Kị Sĩ Đen

Bụp.

Severus và bảy đứa trẻ hiện đang đứng ở cuối thung lũng Godric, phía trước là một ngôi nhà lớn. Ngôi nhà còn rất mới, hẳn là mới xây không bao lâu. Trong sân, một đám trẻ đang nô đùa. Có cả đứa vẫn còn ẵm ngửa cho đến những đứa đã đến tuổi đi học.

"Harry." - Một đứa trẻ reo lên khi liếc thấy Harry.

"Harry..." - Ngay lập tức, những đứa trẻ khác ùa ra khỏi cổng, lao đến chỗ Harry.

"Lâu rồi không gặp. Các em có khỏe không?" - Harry cười xoa đầu một đứa trẻ đang ôm lấy mình.

"Harry. Sao lâu vậy anh mới đến."

"Harry. Em học được thần chú mới rồi."

"Harry. Anh dạy em cưỡi chổi đi."

"Harry..."

"Harry..."


Một đám trẻ tranh nhau nói, tiếng đứa này át tiếng đứa kia, vô cùng ầm ĩ và hỗn loạn. Severus và đám Draco đều lùi lại vài bước. Bọn họ chỉ nhìn cũng thấy sợ luôn. Harry, ngược lại, vẫn từ tốn trả lời đám trẻ. Phải khá lâu sau cậu mới khuyên được chúng đi vào trong nhà.

"Thật đáng sợ." - Pansy thì thào, cô chưa bao giờ thấy cảnh tượng như vậy cả. Ở trường làm gì có giáo sư nào được chào đón như vậy chứ.

"Quen rồi sẽ không sao." - Harry cười nói - "Vào đi. Thăm quan một chút".

"Ngôi nhà này có khoảng 30 phòng, mình đang cho xây thêm một dãy nhà nữa." - Harry vừa đi vừa giới thiệu - "Phía sau còn một khu vườn trồng thảo dược và một sân chơi lớn."

"Sao đi đâu em cũng thấy có thảo dược vậy?" - Daniel than thở.

"Những thảo dược đó sẽ được đem bán." - Harry giải thích.

"Bán? Không phải cậu mở nơi này sao? Chi phí không đủ?" - Blaise ngạc nhiên. Không đủ tiền thì mở nơi này làm gì?

"Mình không thể nuôi dưỡng chúng mãi. Chúng phải học cách tự lập càng sớm càng tốt. Chúng không có gia đình hỗ trợ như chúng ta."

Mọi người đều im lặng. Những đứa trẻ đó còn nhỏ hơn họ nhưng đã có thể tự lo cho bản thân. Có phải họ nên nghiêm túc xem xét lại cuộc sống của bản thân hay không?

"Harry, những đứa trẻ này ở đâu đến vậy?" - Fred hỏi.

"Em nhận nuôi chúng từ cô nhi viện ở thế giới Muggle hoặc từ chính gia đình chúng. Có một vài đứa sinh ra ở thế giới phù thủy."

"Từ chính gia đình chúng?" - Sáu đứa trẻ ngạc nhiên nhìn Harry.

"Rất nhiều Muggle sợ hãi sức mạnh của chúng và cho rằng chúng là quái vật."

Mấy đứa trẻ sắc mặt đều rất khó coi. Bọn họ đều được dạy rằng phù thủy nhỏ là món quà từ Merlin, là báu của thế giới phù thủy. Mà Severus, ngược lại, rất bình tĩnh. Chính anh cũng từng trải qua những điều Harry vừa nói.

"Ai dạy dỗ đám trẻ ở đây vậy?" - Severus đột ngột hỏi. Có lẽ xuất phát từ sự đồng cảm, anh cũng muốn giúp chúng.

"Ở đây có 5 phù thủy trưởng thành chăm sóc và dạy chúng những kĩ năng cơ bản...A"

Harry nhanh tay đỡ lấy đứa trẻ vừa va vào người cậu. Trên hành lang hiện có rất nhiều trẻ con chạy lung tung.

"A. Xin lỗi...Em không...không cố ý." - Đứa trẻ sợ hãi lắp bắp xin lỗi.


"Không sao. Em không bị thương chứ?" - Harry cười hiền lành.

"Kh...không."

"Adam."

Adam vội đẩy Harry ra, sau đó như nhận ra mình vừa làm việc gì kinh khủng lắm mà sợ hãi nhìn Harry. Thái độ ấy khiến mọi người đều nhíu mày. Đứa trẻ này hẳn là bị bạo hành trong thời gian dài nên mới nhát gan như vậy.

"Anh Harry." - Bé trai vừa gọi Adam chạy lên - "Chào mọi người." - Nó lễ phép chào khách - "Harry. Đây là Adam. Em ấy vừa đến đây được 10 ngày."

"Mọi người sẽ giúp đỡ em. Đừng ngại, cũng đừng sợ hãi gì cả." - Harry xoa đầu đứa trẻ - "Hình như sắp đến giờ dùng bữa rồi. Sao hai em còn chưa chịu di tắm?"

"Em đi ngay." - Hai đứa lập tức chạy mất. Harry rất dễ tính, chỉ riêng vẫn đề vệ sinh là hà khắc. Tất nhiên, đó đều là vì tốt cho họ nên chẳng ai phàn nàn.

Đám Draco nghi hoặc nhìn bạn nhưng Harry chỉ cười thần bí.

Đến tối, Harry mới mang mọi người trở về Biệt thự Sương mù.

"Mệt quá." - Sáu đứa trẻ vừa ngồi lên sô pha liền nghiêng ngả. Chơi với trẻ con thật mệt.

"Chủ nhân." - Lulu xuất hiện giữa phòng khách, dâng lên một tấm thiệp mới - "Phòng đấu giá ML gửi thiệp mời."

"Chuẩn bị nước tắm và nước quả cho họ." - Harry cầm lấy tấm thiệp - "Hôm nay vất vả rồi. Mọi người mau đi nghỉ đi."


"Potter."

"Vâng. chủ nhiệm?" - Harry dừng bước, mờ mịt nhìn Severus.

"Không có gì." - Severus định nói lại thôi, gần đây cứ nhìn Potter là anh lại có cảm giác kì lạ.

"Người đâu kì cục." - Daniel vừa lầm bầm vừa lôi Harry về phòng.

...Hai ngày sau...

"Con nói sao? Nghỉ học?" - James gần như nhảy dựng lên khi nghe con trai nói.

"Harry. Sao tự dưng lại muốn nghỉ học?" - Charlus quan tâm.

"Con có chút việc phải hoàn thành."

"Việc gì chứ? Không lẽ anh chê em phiền sao? Ngay cả đi học với em cũng không muốn?" - Daniel rơm rớm nước mắt hỏi. Thực ra cậu luôn lo lắng mình kém Harry quá nhiều, anh trai sẽ ghét bỏ mình kém cỏi hoặc chê mình phiền phức.

"Không đâu." - Harry hơi ngừng một chút rồi quyết đinh nói ra một phần sự thật - "Con tìm được phương pháp giải lời nguyền nên muốn đi thử xem sao."


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận