đầu lại hỏi Kim Thúy:

"Ta cảm thấy không ổn, Nghiễn Trạch đã đi nhiều ngày như vậy rồi, lại không có tin tức gì, có phải hắn đã xảy ra chuyện gì rồi không? Cữu cữu đột nhiên đến thăm, vô cùng kỳ quái."

Nói rồi, buông bút lông, xoay người lại nhặt giày.

"Ngài đừng nhúc nhích, ta giúp ngài mang giày." Kim Thúy xuống giường, giúp Ký Mi đi giày:

"Ngài muốn đi nghe lén sao?"

"Hư ——" Ký Mi dựng thẳng lên một ngón tay đặt ở giữa môi, sau đó rón ra rón rén ra gian ngoài, tới cửa phòng khách, đứng sau mành nghe động tĩnh bên trong.

Tiêu Phú Thanh nói:

"Ta thăm Triệu tiên sinh tiện đi ngang qua, liền vào thăm một lúc. Thân thể tỷ tỷ gần đây có tốt không?"

Tố Thu nói:

"Tốt, tốt, rất tốt. Lần này ngươi trở về mấy tháng, tính khi nào hồi kinh?"

"Nếu lão thái thái không có việc gì, qua năm ta sẽ trở lại kinh thành."

Tiêu Phú Thanh nói:

"Ta nên đến thăm tỷ tỷ cùng tỷ phu sớm hơn, nhưng vẫn luôn không tới được, hy vọng tỷ tỷ không trách tội."

"Ai, tại sao lại trách tội ngươi, cảm tạ ngươi còn không kịp nữa, ngươi vì mắt của Ký Mi, đã mang một đại phu tử kinh thành tới, Ký Mi có cữu cữu như ngươi, là có phúc phận lắm rồi."

"Tỷ tỷ, ngươi đã cứu mạng ta, ta chiếu cố Ký Mi là lẽ thường Ta mới là người không biết nên báo đáp ân tình như thế nào đây."

Khi còn nhỏ, có một lần vào mùa đông Tiêu Phú Thanh không cẩn thận rơi vào hồ hoa sen, là Tố Thu cứu hắn lên.

Tố Thu sảng khoái cười nói:

"Ngươi còn nhớ việc này sao, đã qua rất nhiều năm rồi. Ngươi khi đó còn là nhóc con, nước ngập đến cổ ngươi, kỳ thật mới chỉ đến ngực ta, ta cứu ngươi cũng không gặp nguy hiểm lớn gì, không đáng nhắc tới, không đáng nhắc tới."

"......" Tiêu Phú Thanh bỗng nhiên thở dài:

"...... Tỷ tỷ đã cứu mạng ta, cho nên có một số việc, ta nghĩ tới nghĩ lui không đành lòng gạt tỷ tỷ, còn có Ký Mi, nàng là một nữ tử rất tốt, ai cũng gạt nàng, nàng thật quá đáng thương."

Tố Thu mê mang không hiểu:

"Sao? Phát sinh chuyện gì?"

"...... Nghiễn Trạch nuôi nữ nhân ở bên ngoài, sinh ra một hài tử. Mấy hôm trước nữ nhân kia đem hài tử ném trước cổng lớn, một đi không quay lại. Mấy ngày gần đây Nghiễn Trạch đang đi tìm nữ nhân này...."

"Cái gì?!" Tố Thu lập tức nổi trận lôi đình:

"Còn có việc này?!"

Ký Mi ở ngoài cũng choáng váng, trời đất quay cuồng, trước mắt tối sầm, nàng còn tưởng rằng mình sắp mù lại, nhanh tay xoa xoa đôi mắt, phát hiện lại có thể thấy được, mới đỡ khung cửa, há mồm thở dốc.

Còn riêng? Tiêu Nghiễn Trạch cư nhiên ở bên ngoài sinh con riêng?

Trước kia nàng đã dùng trăm phương ngàn kế để hắn đáp ứng nàng không được nạp thiếp trước khi nàng sinh đích tôn để làm gì cơ chứ?  Tất cả đều tăn thành bọt nước.

Mẫu thân nàng phản ứng kịch liệt, lớn tiếng mắng:

"Cái tên súc sinh này, uổng công ta còn chút tin tưởng hắn, thế nhưng hắn lại làm ra loại chuyện này, hắn coi ta là người chết sao?! Thật tốt, mau mang thứ tạp chủng kia tống đi! Ký Mi của chúng ta không nhận làm mẹ cả của thứ tạp chủng ấy!"

Tiêu Phú Thanh khuyên nhủ:

"Tỷ, ngươi nhỏ giọng chút, đừng để Ký Mi nghe được. Hài tử kia đã được Trương mụ đưa ra ngoài nuôi dưỡng, ta nghe nói Nghiễn Trạch không nhận đứa nhỏ này, đợi thêm một thời gian nữa, không chừng đại ca đại tẩu sẽ thoả hiệp với hắn, sẽ không để đứa nhỏ này nhận tổ quy tông."

"Hừ, xem hắn có dám nhận không!"

"Nhưng...... Ta sợ hắn đem đứa nhỏ này tặng cho ngươi cùng tỷ phu nuôi dưỡng. Trước đây các ngươi nói muốn nhận một bé trai làm con nuôi, trước mắt đứa trẻ này không biết đi về đâu, có khả năng lại là cốt nhục của hắn, đưa người ngoài nuôi dưỡng, không bằng đưa thân nhân nuôi dưỡng, các ngươi lại rất thích hợp."

"Phi! Hắn dám?! Con rể có con riêng còn dám đưa cho mẹ vợ nuôi dưỡng?" Tố Thu phỉ nhổ mấy lần, cứ như nói ra điều này đã làm ô uế miệng nàng.

"Ta sợ các ngươi chẳng hay biết gì, để ngươi với tỷ phu nuôi dưỡng con riêng của con rể, ta mới nói chuyện này cho các ngươi."

Ký Mi nghe không nổi nữa, liền lui xuống, chính nàng còn tức đến mức muốn phát hoả, lặng lẽ đi vào trong buồng, ngây ngốc ngồi xuống giường đất. Kim Thúy nhìn nàng như vậy, lo lắng hỏi:

"Làm sao vậy? Ta nghe tiếng phu nhân giống như đang rất tức giận, phát sinh chuyện gì?"

"...... Nghiễn Trạch có con riêng......"

Kim Thúy ngạc nhiên, há to miệng:

"Gì? Ngài nói gì?"

"...... Ha ha, thứ hỗn đản." Ký Mi mỏi mệt nằm bò ra giường:

"Hắn vẫn luôn như vậy, mỗi lần ngươi cho rằng hắn đã thấy đổi, trở nên tốt hơn, hắn liền sẽ làm ra loại chuyện không ai ngờ được...... Càng ngày càng quá đáng, trước kia là để ý nha hoàn, bây giờ thì sinh con riêng bên ngoài."

Kim Thúy nhẹ nhàng vỗ về đầu vai Ký Mi, an ủi nói:

"Ngài đừng thương tâm, loại này không đáng, không đáng để nàng thương tâm."

Lúc này liền nghe thấy tiếng nương nàng tức giận mắng, không cần phải nói, cũng biết là mắng Nghiễn Trạch. Ký Mi nhíu mày thở dài: 

"Đoán chừng cữu cữu đem những chuyện khác của Nghiễn Trạch nói hết với nương rồi......"

Kim Thúy nhớ tới trước kia mình đã âm thầm cáo trạng đại thiếu gia với Cửu gia, không khỏi âm thầm nhếch miệng:

"...... Ách...... Đại thiếu gia bị vậy là xứng đáng! Ngài ngẫm lại đi, hắn đã đối xử với ngài thế nào!? Hắn không hề đáng thương."

"Thật sự không hề đáng thương." Ký Mi mệt mỏi che ngực thở dài:

"Hắn làm ta thất vọng quá rồi, ai, cũng phải trách chính ta, lại đi kỳ vọng vào loại người này..."

"Ngài kỳ vọng cái gì ở hắn?"

"Chỉ mong có thể yên phận dưỡng lão tại viện của hắn. Hiện tại ta cảm thấy, gả cho loại người như biểu ca, cả đời đều sẽ không sống yên ổn, chuyện sinh con riêng đã đủ khiến ta ghê tởm nửa đời về sau. Không chừng sau này hắn còn làm ra chuyện xấu hơn." 

Thống khổ lăn một vòng ở trên giường đất:

"Ta sao lại gả cho loại người như vậy chứ? Hắn trừ cái có tiền với cả buổi tối có thể hầu hạ ta thoải mái ra, còn có cái gì tốt?"

Kim Thúy ngồi một bên, không biết nói gì cho phải 

"......" Lúc này, Ký Mi đang lăn lộn, đột nhiên chống tay xuống giường ngồi dậy:

Kim Thúy hơi hơi giật mình:

"Ngài làm sao vậy?"

"Ta đang nghĩ, hắn tuy rằng làm ra chuyện không thể tha thứ, nhưng vì tiền của hắn và hài tử của ta, ta vẫn phải nhẫn nhịn."

Tiêu Nghiễn Trạch, ngươi chờ đó cho ta, dám sinh con riêng, lần sau gặp lại, ta nhất định không tha!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui